Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 245
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Mãi cho đến cuối c*̀ng, Cố Hàm Giang c*̃ng không hề nói một câu anh nhớ em lắm, anh chỉ hỏi cô có thể gửi một tấm ảnh cho anh hay không, nhìn vật nhớ người.Bốn chữ kia giống như anh viết từng nét một, so với những chữ khác thì đều đặn hơn, từng nét một c*̃ng rơi vào trong lòng Tạ Miêu.Nhìn vật nhớ người.Tạ Miêu lặp đi lặp lại nhiều lần ở trong lòng, hai má không nhịn được nóng bừng lên, đôi mắt ngân ngấn nước có vẻ đặc biệt sáng.Nếu không, hôm nào đi tới tiệm chụp ảnh để chụp một tấm ảnh nhỉ? Dù sao trong tay cô vẫn có tiền.Không đúng, anh nói muốn nhìn vật nhớ người thì sẽ thật sự cho anh một tấm ảnh ư? Cô không cần mặt mũi à?Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Miêu vẫn giành thời gian đi một chuyến tới tiệm chụp ảnh.Ảnh chụp rửa xong, cô nâng bút viết thư trả lời cho Cố Hàm Giang.Trả lời anh rằng đã có kết quả thi đua rồi, cô thi không tệ, cuộc sống gần đây c*̃ng rất tốt.Viết đến cuối c*̀ng, cô nhớ tới tấm ảnh mà Cố Hàm Giang gửi tới kia, nhưng chỉ nói: “Tem rất đẹp, em rất thích.”Cô kẹp thư đã viết xong vào trong sách rồi cất vào cặp xách, đang chuẩn bị tới bưu điện để gửi đi thì vừa vặn đụng phải dì Viên c*̃ng muốn đi ra ngoài.Dì Viên cầm một bức thư trong tay, nói là muốn tới bưu điện gửi thư, còn hỏi Tạ Miêu có thư hay không, dì ấy mang đi giúp.Tạ Miêu cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu nói mình không có thư muốn gửi đi, đợi buổi trưa tan học thì mới ra khỏi trường học.Gửi xong thư trở về thì đã muộn giờ ăn cơm, cô vội vàng ngâm hai cái bánh quy khô cho mình rồi đi ngay tới phòng học lớp bồi dưỡng.Sau khi Tạ Miêu vào cửa, vừa lúc chuông vào học vang lên, Đường Quyên sa sầm mặt: “Đừng tưởng rằng thi xong vòng loại là các em đã thắng, thi vòng loại không được tính vào tổng thành tích, có thể giành được giải thưởng hay không, có thể giành được bao nhiêu giải thưởng, đều dựa vào điểm số trong trận chung kết.”Lời này có ý riêng, Tạ Miêu nghe xong thì mím mím môi, không nói chuyện.Nhưng thật ra bạn học ngồi sau cô thừa dịp không ai chú ý tới, lén lút thì thầm vào tai cô: “Tạ Miêu, cậu đừng để trong lòng, tình trạng gần đây c*̉a Phùng Lệ Hoa đặc biệt không tốt, tâm trạng c*̉a cô Đường c*̃ng không tốt.Tối nay tớ nhìn thấy hai người ăn cơm với nhau, Phùng Lệ Hoa còn khóc ấy.”“Cảm ơn.” Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời một câu.Lời kia của Đường Quyên không chỉ mặt gọi tên, cho dù muốn phản bác, cũng không thể nào phản bác được.Nhưng cô c*̃ng không cần phải kích động đến mức đi ra phản bác, chỉ cần thi được một kết quả tốt trong trận chung kết, chính là đòn phản kích tốt nhất.Tâm trạng của Tạ Miêu rất ổn, tan học quay về còn nói với Phó Linh rằng trời lạnh rồi, cuối tuần về nhà phải mang đi mấy bộ quần áo dày.Hai người đi đến bên cạnh cầu thang, Phùng Lệ Hoa đang cúi đầu đi xuống ở phía trước, đi lề mà lề mề rất chậm chạp.Tạ Miêu và Phó Linh đi ngang qua người cô ta để xuống cầu thang, Phó Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Vẻ mặt của Phùng Lệ Hoa không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?”“Tớ không rõ lắm.”Tạ Miêu vừa dứt lời, đột nhiên có vài tiếng bịch bịch truyền đến từ sau lưng, vừa nặng vừa loạn lại vừa dồn dập.Cô vừa muốn quay đầu để nhìn, Phùng Lệ Hoa đã lung la lung lay, ngã nhào xuống từ bên cạnh cô.Tạ Miêu học thể dục kém, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, khả năng phản ứng coi như không tệ.Cô biết từ đây đến chiếu nghỉ* ở chỗ rẽ còn có bảy, tám bậc thang, nếu đây là ngã thật, chắc chắn Phùng Lệ Hoa sẽ bị thương, vì thế cô không hề do dự một giây nào, lập tức đưa tay kéo cánh tay c*̉a đối phương: “Cẩn thận.”*chiếu nghỉ: một khái niệm trong kiến thúc, là nơi nghỉ chân tạm thời khi đang đi cầu thang, thường to rộng và vuông hơn bậc thang.Khổ nỗi lực khi Phùng Lệ Hoa ngã xuống quá lớn, người cũng không kịp phản ứng lại ngay lập tức để cố gắng ổn định cơ thể, Tạ Miêu bị cô ta kéo xuống liên tục ba, bốn bậc thang, mới nắm lấy lan can miễn cưỡng kéo được người lại.Phùng Lệ Hoa gần như nằm quỳ cả người trên bậc thang, Tạ Miêu cũng không khá hơn.Cô thở hổn hển, vừa định đi kiểm tra tình trạng của Phùng Lệ Hoa thì đột nhiên có một tiếng hét hung dữ vang lên từ sau lưng: “Tạ Miêu em đang làm gì thế?”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Mặc dù người của ta không ở trong giang hồ nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết của ta như cũ..
Mãi cho đến cuối c*̀ng, Cố Hàm Giang c*̃ng không hề nói một câu anh nhớ em lắm, anh chỉ hỏi cô có thể gửi một tấm ảnh cho anh hay không, nhìn vật nhớ người.
Bốn chữ kia giống như anh viết từng nét một, so với những chữ khác thì đều đặn hơn, từng nét một c*̃ng rơi vào trong lòng Tạ Miêu.
Nhìn vật nhớ người.
Tạ Miêu lặp đi lặp lại nhiều lần ở trong lòng, hai má không nhịn được nóng bừng lên, đôi mắt ngân ngấn nước có vẻ đặc biệt sáng.
Nếu không, hôm nào đi tới tiệm chụp ảnh để chụp một tấm ảnh nhỉ? Dù sao trong tay cô vẫn có tiền.
Không đúng, anh nói muốn nhìn vật nhớ người thì sẽ thật sự cho anh một tấm ảnh ư? Cô không cần mặt mũi à?Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Miêu vẫn giành thời gian đi một chuyến tới tiệm chụp ảnh.
Ảnh chụp rửa xong, cô nâng bút viết thư trả lời cho Cố Hàm Giang.
Trả lời anh rằng đã có kết quả thi đua rồi, cô thi không tệ, cuộc sống gần đây c*̃ng rất tốt.
Viết đến cuối c*̀ng, cô nhớ tới tấm ảnh mà Cố Hàm Giang gửi tới kia, nhưng chỉ nói: “Tem rất đẹp, em rất thích.
”Cô kẹp thư đã viết xong vào trong sách rồi cất vào cặp xách, đang chuẩn bị tới bưu điện để gửi đi thì vừa vặn đụng phải dì Viên c*̃ng muốn đi ra ngoài.
Dì Viên cầm một bức thư trong tay, nói là muốn tới bưu điện gửi thư, còn hỏi Tạ Miêu có thư hay không, dì ấy mang đi giúp.
Tạ Miêu cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu nói mình không có thư muốn gửi đi, đợi buổi trưa tan học thì mới ra khỏi trường học.
Gửi xong thư trở về thì đã muộn giờ ăn cơm, cô vội vàng ngâm hai cái bánh quy khô cho mình rồi đi ngay tới phòng học lớp bồi dưỡng.
Sau khi Tạ Miêu vào cửa, vừa lúc chuông vào học vang lên, Đường Quyên sa sầm mặt: “Đừng tưởng rằng thi xong vòng loại là các em đã thắng, thi vòng loại không được tính vào tổng thành tích, có thể giành được giải thưởng hay không, có thể giành được bao nhiêu giải thưởng, đều dựa vào điểm số trong trận chung kết.
”Lời này có ý riêng, Tạ Miêu nghe xong thì mím mím môi, không nói chuyện.
Nhưng thật ra bạn học ngồi sau cô thừa dịp không ai chú ý tới, lén lút thì thầm vào tai cô: “Tạ Miêu, cậu đừng để trong lòng, tình trạng gần đây c*̉a Phùng Lệ Hoa đặc biệt không tốt, tâm trạng c*̉a cô Đường c*̃ng không tốt.
Tối nay tớ nhìn thấy hai người ăn cơm với nhau, Phùng Lệ Hoa còn khóc ấy.
”“Cảm ơn.
” Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời một câu.
Lời kia của Đường Quyên không chỉ mặt gọi tên, cho dù muốn phản bác, cũng không thể nào phản bác được.
Nhưng cô c*̃ng không cần phải kích động đến mức đi ra phản bác, chỉ cần thi được một kết quả tốt trong trận chung kết, chính là đòn phản kích tốt nhất.
Tâm trạng của Tạ Miêu rất ổn, tan học quay về còn nói với Phó Linh rằng trời lạnh rồi, cuối tuần về nhà phải mang đi mấy bộ quần áo dày.
Hai người đi đến bên cạnh cầu thang, Phùng Lệ Hoa đang cúi đầu đi xuống ở phía trước, đi lề mà lề mề rất chậm chạp.
Tạ Miêu và Phó Linh đi ngang qua người cô ta để xuống cầu thang, Phó Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Vẻ mặt của Phùng Lệ Hoa không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?”“Tớ không rõ lắm.
”Tạ Miêu vừa dứt lời, đột nhiên có vài tiếng bịch bịch truyền đến từ sau lưng, vừa nặng vừa loạn lại vừa dồn dập.
Cô vừa muốn quay đầu để nhìn, Phùng Lệ Hoa đã lung la lung lay, ngã nhào xuống từ bên cạnh cô.
Tạ Miêu học thể dục kém, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, khả năng phản ứng coi như không tệ.
Cô biết từ đây đến chiếu nghỉ* ở chỗ rẽ còn có bảy, tám bậc thang, nếu đây là ngã thật, chắc chắn Phùng Lệ Hoa sẽ bị thương, vì thế cô không hề do dự một giây nào, lập tức đưa tay kéo cánh tay c*̉a đối phương: “Cẩn thận.
”*chiếu nghỉ: một khái niệm trong kiến thúc, là nơi nghỉ chân tạm thời khi đang đi cầu thang, thường to rộng và vuông hơn bậc thang.
Khổ nỗi lực khi Phùng Lệ Hoa ngã xuống quá lớn, người cũng không kịp phản ứng lại ngay lập tức để cố gắng ổn định cơ thể, Tạ Miêu bị cô ta kéo xuống liên tục ba, bốn bậc thang, mới nắm lấy lan can miễn cưỡng kéo được người lại.
Phùng Lệ Hoa gần như nằm quỳ cả người trên bậc thang, Tạ Miêu cũng không khá hơn.
Cô thở hổn hển, vừa định đi kiểm tra tình trạng của Phùng Lệ Hoa thì đột nhiên có một tiếng hét hung dữ vang lên từ sau lưng: “Tạ Miêu em đang làm gì thế?”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Mặc dù người của ta không ở trong giang hồ nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết của ta như cũ.
.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Mãi cho đến cuối c*̀ng, Cố Hàm Giang c*̃ng không hề nói một câu anh nhớ em lắm, anh chỉ hỏi cô có thể gửi một tấm ảnh cho anh hay không, nhìn vật nhớ người.Bốn chữ kia giống như anh viết từng nét một, so với những chữ khác thì đều đặn hơn, từng nét một c*̃ng rơi vào trong lòng Tạ Miêu.Nhìn vật nhớ người.Tạ Miêu lặp đi lặp lại nhiều lần ở trong lòng, hai má không nhịn được nóng bừng lên, đôi mắt ngân ngấn nước có vẻ đặc biệt sáng.Nếu không, hôm nào đi tới tiệm chụp ảnh để chụp một tấm ảnh nhỉ? Dù sao trong tay cô vẫn có tiền.Không đúng, anh nói muốn nhìn vật nhớ người thì sẽ thật sự cho anh một tấm ảnh ư? Cô không cần mặt mũi à?Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng buổi trưa ngày hôm sau, Tạ Miêu vẫn giành thời gian đi một chuyến tới tiệm chụp ảnh.Ảnh chụp rửa xong, cô nâng bút viết thư trả lời cho Cố Hàm Giang.Trả lời anh rằng đã có kết quả thi đua rồi, cô thi không tệ, cuộc sống gần đây c*̃ng rất tốt.Viết đến cuối c*̀ng, cô nhớ tới tấm ảnh mà Cố Hàm Giang gửi tới kia, nhưng chỉ nói: “Tem rất đẹp, em rất thích.”Cô kẹp thư đã viết xong vào trong sách rồi cất vào cặp xách, đang chuẩn bị tới bưu điện để gửi đi thì vừa vặn đụng phải dì Viên c*̃ng muốn đi ra ngoài.Dì Viên cầm một bức thư trong tay, nói là muốn tới bưu điện gửi thư, còn hỏi Tạ Miêu có thư hay không, dì ấy mang đi giúp.Tạ Miêu cảm thấy ngượng ngùng, lắc đầu nói mình không có thư muốn gửi đi, đợi buổi trưa tan học thì mới ra khỏi trường học.Gửi xong thư trở về thì đã muộn giờ ăn cơm, cô vội vàng ngâm hai cái bánh quy khô cho mình rồi đi ngay tới phòng học lớp bồi dưỡng.Sau khi Tạ Miêu vào cửa, vừa lúc chuông vào học vang lên, Đường Quyên sa sầm mặt: “Đừng tưởng rằng thi xong vòng loại là các em đã thắng, thi vòng loại không được tính vào tổng thành tích, có thể giành được giải thưởng hay không, có thể giành được bao nhiêu giải thưởng, đều dựa vào điểm số trong trận chung kết.”Lời này có ý riêng, Tạ Miêu nghe xong thì mím mím môi, không nói chuyện.Nhưng thật ra bạn học ngồi sau cô thừa dịp không ai chú ý tới, lén lút thì thầm vào tai cô: “Tạ Miêu, cậu đừng để trong lòng, tình trạng gần đây c*̉a Phùng Lệ Hoa đặc biệt không tốt, tâm trạng c*̉a cô Đường c*̃ng không tốt.Tối nay tớ nhìn thấy hai người ăn cơm với nhau, Phùng Lệ Hoa còn khóc ấy.”“Cảm ơn.” Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời một câu.Lời kia của Đường Quyên không chỉ mặt gọi tên, cho dù muốn phản bác, cũng không thể nào phản bác được.Nhưng cô c*̃ng không cần phải kích động đến mức đi ra phản bác, chỉ cần thi được một kết quả tốt trong trận chung kết, chính là đòn phản kích tốt nhất.Tâm trạng của Tạ Miêu rất ổn, tan học quay về còn nói với Phó Linh rằng trời lạnh rồi, cuối tuần về nhà phải mang đi mấy bộ quần áo dày.Hai người đi đến bên cạnh cầu thang, Phùng Lệ Hoa đang cúi đầu đi xuống ở phía trước, đi lề mà lề mề rất chậm chạp.Tạ Miêu và Phó Linh đi ngang qua người cô ta để xuống cầu thang, Phó Linh quay đầu lại liếc mắt nhìn: “Vẻ mặt của Phùng Lệ Hoa không tốt lắm, có phải là không thoải mái không?”“Tớ không rõ lắm.”Tạ Miêu vừa dứt lời, đột nhiên có vài tiếng bịch bịch truyền đến từ sau lưng, vừa nặng vừa loạn lại vừa dồn dập.Cô vừa muốn quay đầu để nhìn, Phùng Lệ Hoa đã lung la lung lay, ngã nhào xuống từ bên cạnh cô.Tạ Miêu học thể dục kém, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, khả năng phản ứng coi như không tệ.Cô biết từ đây đến chiếu nghỉ* ở chỗ rẽ còn có bảy, tám bậc thang, nếu đây là ngã thật, chắc chắn Phùng Lệ Hoa sẽ bị thương, vì thế cô không hề do dự một giây nào, lập tức đưa tay kéo cánh tay c*̉a đối phương: “Cẩn thận.”*chiếu nghỉ: một khái niệm trong kiến thúc, là nơi nghỉ chân tạm thời khi đang đi cầu thang, thường to rộng và vuông hơn bậc thang.Khổ nỗi lực khi Phùng Lệ Hoa ngã xuống quá lớn, người cũng không kịp phản ứng lại ngay lập tức để cố gắng ổn định cơ thể, Tạ Miêu bị cô ta kéo xuống liên tục ba, bốn bậc thang, mới nắm lấy lan can miễn cưỡng kéo được người lại.Phùng Lệ Hoa gần như nằm quỳ cả người trên bậc thang, Tạ Miêu cũng không khá hơn.Cô thở hổn hển, vừa định đi kiểm tra tình trạng của Phùng Lệ Hoa thì đột nhiên có một tiếng hét hung dữ vang lên từ sau lưng: “Tạ Miêu em đang làm gì thế?”***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Hàm Giang: Mặc dù người của ta không ở trong giang hồ nhưng trên giang hồ vẫn có truyền thuyết của ta như cũ..