Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 238

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Anh c*̣p mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo lại có chút dịu dàng: “Thắt nút chết, cả đời không thể tháo ra.”Trái tim c*̉a Tạ Miêu lập tức lỡ nửa nhịp.Tạ Miêu còn có kỳ thi vào buổi chiều, Cố Hàm Giang không ở được bao lâu đã đi: “Anh còn phải đến nhà ga mua vé, buổi chiều em thi tốt nhé.”Tạ Miêu gật đầu, vừa về tới phòng ngủ thì đã đối mặt với ánh mắt hóng chuyện c*̉a Kim Liên Ngọc: “Bạn nam vừa nói chuyện với cậu ở dưới tầng là ai thế? Người đưa sách và tranh kia à? Tớ nghe nói có người tới tìm cậu vào thời gian học bù trong kì nghỉ, có phải là anh ấy không?”“Cậu hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn tớ trả lời câu nào?” Tạ Miêu ngồi vào bên cạnh bàn, cầm cốc nước c*̉a mình lên.Kim Liên Ngọc cười hì hì đi theo: “Còn nói cậu không có người yêu, hai người như thế, không phải đang quen nhau mới là lạ đấy.Tớ nói này Tạ Miêu, người c*̃ng đến dưới tầng rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tớ một chút?”Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Hàm Giang rất là kỳ lạ, Tạ Miêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.Vẫn là Phó Linh lôi kéo Kim Liên Ngọc: “Cậu để cho cậu ấy nghỉ một lát đi, cậu ấy còn thi tiếng Anh vào buổi chiều đấy.”“Biết rồi biết rồi.” Kim Liên Ngọc lầm bầm một câu: “c*̃ng không biết là có cái gì không thể nói với người khác.”Không có người đuổi theo gặng hỏi, Tạ Miêu cố gắng điều chỉnh tâm trạng c*̉a mình, sau khi ngủ trưa xong, lại đi tới trường trung học Dệt May.Lớp bồi dưỡng môn tiếng Anh là do Đường Quyên dẫn đi.Vốn dĩ cô ấy định dặn dò cháu gái Phùng Lệ Hoa vài câu trên đường đi, bảo cô ta phát huy thật tốt, bắt lấy cơ hội lần này để thi đạt kết quả tốt.Nhưng Phùng Lệ Hoa vẫn luôn đanh mặt, nhìn có vẻ cực kì căng thẳng, khiến cho cô căn bản không dám mở miệng.Trái lại, Tạ Miêu vẫn như bình thường, không giống như đi thi, ngược lại còn giống như đi chơi xuân.Cô còn có tâm trí để phân tán sự chú ý c*̉a Phó Linh, giúp Phó Linh thả lỏng, từ đầu đến cuối hai cô gái nhỏ luôn nở nụ cười trên môi.Đường Quyên trông thấy thì thở dài trong lòng.Nếu Lệ Hoa có thể có một nửa tố chất tâm lí c*̉a Tạ Miêu, kết quả thi cuối kì ở học kì trước c*̃ng sẽ không tụt xuống nghiêm trọng như vậy.Những năm trước đã tâng bốc con bé quá cao rồi, một khi gặp phải rào cản và đối thủ, tâm thái c*̉a con bé lập tức sụp đổ.Mặc dù rất không muốn nhưng Đường Quyên vẫn không thể không thừa nhận, lần này trường Nhị Trung c*̉a bọn họ muốn có thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi môn Tiếng Anh, có khả năng thật sự phải dựa vào Tạ Miêu.Trước khi vào phòng thi, Đường Quyên khó có khi nhẹ nhàng nói một câu với Tạ Miêu: “Thả lỏng, cố gắng thi tốt nhé.”Tạ Miêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu một cái: “Em biết rồi, thưa cô.”Lần này cô không được phân vào phòng thi buổi sáng nay, nhưng trùng hợp là, vừa khéo được phân vào c*̀ng phòng với Phó Linh.Hai người c*̀ng đi tới phòng thi, thi xong lại c*̀ng nhau đi ra, Phó Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Cậu thi thế nào?”“Tạm được,” Tạ Miêu nói.“Cậu nói tạm được, chính là thi rất tốt.” Phó Linh cười rộ lên.Tạ Miêu c*̃ng cười: “Tớ c*̃ng không thể nói là tớ thi rất tốt, giữ vững hạng nhất chứ?”Mấy bạn nữ c*̉a trường trung học Dệt May đi ra ngoài theo phía sau bọn họ nghe thấy, bĩu môi khinh thường.“Còn thi đứng đầu cơ đấy, bốc phét lên tận trời cao rồi.” Một bạn nữ lôi kéo bạn học bên cạnh mình: “Buổi sáng cậu không đến nên không biết, tớ nói cho cậu biết, buổi sáng người này đến thi một cái mà còn có con trai tới đón, không đặt suy nghĩ vào việc học tập đâu.”Bạn học kia không tin: “Thi học sinh giỏi mà thôi làm sao phải tới đón?“Làm sao tớ biết được? Thậm chí cậu ta còn đi ra khỏi trường thi c*̀ng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, nhìn cứ như không phải người đi dự thi vậy.”Hai người đang nói chuyện, bạn nữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu có cảm thấy giọng nói c*̉a bạn nữ vừa rồi có chút quen tai không?”“Quen tai? Không thấy vậy.” Bạn nữ mở miệng đầu tiên kia nói.Nhưng bạn học c*̉a cô ta nhớ lại một cách cẩn thận: “Cậu nói như vậy, tớ c*̃ng cảm thấy hơi quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Để ăn mừng việc cô vợ nhỏ tự tay buộc vòng tay chỉ đỏ cho tôi, tôi quyết định để tác giả phát bao lì xì cho mọi người.Kinh hỉ không? Kinh ngạc không?.

Anh c*̣p mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo lại có chút dịu dàng: “Thắt nút chết, cả đời không thể tháo ra.

”Trái tim c*̉a Tạ Miêu lập tức lỡ nửa nhịp.

Tạ Miêu còn có kỳ thi vào buổi chiều, Cố Hàm Giang không ở được bao lâu đã đi: “Anh còn phải đến nhà ga mua vé, buổi chiều em thi tốt nhé.

”Tạ Miêu gật đầu, vừa về tới phòng ngủ thì đã đối mặt với ánh mắt hóng chuyện c*̉a Kim Liên Ngọc: “Bạn nam vừa nói chuyện với cậu ở dưới tầng là ai thế? Người đưa sách và tranh kia à? Tớ nghe nói có người tới tìm cậu vào thời gian học bù trong kì nghỉ, có phải là anh ấy không?”“Cậu hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn tớ trả lời câu nào?” Tạ Miêu ngồi vào bên cạnh bàn, cầm cốc nước c*̉a mình lên.

Kim Liên Ngọc cười hì hì đi theo: “Còn nói cậu không có người yêu, hai người như thế, không phải đang quen nhau mới là lạ đấy.

Tớ nói này Tạ Miêu, người c*̃ng đến dưới tầng rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tớ một chút?”Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Hàm Giang rất là kỳ lạ, Tạ Miêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Vẫn là Phó Linh lôi kéo Kim Liên Ngọc: “Cậu để cho cậu ấy nghỉ một lát đi, cậu ấy còn thi tiếng Anh vào buổi chiều đấy.

”“Biết rồi biết rồi.

” Kim Liên Ngọc lầm bầm một câu: “c*̃ng không biết là có cái gì không thể nói với người khác.

”Không có người đuổi theo gặng hỏi, Tạ Miêu cố gắng điều chỉnh tâm trạng c*̉a mình, sau khi ngủ trưa xong, lại đi tới trường trung học Dệt May.

Lớp bồi dưỡng môn tiếng Anh là do Đường Quyên dẫn đi.

Vốn dĩ cô ấy định dặn dò cháu gái Phùng Lệ Hoa vài câu trên đường đi, bảo cô ta phát huy thật tốt, bắt lấy cơ hội lần này để thi đạt kết quả tốt.

Nhưng Phùng Lệ Hoa vẫn luôn đanh mặt, nhìn có vẻ cực kì căng thẳng, khiến cho cô căn bản không dám mở miệng.

Trái lại, Tạ Miêu vẫn như bình thường, không giống như đi thi, ngược lại còn giống như đi chơi xuân.

Cô còn có tâm trí để phân tán sự chú ý c*̉a Phó Linh, giúp Phó Linh thả lỏng, từ đầu đến cuối hai cô gái nhỏ luôn nở nụ cười trên môi.

Đường Quyên trông thấy thì thở dài trong lòng.

Nếu Lệ Hoa có thể có một nửa tố chất tâm lí c*̉a Tạ Miêu, kết quả thi cuối kì ở học kì trước c*̃ng sẽ không tụt xuống nghiêm trọng như vậy.

Những năm trước đã tâng bốc con bé quá cao rồi, một khi gặp phải rào cản và đối thủ, tâm thái c*̉a con bé lập tức sụp đổ.

Mặc dù rất không muốn nhưng Đường Quyên vẫn không thể không thừa nhận, lần này trường Nhị Trung c*̉a bọn họ muốn có thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi môn Tiếng Anh, có khả năng thật sự phải dựa vào Tạ Miêu.

Trước khi vào phòng thi, Đường Quyên khó có khi nhẹ nhàng nói một câu với Tạ Miêu: “Thả lỏng, cố gắng thi tốt nhé.

”Tạ Miêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu một cái: “Em biết rồi, thưa cô.

”Lần này cô không được phân vào phòng thi buổi sáng nay, nhưng trùng hợp là, vừa khéo được phân vào c*̀ng phòng với Phó Linh.

Hai người c*̀ng đi tới phòng thi, thi xong lại c*̀ng nhau đi ra, Phó Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Cậu thi thế nào?”“Tạm được,” Tạ Miêu nói.

“Cậu nói tạm được, chính là thi rất tốt.

” Phó Linh cười rộ lên.

Tạ Miêu c*̃ng cười: “Tớ c*̃ng không thể nói là tớ thi rất tốt, giữ vững hạng nhất chứ?”Mấy bạn nữ c*̉a trường trung học Dệt May đi ra ngoài theo phía sau bọn họ nghe thấy, bĩu môi khinh thường.

“Còn thi đứng đầu cơ đấy, bốc phét lên tận trời cao rồi.

” Một bạn nữ lôi kéo bạn học bên cạnh mình: “Buổi sáng cậu không đến nên không biết, tớ nói cho cậu biết, buổi sáng người này đến thi một cái mà còn có con trai tới đón, không đặt suy nghĩ vào việc học tập đâu.

”Bạn học kia không tin: “Thi học sinh giỏi mà thôi làm sao phải tới đón?“Làm sao tớ biết được? Thậm chí cậu ta còn đi ra khỏi trường thi c*̀ng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, nhìn cứ như không phải người đi dự thi vậy.

”Hai người đang nói chuyện, bạn nữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu có cảm thấy giọng nói c*̉a bạn nữ vừa rồi có chút quen tai không?”“Quen tai? Không thấy vậy.

” Bạn nữ mở miệng đầu tiên kia nói.

Nhưng bạn học c*̉a cô ta nhớ lại một cách cẩn thận: “Cậu nói như vậy, tớ c*̃ng cảm thấy hơi quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Để ăn mừng việc cô vợ nhỏ tự tay buộc vòng tay chỉ đỏ cho tôi, tôi quyết định để tác giả phát bao lì xì cho mọi người.

Kinh hỉ không? Kinh ngạc không?.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Anh c*̣p mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo lại có chút dịu dàng: “Thắt nút chết, cả đời không thể tháo ra.”Trái tim c*̉a Tạ Miêu lập tức lỡ nửa nhịp.Tạ Miêu còn có kỳ thi vào buổi chiều, Cố Hàm Giang không ở được bao lâu đã đi: “Anh còn phải đến nhà ga mua vé, buổi chiều em thi tốt nhé.”Tạ Miêu gật đầu, vừa về tới phòng ngủ thì đã đối mặt với ánh mắt hóng chuyện c*̉a Kim Liên Ngọc: “Bạn nam vừa nói chuyện với cậu ở dưới tầng là ai thế? Người đưa sách và tranh kia à? Tớ nghe nói có người tới tìm cậu vào thời gian học bù trong kì nghỉ, có phải là anh ấy không?”“Cậu hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc muốn tớ trả lời câu nào?” Tạ Miêu ngồi vào bên cạnh bàn, cầm cốc nước c*̉a mình lên.Kim Liên Ngọc cười hì hì đi theo: “Còn nói cậu không có người yêu, hai người như thế, không phải đang quen nhau mới là lạ đấy.Tớ nói này Tạ Miêu, người c*̃ng đến dưới tầng rồi, sao cậu không giới thiệu với chúng tớ một chút?”Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Cố Hàm Giang rất là kỳ lạ, Tạ Miêu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.Vẫn là Phó Linh lôi kéo Kim Liên Ngọc: “Cậu để cho cậu ấy nghỉ một lát đi, cậu ấy còn thi tiếng Anh vào buổi chiều đấy.”“Biết rồi biết rồi.” Kim Liên Ngọc lầm bầm một câu: “c*̃ng không biết là có cái gì không thể nói với người khác.”Không có người đuổi theo gặng hỏi, Tạ Miêu cố gắng điều chỉnh tâm trạng c*̉a mình, sau khi ngủ trưa xong, lại đi tới trường trung học Dệt May.Lớp bồi dưỡng môn tiếng Anh là do Đường Quyên dẫn đi.Vốn dĩ cô ấy định dặn dò cháu gái Phùng Lệ Hoa vài câu trên đường đi, bảo cô ta phát huy thật tốt, bắt lấy cơ hội lần này để thi đạt kết quả tốt.Nhưng Phùng Lệ Hoa vẫn luôn đanh mặt, nhìn có vẻ cực kì căng thẳng, khiến cho cô căn bản không dám mở miệng.Trái lại, Tạ Miêu vẫn như bình thường, không giống như đi thi, ngược lại còn giống như đi chơi xuân.Cô còn có tâm trí để phân tán sự chú ý c*̉a Phó Linh, giúp Phó Linh thả lỏng, từ đầu đến cuối hai cô gái nhỏ luôn nở nụ cười trên môi.Đường Quyên trông thấy thì thở dài trong lòng.Nếu Lệ Hoa có thể có một nửa tố chất tâm lí c*̉a Tạ Miêu, kết quả thi cuối kì ở học kì trước c*̃ng sẽ không tụt xuống nghiêm trọng như vậy.Những năm trước đã tâng bốc con bé quá cao rồi, một khi gặp phải rào cản và đối thủ, tâm thái c*̉a con bé lập tức sụp đổ.Mặc dù rất không muốn nhưng Đường Quyên vẫn không thể không thừa nhận, lần này trường Nhị Trung c*̉a bọn họ muốn có thành tích tốt trong cuộc thi học sinh giỏi môn Tiếng Anh, có khả năng thật sự phải dựa vào Tạ Miêu.Trước khi vào phòng thi, Đường Quyên khó có khi nhẹ nhàng nói một câu với Tạ Miêu: “Thả lỏng, cố gắng thi tốt nhé.”Tạ Miêu hơi kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu một cái: “Em biết rồi, thưa cô.”Lần này cô không được phân vào phòng thi buổi sáng nay, nhưng trùng hợp là, vừa khéo được phân vào c*̀ng phòng với Phó Linh.Hai người c*̀ng đi tới phòng thi, thi xong lại c*̀ng nhau đi ra, Phó Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài: “Cậu thi thế nào?”“Tạm được,” Tạ Miêu nói.“Cậu nói tạm được, chính là thi rất tốt.” Phó Linh cười rộ lên.Tạ Miêu c*̃ng cười: “Tớ c*̃ng không thể nói là tớ thi rất tốt, giữ vững hạng nhất chứ?”Mấy bạn nữ c*̉a trường trung học Dệt May đi ra ngoài theo phía sau bọn họ nghe thấy, bĩu môi khinh thường.“Còn thi đứng đầu cơ đấy, bốc phét lên tận trời cao rồi.” Một bạn nữ lôi kéo bạn học bên cạnh mình: “Buổi sáng cậu không đến nên không biết, tớ nói cho cậu biết, buổi sáng người này đến thi một cái mà còn có con trai tới đón, không đặt suy nghĩ vào việc học tập đâu.”Bạn học kia không tin: “Thi học sinh giỏi mà thôi làm sao phải tới đón?“Làm sao tớ biết được? Thậm chí cậu ta còn đi ra khỏi trường thi c*̀ng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, nhìn cứ như không phải người đi dự thi vậy.”Hai người đang nói chuyện, bạn nữ im lặng từ đầu tới cuối ở bên cạnh đột nhiên hỏi: “Các cậu có cảm thấy giọng nói c*̉a bạn nữ vừa rồi có chút quen tai không?”“Quen tai? Không thấy vậy.” Bạn nữ mở miệng đầu tiên kia nói.Nhưng bạn học c*̉a cô ta nhớ lại một cách cẩn thận: “Cậu nói như vậy, tớ c*̃ng cảm thấy hơi quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Để ăn mừng việc cô vợ nhỏ tự tay buộc vòng tay chỉ đỏ cho tôi, tôi quyết định để tác giả phát bao lì xì cho mọi người.Kinh hỉ không? Kinh ngạc không?.

Chương 238