Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 216
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu đã xem xong điểm của cô và một số người mà cô chú ý, cô không muốn hai bạn nữa kia phát hiện mình ở phía sau rồi lại lúng túng, thế nên bèn lặng lẽ lùi lại định rời đi.Ai ngờ vừa quay người, cô thiếu chút nữa chạm trán Phùng Lệ Hoa, luôn miệng xin lỗi “Ngại quá.”Phùng Lệ Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu bước vội đi.Vẻ mặt của cô ta rất xấu hổ, thậm chí còn chẳng dám nhìn Tạ Miêu lấy một cái, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt chế nhạo của cô.Điểm số của Tạ Miêu gây xôn xao cho cả lớp, đến người thường ngày nghiêm túc như chủ nhiệm Thường nhìn thấy Vương Chấn Hưng liền cười nắc nẻ như nắng mùa xuân, “Em Tạ Miêu này khai thác được đấy, vẫn là thầy có mắt nhìn.”Tâm trạng của chủ nhiệm lớp 10/2 Nghiêm Thục Phân càng thêm hớn hở.Ơn giời trước kia Đường Quyên không nhìn trúng Tạ Miêu, chứ không một hạt giống tốt như vậy, có lẽ chẳng đến lượt lớp của cô.Người thấy không vui nhất khi nhìn thấy thành tích này trong toàn trường có lẽ chỉ có Đường Quyên và cháu gái của cô ta, Phùng Lệ Hoa.Không, còn có thêm những học sinh các lớp bồi dưỡng vừa trở về trường đã phải tham gia thi, trong lòng chất chứa đầy oán hận.Các thầy cô giáo tận tâm cũng không rảnh rỗi chút nào, chấm xong bài tuyển sinh đại học lại qua chấm bài tuyển sinh cấp ba, chấm xong bài thì lại chỉnh sửa điểm thi cuối kì, đã thế còn dành thời gian để làm đề thi bồi dưỡng thử của trường trung học thứ tư của thành phố để mọi người cùng nắm rõ.Sau đó chờ thi xong, mỗi lớp đều phải học toán vào buổi sáng và tiếng Anh vào buổi chiều, mỗi môn nửa ngày, bắt đầu học bù vào kì nghỉ của mình.Các học sinh chưa có từng học toán cả một buổi sáng, nhất là toán bồi dưỡng.Ngày đầu tiên lên lớp, còn chưa đến lúc tan học, thì ai ai cũng hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt đầy nghi ngờ về cuộc sống.Thầy Cao thấy thế cũng chẳng giảng tiếp được nữa, bèn dứt khoát để lại bài tập rồi cho nghỉ trước.Thầy vừa đi, các bạn học trong lớp mới tràn đầy sinh khí trở lại, nếu không nằm bò trên bàn thì cũng là thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.Trần Lập Quốc cùng muốn nằm lên bàn, nhưng nằm được nửa chừng thì nghĩ ra gì đó, bèn bật ngồi dậy.“Các đồng chí, đã có ai làm ra cái câu thứ hai từ dưới lên của cái đề biế.n thái đó chưa?”“Tan học rồi, cậu còn đầu độc giày vò tụi tui nữa hả?” Có người trừng mắt với cậu.Bạn nam bên cạnh Triển Bằng lại giơ tay lên, “Tớ biết, Triển Bằng làm đúng rồi.”“Tạ Miêu thì sao?” Trần Lập Quốc lại quay xe hỏi Tạ Miêu.“Tớ cũng làm ra rồi.” Tạ Miêu có gì nói đó.Cả lớp bồi dưỡng có hơn ba mươi học sinh, thế mà chỉ có cô ấy và Triển Bằng làm được.Trần Lập Quốc ủ rũ nằm xuống bàn, “Có thể bọn tớ không cùng một giống người với hai cậu.”“Ài cậu đừng như vậy, hai người họ bước ra bên ngoài, tốt xấu gì cũng đại diện cho trường chúng ta không phải sao.” Có người khuyên cậu.Trần Lập Quốc nghĩ cũng đúng, thế là lại phấn chấn lên, “Thứ vũ khí đáng gờm như này sao chỉ có chúng ta có thể hưởng thụ được, phải kéo ra ngoài chia sẻ với mọi người.Đến lúc đó Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ là Can Tương Mạc Tà*, bất khả chiến bại của trường chúng ta.”* 干将莫邪: là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô.Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà.Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.Ở đây ý chỉ hai người họ là thanh kiếm sắc bén.“Đúng vậy, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại đến từ cặp đôi chơi hệ đứng đầu của trường chúng ta.”Vốn dĩ Tạ Miêu đã mang cặp sách chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, nghe thấy câu này lại quay đầu, cứ cảm thấy từ cặp đôi này dùng không hợp lý cho lắm.Cô đang định nói gì đó, không chú ý chân của bạn nam phía trước đang duỗi ra lối đi, thế là vấp phải, bước chân loạng choạng.May thay Triển Bằng ngồi ngay một bên, thấy thế liền bật dậy đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”Suýt chút nữa Tạ Miêu đã bổ nhào vào lòng của Triển Bẳng, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể của mình.Bạn nam kia nhận thấy chân mình ngáng đường người khác nên vội thu lại, có chút xấu hổ xin lỗi Tạ Miêu: “Xin lỗi nha, tớ không chú ý.”“Không sao.”Triển Bằng đã bỏ Tạ Miêu ra, lịch sự lùi về sau một bước, còn Tạ Miêu thì cười với bạn nam kia, vừa định nói lời cảm ơn với Triển Bằng thì đã bắt gặp đôi mắt đen thẫm như mực ở cửa phòng học..
Tạ Miêu đã xem xong điểm của cô và một số người mà cô chú ý, cô không muốn hai bạn nữa kia phát hiện mình ở phía sau rồi lại lúng túng, thế nên bèn lặng lẽ lùi lại định rời đi.Ai ngờ vừa quay người, cô thiếu chút nữa chạm trán Phùng Lệ Hoa, luôn miệng xin lỗi “Ngại quá.”Phùng Lệ Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu bước vội đi.Vẻ mặt của cô ta rất xấu hổ, thậm chí còn chẳng dám nhìn Tạ Miêu lấy một cái, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt chế nhạo của cô.Điểm số của Tạ Miêu gây xôn xao cho cả lớp, đến người thường ngày nghiêm túc như chủ nhiệm Thường nhìn thấy Vương Chấn Hưng liền cười nắc nẻ như nắng mùa xuân, “Em Tạ Miêu này khai thác được đấy, vẫn là thầy có mắt nhìn.”Tâm trạng của chủ nhiệm lớp 10/2 Nghiêm Thục Phân càng thêm hớn hở.Ơn giời trước kia Đường Quyên không nhìn trúng Tạ Miêu, chứ không một hạt giống tốt như vậy, có lẽ chẳng đến lượt lớp của cô.Người thấy không vui nhất khi nhìn thấy thành tích này trong toàn trường có lẽ chỉ có Đường Quyên và cháu gái của cô ta, Phùng Lệ Hoa.Không, còn có thêm những học sinh các lớp bồi dưỡng vừa trở về trường đã phải tham gia thi, trong lòng chất chứa đầy oán hận.Các thầy cô giáo tận tâm cũng không rảnh rỗi chút nào, chấm xong bài tuyển sinh đại học lại qua chấm bài tuyển sinh cấp ba, chấm xong bài thì lại chỉnh sửa điểm thi cuối kì, đã thế còn dành thời gian để làm đề thi bồi dưỡng thử của trường trung học thứ tư của thành phố để mọi người cùng nắm rõ.Sau đó chờ thi xong, mỗi lớp đều phải học toán vào buổi sáng và tiếng Anh vào buổi chiều, mỗi môn nửa ngày, bắt đầu học bù vào kì nghỉ của mình.Các học sinh chưa có từng học toán cả một buổi sáng, nhất là toán bồi dưỡng.
Ngày đầu tiên lên lớp, còn chưa đến lúc tan học, thì ai ai cũng hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt đầy nghi ngờ về cuộc sống.Thầy Cao thấy thế cũng chẳng giảng tiếp được nữa, bèn dứt khoát để lại bài tập rồi cho nghỉ trước.Thầy vừa đi, các bạn học trong lớp mới tràn đầy sinh khí trở lại, nếu không nằm bò trên bàn thì cũng là thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.Trần Lập Quốc cùng muốn nằm lên bàn, nhưng nằm được nửa chừng thì nghĩ ra gì đó, bèn bật ngồi dậy.“Các đồng chí, đã có ai làm ra cái câu thứ hai từ dưới lên của cái đề biế.n thái đó chưa?”“Tan học rồi, cậu còn đầu độc giày vò tụi tui nữa hả?” Có người trừng mắt với cậu.Bạn nam bên cạnh Triển Bằng lại giơ tay lên, “Tớ biết, Triển Bằng làm đúng rồi.”“Tạ Miêu thì sao?” Trần Lập Quốc lại quay xe hỏi Tạ Miêu.“Tớ cũng làm ra rồi.” Tạ Miêu có gì nói đó.Cả lớp bồi dưỡng có hơn ba mươi học sinh, thế mà chỉ có cô ấy và Triển Bằng làm được.Trần Lập Quốc ủ rũ nằm xuống bàn, “Có thể bọn tớ không cùng một giống người với hai cậu.”“Ài cậu đừng như vậy, hai người họ bước ra bên ngoài, tốt xấu gì cũng đại diện cho trường chúng ta không phải sao.” Có người khuyên cậu.Trần Lập Quốc nghĩ cũng đúng, thế là lại phấn chấn lên, “Thứ vũ khí đáng gờm như này sao chỉ có chúng ta có thể hưởng thụ được, phải kéo ra ngoài chia sẻ với mọi người.
Đến lúc đó Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ là Can Tương Mạc Tà*, bất khả chiến bại của trường chúng ta.”* 干将莫邪: là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô.
Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà.
Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.
Ở đây ý chỉ hai người họ là thanh kiếm sắc bén.“Đúng vậy, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại đến từ cặp đôi chơi hệ đứng đầu của trường chúng ta.”Vốn dĩ Tạ Miêu đã mang cặp sách chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, nghe thấy câu này lại quay đầu, cứ cảm thấy từ cặp đôi này dùng không hợp lý cho lắm.Cô đang định nói gì đó, không chú ý chân của bạn nam phía trước đang duỗi ra lối đi, thế là vấp phải, bước chân loạng choạng.May thay Triển Bằng ngồi ngay một bên, thấy thế liền bật dậy đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”Suýt chút nữa Tạ Miêu đã bổ nhào vào lòng của Triển Bẳng, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể của mình.Bạn nam kia nhận thấy chân mình ngáng đường người khác nên vội thu lại, có chút xấu hổ xin lỗi Tạ Miêu: “Xin lỗi nha, tớ không chú ý.”“Không sao.”Triển Bằng đã bỏ Tạ Miêu ra, lịch sự lùi về sau một bước, còn Tạ Miêu thì cười với bạn nam kia, vừa định nói lời cảm ơn với Triển Bằng thì đã bắt gặp đôi mắt đen thẫm như mực ở cửa phòng học..
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu đã xem xong điểm của cô và một số người mà cô chú ý, cô không muốn hai bạn nữa kia phát hiện mình ở phía sau rồi lại lúng túng, thế nên bèn lặng lẽ lùi lại định rời đi.Ai ngờ vừa quay người, cô thiếu chút nữa chạm trán Phùng Lệ Hoa, luôn miệng xin lỗi “Ngại quá.”Phùng Lệ Hoa không nói gì, chỉ cúi đầu bước vội đi.Vẻ mặt của cô ta rất xấu hổ, thậm chí còn chẳng dám nhìn Tạ Miêu lấy một cái, sợ sẽ bắt gặp ánh mắt chế nhạo của cô.Điểm số của Tạ Miêu gây xôn xao cho cả lớp, đến người thường ngày nghiêm túc như chủ nhiệm Thường nhìn thấy Vương Chấn Hưng liền cười nắc nẻ như nắng mùa xuân, “Em Tạ Miêu này khai thác được đấy, vẫn là thầy có mắt nhìn.”Tâm trạng của chủ nhiệm lớp 10/2 Nghiêm Thục Phân càng thêm hớn hở.Ơn giời trước kia Đường Quyên không nhìn trúng Tạ Miêu, chứ không một hạt giống tốt như vậy, có lẽ chẳng đến lượt lớp của cô.Người thấy không vui nhất khi nhìn thấy thành tích này trong toàn trường có lẽ chỉ có Đường Quyên và cháu gái của cô ta, Phùng Lệ Hoa.Không, còn có thêm những học sinh các lớp bồi dưỡng vừa trở về trường đã phải tham gia thi, trong lòng chất chứa đầy oán hận.Các thầy cô giáo tận tâm cũng không rảnh rỗi chút nào, chấm xong bài tuyển sinh đại học lại qua chấm bài tuyển sinh cấp ba, chấm xong bài thì lại chỉnh sửa điểm thi cuối kì, đã thế còn dành thời gian để làm đề thi bồi dưỡng thử của trường trung học thứ tư của thành phố để mọi người cùng nắm rõ.Sau đó chờ thi xong, mỗi lớp đều phải học toán vào buổi sáng và tiếng Anh vào buổi chiều, mỗi môn nửa ngày, bắt đầu học bù vào kì nghỉ của mình.Các học sinh chưa có từng học toán cả một buổi sáng, nhất là toán bồi dưỡng.Ngày đầu tiên lên lớp, còn chưa đến lúc tan học, thì ai ai cũng hoa mắt chóng mặt, khuôn mặt đầy nghi ngờ về cuộc sống.Thầy Cao thấy thế cũng chẳng giảng tiếp được nữa, bèn dứt khoát để lại bài tập rồi cho nghỉ trước.Thầy vừa đi, các bạn học trong lớp mới tràn đầy sinh khí trở lại, nếu không nằm bò trên bàn thì cũng là thu dọn đồ chuẩn bị về nhà.Trần Lập Quốc cùng muốn nằm lên bàn, nhưng nằm được nửa chừng thì nghĩ ra gì đó, bèn bật ngồi dậy.“Các đồng chí, đã có ai làm ra cái câu thứ hai từ dưới lên của cái đề biế.n thái đó chưa?”“Tan học rồi, cậu còn đầu độc giày vò tụi tui nữa hả?” Có người trừng mắt với cậu.Bạn nam bên cạnh Triển Bằng lại giơ tay lên, “Tớ biết, Triển Bằng làm đúng rồi.”“Tạ Miêu thì sao?” Trần Lập Quốc lại quay xe hỏi Tạ Miêu.“Tớ cũng làm ra rồi.” Tạ Miêu có gì nói đó.Cả lớp bồi dưỡng có hơn ba mươi học sinh, thế mà chỉ có cô ấy và Triển Bằng làm được.Trần Lập Quốc ủ rũ nằm xuống bàn, “Có thể bọn tớ không cùng một giống người với hai cậu.”“Ài cậu đừng như vậy, hai người họ bước ra bên ngoài, tốt xấu gì cũng đại diện cho trường chúng ta không phải sao.” Có người khuyên cậu.Trần Lập Quốc nghĩ cũng đúng, thế là lại phấn chấn lên, “Thứ vũ khí đáng gờm như này sao chỉ có chúng ta có thể hưởng thụ được, phải kéo ra ngoài chia sẻ với mọi người.Đến lúc đó Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ là Can Tương Mạc Tà*, bất khả chiến bại của trường chúng ta.”* 干将莫邪: là tên của hai vợ chồng thợ rèn kiếm Trung Quốc cuối thời Xuân Thu ở nước Ngô.Cùng với thầy dạy nghề của họ là Âu Dã Tử, Can Tương Mạc Tà được coi là những thợ rèn kiếm giỏi nhất thời Xuân Thu mà sản phẩm tiêu biểu là hai thanh kiếm Can Tương, Mạc Tà.Quá trình rèn gian khổ cùng độ sắc bén lạ thường của kiếm Can Tương và Mạc Tà đã được ghi lại trong sách vở và chúng trở thành tượng trưng cho những thanh kiếm sắc bén huyền thoại.Ở đây ý chỉ hai người họ là thanh kiếm sắc bén.“Đúng vậy, để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại đến từ cặp đôi chơi hệ đứng đầu của trường chúng ta.”Vốn dĩ Tạ Miêu đã mang cặp sách chuẩn bị đến căn tin ăn cơm, nghe thấy câu này lại quay đầu, cứ cảm thấy từ cặp đôi này dùng không hợp lý cho lắm.Cô đang định nói gì đó, không chú ý chân của bạn nam phía trước đang duỗi ra lối đi, thế là vấp phải, bước chân loạng choạng.May thay Triển Bằng ngồi ngay một bên, thấy thế liền bật dậy đỡ lấy cô, “Cẩn thận.”Suýt chút nữa Tạ Miêu đã bổ nhào vào lòng của Triển Bẳng, khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể của mình.Bạn nam kia nhận thấy chân mình ngáng đường người khác nên vội thu lại, có chút xấu hổ xin lỗi Tạ Miêu: “Xin lỗi nha, tớ không chú ý.”“Không sao.”Triển Bằng đã bỏ Tạ Miêu ra, lịch sự lùi về sau một bước, còn Tạ Miêu thì cười với bạn nam kia, vừa định nói lời cảm ơn với Triển Bằng thì đã bắt gặp đôi mắt đen thẫm như mực ở cửa phòng học..