Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 242
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Đừng nói là Vu Đắc Bảo, những bạn học khác c*̃ng đều trừng to mắt, hoàn toàn không thể nào che giấu sự kinh ngạc.Có mấy bạn học tự cảm thấy thi không tốt, vẫn luôn chột dạ c*́i đầu c*̃ng ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên rồi lại quay đầu nhìn sang Vu Đắc Bảo.Nhiều bạn học ngồi ở đây đã từng học c*̀ng trường thậm chí là c*̀ng lớp với Triển Bằng hồi cấp hai, bọn họ biết Triển Bằng rất giỏi.Nhưng không nói những cái khác, Vu Đắc Bảo như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc* ở môn Toán, có thể bỏ xa tất cả mọi người một đoạn dài.*đả thông hai mạch Nhâm Đốc: Nhâm Đốc là hai mạch chủ trọng âm dương trên cơ thể con người, trong các tiểu thiếu võ hiệp thường mô tả phóng đại rằng khi có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì có thể có võ công cao cường.Đã dốc lòng bồi dưỡng lâu như vậy, cộng thêm chỉ tập trung tinh thần vào một môn, theo như bọn họ nghĩ, Vu Đắc Bảo hoàn toàn có năng lực để giành được hạng nhất.Coi như….coi như hơi kém Triển Bằng một chút, dù sao thì c*̃ng không thể là vị trí thứ ba chứ?Trong thành phố còn có người còn học Toán giỏi hơn Vu Đắc Bảo ư?Nhìn thấy phản ứng c*̉a các học sinh bên dưới, cô Giang dạy lớp bồi dưỡng môn Toán cười lạnh một tiếng: “Các em biết người thứ nhất thứ hai thi được bao nhiêu điểm không? Nói ra tôi c*̃ng cảm thấy mất mặt thay các em, môn Toán còn không bằng một học sinh chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh.” Cô ta vừa nói ra lời này, bạn học khác còn đang nghi ngờ rốt cuộc người thứ nhất và thứ hai lần này là ai thì Vu Đắc Bảo đã nhíu lông mày lại.Sao cậu ta nghe được từ lời nói trong miệng cô Giang, giống như cô gái nhỏ mắng cậu lúc trước rằng người nào trêu chọc trước vậy nhỉ?Vương Phương c*̃ng thay đổi sắc mặt, siết chặt ngón tay mình.Ý c*̉a giáo viên Giang là, chẳng lẽ là Tạ Miêu kia thi rất tốt ư?Ngoài trừ cô, còn có ai chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh nữa?Đầu cô ta rất loạn, tim c*̃ng đập thình thịch theo, nhưng cô ta vẫn ôm một tia may mắn trong lòng không chịu tin tưởng.Đúng lúc này, Vu Đắc Bảo không sợ chết mở miệng: “Cô ơi, người thứ nhất thứ hai là ai ạ? Thi được bao nhiêu điểm?”Tức thì tức, cô Giang vẫn rất thích người học sinh Vu Đắc Bảo này, thích nhất là khí thế ngông cuồng không chịu thua kia trên người cậu.Thấy người khác vẫn đang nghi hoặc thấp thỏm, chỉ có Vu Đắc Bảo nhanh chóng bình tĩnh lại, khi hỏi ra lời này, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn có ý chí chiến đấu, tâm trạng tệ hại c*̉a cô ta hơi khá hơn một chút: “Người thứ nhất là Triển Bằng ở trung học số hai thành phố, 91.5 điểm.Người thứ hai cũng là Tạ Miêu ở trung học số hai thành phố, 89 điểm.”Nói đến Triển Bằng và Tạ Miêu, cô Giang lại nghẹn trong lòng.Hai người này đều là do trường trung học số hai thành phố nghĩ cách đào qua đó, nếu không có bọn họ, Vu Đắc Bảo chắc chắn có thể giành được vị trí thứ nhất.Đáng chết là, Tạ Miêu thì c*̃ng thôi đi, là bọn họ không coi trọng, nhưng Triển Bằng vốn nên vào trường trung học Dệt May c*̉a bọn họ.Hạt giống tốt như vậy bị người đào đi, thật sự là khiến người ta nhớ tới liền không nhịn được phải mắng trường trung học số hai thành phố là đồ không biết xấu hổ.Cô Giang nặng nề thở ra một hơi: “Cô đọc thành tích c*̉a lớp một lượt, tự các em xem rốt cuộc là thua kém người ta ở chỗ nào.”Bên dưới, các bạn học bị thành tích cao đến dọa người c*̉a hai người này làm cho giật mình, nhất là Vương Phương.Tạ Miêu, quả nhiên là Tạ Miêu, thế mà cô lại thi được 89 điểm!Vẻ mặt c*̉a Vương Phương biến đổi mấy lần, trong lòng cô ta, so với Tạ Miêu thi được vị trí thứ hai toàn thành phố thì Triển Bằng kia được 91.5 điểm c*̃ng chẳng là cái thá gì.Ngay khi trong đầu cô ta toàn là tại sao Tạ Miêu có thể thi tốt như vậy, giọng nói c*̉a cô Giang dừng lại: “Tiếp theo cô sẽ đọc tên các học sinh, thật đáng tiếc các em không thể thông qua vòng loại lần này, không có duyên với trận chung kết cấp tỉnh.Vương Phương, 68 điểm…….”Đầu Vương Phương ong lên một tiếng, cả người đều ngẩn ra tại chỗ.Cô ta không vượt qua vòng loại….Tại sao cô ta lại không vượt qua vòng loại chứ?Tạ Miêu kia cả ngày không đặt tâm trí lên việc học tập, còn có thể thi được vị trí thứ hai toàn thành phố, cô ta cố gắng như vậy, vì sao ngay cả thi vòng loại c*̃ng không qua?Chênh lệch hai mươi điểm, khiến cho vẻ mặt c*̉a Vương Phương rất khó coi, biểu cảm c*̃ng vặn vẹo.Nhưng Vu Đắc Bảo c*́i đầu quay bút, trong đầu lại hiện lên vẻ bình tĩnh khi Tạ Miêu nói trong phòng thi chỉ xem thực lực chân chính, tự tin dáng vẻ giống như cả người đều sẽ sáng lên vậy.Cuộc thi học sinh giỏi rất tàn khốc, các học sinh bị loại thì sau này c*̃ng không cần tới tham gia lớp bồi dưỡng nữa, trong lớp học lập tức trống hơn một nửa..
Đừng nói là Vu Đắc Bảo, những bạn học khác c*̃ng đều trừng to mắt, hoàn toàn không thể nào che giấu sự kinh ngạc.Có mấy bạn học tự cảm thấy thi không tốt, vẫn luôn chột dạ c*́i đầu c*̃ng ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên rồi lại quay đầu nhìn sang Vu Đắc Bảo.Nhiều bạn học ngồi ở đây đã từng học c*̀ng trường thậm chí là c*̀ng lớp với Triển Bằng hồi cấp hai, bọn họ biết Triển Bằng rất giỏi.
Nhưng không nói những cái khác, Vu Đắc Bảo như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc* ở môn Toán, có thể bỏ xa tất cả mọi người một đoạn dài.*đả thông hai mạch Nhâm Đốc: Nhâm Đốc là hai mạch chủ trọng âm dương trên cơ thể con người, trong các tiểu thiếu võ hiệp thường mô tả phóng đại rằng khi có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì có thể có võ công cao cường.Đã dốc lòng bồi dưỡng lâu như vậy, cộng thêm chỉ tập trung tinh thần vào một môn, theo như bọn họ nghĩ, Vu Đắc Bảo hoàn toàn có năng lực để giành được hạng nhất.Coi như….
coi như hơi kém Triển Bằng một chút, dù sao thì c*̃ng không thể là vị trí thứ ba chứ?Trong thành phố còn có người còn học Toán giỏi hơn Vu Đắc Bảo ư?Nhìn thấy phản ứng c*̉a các học sinh bên dưới, cô Giang dạy lớp bồi dưỡng môn Toán cười lạnh một tiếng: “Các em biết người thứ nhất thứ hai thi được bao nhiêu điểm không? Nói ra tôi c*̃ng cảm thấy mất mặt thay các em, môn Toán còn không bằng một học sinh chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh.” Cô ta vừa nói ra lời này, bạn học khác còn đang nghi ngờ rốt cuộc người thứ nhất và thứ hai lần này là ai thì Vu Đắc Bảo đã nhíu lông mày lại.Sao cậu ta nghe được từ lời nói trong miệng cô Giang, giống như cô gái nhỏ mắng cậu lúc trước rằng người nào trêu chọc trước vậy nhỉ?Vương Phương c*̃ng thay đổi sắc mặt, siết chặt ngón tay mình.Ý c*̉a giáo viên Giang là, chẳng lẽ là Tạ Miêu kia thi rất tốt ư?Ngoài trừ cô, còn có ai chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh nữa?Đầu cô ta rất loạn, tim c*̃ng đập thình thịch theo, nhưng cô ta vẫn ôm một tia may mắn trong lòng không chịu tin tưởng.Đúng lúc này, Vu Đắc Bảo không sợ chết mở miệng: “Cô ơi, người thứ nhất thứ hai là ai ạ? Thi được bao nhiêu điểm?”Tức thì tức, cô Giang vẫn rất thích người học sinh Vu Đắc Bảo này, thích nhất là khí thế ngông cuồng không chịu thua kia trên người cậu.Thấy người khác vẫn đang nghi hoặc thấp thỏm, chỉ có Vu Đắc Bảo nhanh chóng bình tĩnh lại, khi hỏi ra lời này, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn có ý chí chiến đấu, tâm trạng tệ hại c*̉a cô ta hơi khá hơn một chút: “Người thứ nhất là Triển Bằng ở trung học số hai thành phố, 91.5 điểm.
Người thứ hai cũng là Tạ Miêu ở trung học số hai thành phố, 89 điểm.”Nói đến Triển Bằng và Tạ Miêu, cô Giang lại nghẹn trong lòng.Hai người này đều là do trường trung học số hai thành phố nghĩ cách đào qua đó, nếu không có bọn họ, Vu Đắc Bảo chắc chắn có thể giành được vị trí thứ nhất.Đáng chết là, Tạ Miêu thì c*̃ng thôi đi, là bọn họ không coi trọng, nhưng Triển Bằng vốn nên vào trường trung học Dệt May c*̉a bọn họ.
Hạt giống tốt như vậy bị người đào đi, thật sự là khiến người ta nhớ tới liền không nhịn được phải mắng trường trung học số hai thành phố là đồ không biết xấu hổ.Cô Giang nặng nề thở ra một hơi: “Cô đọc thành tích c*̉a lớp một lượt, tự các em xem rốt cuộc là thua kém người ta ở chỗ nào.”Bên dưới, các bạn học bị thành tích cao đến dọa người c*̉a hai người này làm cho giật mình, nhất là Vương Phương.Tạ Miêu, quả nhiên là Tạ Miêu, thế mà cô lại thi được 89 điểm!Vẻ mặt c*̉a Vương Phương biến đổi mấy lần, trong lòng cô ta, so với Tạ Miêu thi được vị trí thứ hai toàn thành phố thì Triển Bằng kia được 91.5 điểm c*̃ng chẳng là cái thá gì.Ngay khi trong đầu cô ta toàn là tại sao Tạ Miêu có thể thi tốt như vậy, giọng nói c*̉a cô Giang dừng lại: “Tiếp theo cô sẽ đọc tên các học sinh, thật đáng tiếc các em không thể thông qua vòng loại lần này, không có duyên với trận chung kết cấp tỉnh.
Vương Phương, 68 điểm…….”Đầu Vương Phương ong lên một tiếng, cả người đều ngẩn ra tại chỗ.Cô ta không vượt qua vòng loại….Tại sao cô ta lại không vượt qua vòng loại chứ?Tạ Miêu kia cả ngày không đặt tâm trí lên việc học tập, còn có thể thi được vị trí thứ hai toàn thành phố, cô ta cố gắng như vậy, vì sao ngay cả thi vòng loại c*̃ng không qua?Chênh lệch hai mươi điểm, khiến cho vẻ mặt c*̉a Vương Phương rất khó coi, biểu cảm c*̃ng vặn vẹo.Nhưng Vu Đắc Bảo c*́i đầu quay bút, trong đầu lại hiện lên vẻ bình tĩnh khi Tạ Miêu nói trong phòng thi chỉ xem thực lực chân chính, tự tin dáng vẻ giống như cả người đều sẽ sáng lên vậy.Cuộc thi học sinh giỏi rất tàn khốc, các học sinh bị loại thì sau này c*̃ng không cần tới tham gia lớp bồi dưỡng nữa, trong lớp học lập tức trống hơn một nửa..
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Đừng nói là Vu Đắc Bảo, những bạn học khác c*̃ng đều trừng to mắt, hoàn toàn không thể nào che giấu sự kinh ngạc.Có mấy bạn học tự cảm thấy thi không tốt, vẫn luôn chột dạ c*́i đầu c*̃ng ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên rồi lại quay đầu nhìn sang Vu Đắc Bảo.Nhiều bạn học ngồi ở đây đã từng học c*̀ng trường thậm chí là c*̀ng lớp với Triển Bằng hồi cấp hai, bọn họ biết Triển Bằng rất giỏi.Nhưng không nói những cái khác, Vu Đắc Bảo như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc* ở môn Toán, có thể bỏ xa tất cả mọi người một đoạn dài.*đả thông hai mạch Nhâm Đốc: Nhâm Đốc là hai mạch chủ trọng âm dương trên cơ thể con người, trong các tiểu thiếu võ hiệp thường mô tả phóng đại rằng khi có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc thì có thể có võ công cao cường.Đã dốc lòng bồi dưỡng lâu như vậy, cộng thêm chỉ tập trung tinh thần vào một môn, theo như bọn họ nghĩ, Vu Đắc Bảo hoàn toàn có năng lực để giành được hạng nhất.Coi như….coi như hơi kém Triển Bằng một chút, dù sao thì c*̃ng không thể là vị trí thứ ba chứ?Trong thành phố còn có người còn học Toán giỏi hơn Vu Đắc Bảo ư?Nhìn thấy phản ứng c*̉a các học sinh bên dưới, cô Giang dạy lớp bồi dưỡng môn Toán cười lạnh một tiếng: “Các em biết người thứ nhất thứ hai thi được bao nhiêu điểm không? Nói ra tôi c*̃ng cảm thấy mất mặt thay các em, môn Toán còn không bằng một học sinh chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh.” Cô ta vừa nói ra lời này, bạn học khác còn đang nghi ngờ rốt cuộc người thứ nhất và thứ hai lần này là ai thì Vu Đắc Bảo đã nhíu lông mày lại.Sao cậu ta nghe được từ lời nói trong miệng cô Giang, giống như cô gái nhỏ mắng cậu lúc trước rằng người nào trêu chọc trước vậy nhỉ?Vương Phương c*̃ng thay đổi sắc mặt, siết chặt ngón tay mình.Ý c*̉a giáo viên Giang là, chẳng lẽ là Tạ Miêu kia thi rất tốt ư?Ngoài trừ cô, còn có ai chuyển lên từ huyện xung quanh bởi vì giỏi Tiếng Anh nữa?Đầu cô ta rất loạn, tim c*̃ng đập thình thịch theo, nhưng cô ta vẫn ôm một tia may mắn trong lòng không chịu tin tưởng.Đúng lúc này, Vu Đắc Bảo không sợ chết mở miệng: “Cô ơi, người thứ nhất thứ hai là ai ạ? Thi được bao nhiêu điểm?”Tức thì tức, cô Giang vẫn rất thích người học sinh Vu Đắc Bảo này, thích nhất là khí thế ngông cuồng không chịu thua kia trên người cậu.Thấy người khác vẫn đang nghi hoặc thấp thỏm, chỉ có Vu Đắc Bảo nhanh chóng bình tĩnh lại, khi hỏi ra lời này, vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn có ý chí chiến đấu, tâm trạng tệ hại c*̉a cô ta hơi khá hơn một chút: “Người thứ nhất là Triển Bằng ở trung học số hai thành phố, 91.5 điểm.Người thứ hai cũng là Tạ Miêu ở trung học số hai thành phố, 89 điểm.”Nói đến Triển Bằng và Tạ Miêu, cô Giang lại nghẹn trong lòng.Hai người này đều là do trường trung học số hai thành phố nghĩ cách đào qua đó, nếu không có bọn họ, Vu Đắc Bảo chắc chắn có thể giành được vị trí thứ nhất.Đáng chết là, Tạ Miêu thì c*̃ng thôi đi, là bọn họ không coi trọng, nhưng Triển Bằng vốn nên vào trường trung học Dệt May c*̉a bọn họ.Hạt giống tốt như vậy bị người đào đi, thật sự là khiến người ta nhớ tới liền không nhịn được phải mắng trường trung học số hai thành phố là đồ không biết xấu hổ.Cô Giang nặng nề thở ra một hơi: “Cô đọc thành tích c*̉a lớp một lượt, tự các em xem rốt cuộc là thua kém người ta ở chỗ nào.”Bên dưới, các bạn học bị thành tích cao đến dọa người c*̉a hai người này làm cho giật mình, nhất là Vương Phương.Tạ Miêu, quả nhiên là Tạ Miêu, thế mà cô lại thi được 89 điểm!Vẻ mặt c*̉a Vương Phương biến đổi mấy lần, trong lòng cô ta, so với Tạ Miêu thi được vị trí thứ hai toàn thành phố thì Triển Bằng kia được 91.5 điểm c*̃ng chẳng là cái thá gì.Ngay khi trong đầu cô ta toàn là tại sao Tạ Miêu có thể thi tốt như vậy, giọng nói c*̉a cô Giang dừng lại: “Tiếp theo cô sẽ đọc tên các học sinh, thật đáng tiếc các em không thể thông qua vòng loại lần này, không có duyên với trận chung kết cấp tỉnh.Vương Phương, 68 điểm…….”Đầu Vương Phương ong lên một tiếng, cả người đều ngẩn ra tại chỗ.Cô ta không vượt qua vòng loại….Tại sao cô ta lại không vượt qua vòng loại chứ?Tạ Miêu kia cả ngày không đặt tâm trí lên việc học tập, còn có thể thi được vị trí thứ hai toàn thành phố, cô ta cố gắng như vậy, vì sao ngay cả thi vòng loại c*̃ng không qua?Chênh lệch hai mươi điểm, khiến cho vẻ mặt c*̉a Vương Phương rất khó coi, biểu cảm c*̃ng vặn vẹo.Nhưng Vu Đắc Bảo c*́i đầu quay bút, trong đầu lại hiện lên vẻ bình tĩnh khi Tạ Miêu nói trong phòng thi chỉ xem thực lực chân chính, tự tin dáng vẻ giống như cả người đều sẽ sáng lên vậy.Cuộc thi học sinh giỏi rất tàn khốc, các học sinh bị loại thì sau này c*̃ng không cần tới tham gia lớp bồi dưỡng nữa, trong lớp học lập tức trống hơn một nửa..