Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 270

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Người quản lí kí túc xá mới làm việc rất nghiêm túc, thậm chí có hơi cứng nhắc, đương nhiên trông không dễ sống chung bằng dì Viên nhiệt tình.Kim Liên Ngọc không khỏi tiếc nuối: “c*̃ng không biết dì Viên xảy ra chuyện gì, tớ vẫn rất thích dì ấy.”Tạ Miêu không cảm thấy tiếc nuối người nọ một chút nào.Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Quốc gia quốc gia, luôn là có quốc trước rồi mới có thể có gia.Dì Viên phản bội tổ quốc vì lợi ích riêng c*̉a bản thân, cho dù sau đó phải chịu trừng phạt thế nào thì c*̃ng là cô ta đáng phải nhận.Tạ Miêu vừa lấy được thư từ chỗ quản lí kí túc xá mới, mở ra một cách cực kì cẩn thận, phát hiện cuối c*̀ng bức thư này c*̃ng không bị động vào nữa.Cô cong lên cặp mắt đào hoa, cất kĩ dao nhỏ, đổ ra giấy viết thư bên trong.Không ngờ bên trong giấy viết thư còn kẹp không ít lá phong, từng cái đỏ rực như lửa hình dáng vô c*̃ng đẹp.Tạ Miêu cầm mấy cái lên nhìn một chút, cảm thấy thật sự rất đẹp, c*̃ng không biết phải chọn ra từ bao nhiêu cái lá cây.Cô nhớ lại khi cô gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang vì việc c*̉a dì Viên, người nọ đã từng nói chờ sang năm cô tới sẽ đi lên Hương Sơn ngắm lá đỏ.Thế mà anh vẫn luôn nhớ tới, còn lấy những lá phong này cho cô trước.Tạ Miêu mím môi cười lên, tìm quyển sách kẹp kĩ lá phong rồi mới băt đầu xem nội dung bức thư.Trong thư không có gì ngoài việc gần đây Cố Hàm Giang đang làm cái gì, xảy ra chuyện gì trong trường học, c*̃ng không cố ý nhắc đến những lá phong kia.Nhưng thật ra anh hỏi cô, có phải thành phố Vọng Sơn có tuyết rơi rồi không, trường học có lạnh không?Tạ Miêu xem, cảm thấy trái tim giống như bếp lò sưởi ở giữa phòng ngủ kia, ấm áp, dễ chịu.Nếu không trở về học một chút với mẹ, đan cho anh một cái khăn quàng cổ?Giờ tự học ngày hôm sau, Triển Bằng phát hiện trong sách c*̉a Tạ Miêu có thêm một cái lá phong làm thẻ kẹp sách: “Đây là cậu hái lúc trước à?”“Không phải, người khác tặng.” Tạ Miêu cười một cái.Triển Bằng nhìn thấy chân mày khóe mắt c*̉a cô không thể giấu được vui vẻ, rũ mắt xuống: “Rất đẹp.”Tạ Miêu cười cười không nhiều lời: “Đúng rồi, sắp có kết quả thi học sinh giỏi rồi nhỉ?”“Ừ.Thi xong gần một tháng, chắc là sắp có rồi.”“Tớ nhớ khi thi xong giáo viên Cao tìm chúng ta so đáp án, hình như cậu thi không tệ.”“Không phải cậu c*̃ng thi rất tốt à?” Triển Bằng liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Cậu phát huy môn Tiếng Anh thế nào?”“c*̃ng không tệ lắm.” Tạ Miêu mặt mày cong cong.Ánh mắt c*̉a Triển Bằng quét một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn như biết phát sáng c*̉a cô: “Vậy tớ chúc mừng cậu vào đội tỉnh trước nhé.”Quan tâm tới kết quả thi trận chung kết tỉnh, không chỉ có Tạ Miêu và Triển Bằng, giáo viên trường trung học Dệt May còn gấp gáp hơn cả họn họ.Sau khi bị Tạ Miêu và Triển Bằng đè ép ở cuộc thi vòng loại, Vu Đắc Bảo lại nói bản thân mình thi rất tốt, các thầy cô c*̃ng hơi suy xét lại đối với việc này.Nhưng bọn họ c*̃ng thật sự hi vọng Vu Đắc Bảo có thể thi được một kết quả tốt, dù sao ngoại trừ môn Toán thì những môn khác c*̉a anh đều bình thường, nếu như không được cử đi học, thi một trường đại học c*̉a tỉnh Băng và trường sư phạm c*̉a tỉnh Băng c*̃ng đều quá sức, chứ đừng nói tới những trưởng nổi tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại.Trong khi chờ đợi, mãi đến cuối tháng mười một, cuối c*̀ng c*̃ng có kết quả thi trận chung kết tỉnh.Đồng thời còn có tất cả giấy khen c*̉a học sinh trúng giải.Giáo viên chủ nhiên vui mừng tưng bừng cầm giấy khen đi vào lớp học, thấy Vu Đắc Bảo lại nằm ngủ trên bàn, c*̃ng cảm thấy anh ngủ vô c*̀ng vừa mắt.Cô ấy gõ gõ bàn giáo viên: “Các bạn đang làm bài tập dừng bút một chút, ngủ c*̃ng tỉnh táo lại đi, đợi cô nói xong rồi ngủ tiếp.”Các bạn học cười một trận, có người vội vàng đánh thức Vu Đắc Bảo: “Chủ nhiệm lớp có chuyện muốn nói, đừng ngủ nữa.”Vu Đắc Bảo bực bội ngẩng đầu lên, còn ngái ngủ nhìn về lên bục giảng một cái, đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn hơn cả hoa c*́c c*̉a chủ nhiệm lớp.“Nói với các em một tin tức tốt, lúc trước, lớp chúng ta biểu hiện vô c*̀ng xuất sắc trong kì thi cấp tỉnh, tổng cộng giành được hai giải nhất, 3 giải nhì, 5 giải ba, gần một phần ba trường học có giải.”Mặc dù có rất nhiều người không tham gia thi nhưng liên quan tới vinh dự c*̉a tập thể lớp, các bạn học vẫn trở nên hưng phấn.Không ít người đều vô thức nhìn Vu Đắc Bảo và Vương Phương.Dù sao thì khi hai người này thi vòng loại, một người dứng thứ ba môn Toán, một người đứng thứ năm môn Tiếng Anh, nếu như nói trong lớp có người giành giải nhất, khả năng cao nhất chính là hai người bọn họ..

Người quản lí kí túc xá mới làm việc rất nghiêm túc, thậm chí có hơi cứng nhắc, đương nhiên trông không dễ sống chung bằng dì Viên nhiệt tình.

Kim Liên Ngọc không khỏi tiếc nuối: “c*̃ng không biết dì Viên xảy ra chuyện gì, tớ vẫn rất thích dì ấy.

”Tạ Miêu không cảm thấy tiếc nuối người nọ một chút nào.

Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Quốc gia quốc gia, luôn là có quốc trước rồi mới có thể có gia.

Dì Viên phản bội tổ quốc vì lợi ích riêng c*̉a bản thân, cho dù sau đó phải chịu trừng phạt thế nào thì c*̃ng là cô ta đáng phải nhận.

Tạ Miêu vừa lấy được thư từ chỗ quản lí kí túc xá mới, mở ra một cách cực kì cẩn thận, phát hiện cuối c*̀ng bức thư này c*̃ng không bị động vào nữa.

Cô cong lên cặp mắt đào hoa, cất kĩ dao nhỏ, đổ ra giấy viết thư bên trong.

Không ngờ bên trong giấy viết thư còn kẹp không ít lá phong, từng cái đỏ rực như lửa hình dáng vô c*̃ng đẹp.

Tạ Miêu cầm mấy cái lên nhìn một chút, cảm thấy thật sự rất đẹp, c*̃ng không biết phải chọn ra từ bao nhiêu cái lá cây.

Cô nhớ lại khi cô gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang vì việc c*̉a dì Viên, người nọ đã từng nói chờ sang năm cô tới sẽ đi lên Hương Sơn ngắm lá đỏ.

Thế mà anh vẫn luôn nhớ tới, còn lấy những lá phong này cho cô trước.

Tạ Miêu mím môi cười lên, tìm quyển sách kẹp kĩ lá phong rồi mới băt đầu xem nội dung bức thư.

Trong thư không có gì ngoài việc gần đây Cố Hàm Giang đang làm cái gì, xảy ra chuyện gì trong trường học, c*̃ng không cố ý nhắc đến những lá phong kia.

Nhưng thật ra anh hỏi cô, có phải thành phố Vọng Sơn có tuyết rơi rồi không, trường học có lạnh không?Tạ Miêu xem, cảm thấy trái tim giống như bếp lò sưởi ở giữa phòng ngủ kia, ấm áp, dễ chịu.

Nếu không trở về học một chút với mẹ, đan cho anh một cái khăn quàng cổ?Giờ tự học ngày hôm sau, Triển Bằng phát hiện trong sách c*̉a Tạ Miêu có thêm một cái lá phong làm thẻ kẹp sách: “Đây là cậu hái lúc trước à?”“Không phải, người khác tặng.

” Tạ Miêu cười một cái.

Triển Bằng nhìn thấy chân mày khóe mắt c*̉a cô không thể giấu được vui vẻ, rũ mắt xuống: “Rất đẹp.

”Tạ Miêu cười cười không nhiều lời: “Đúng rồi, sắp có kết quả thi học sinh giỏi rồi nhỉ?”“Ừ.

Thi xong gần một tháng, chắc là sắp có rồi.

”“Tớ nhớ khi thi xong giáo viên Cao tìm chúng ta so đáp án, hình như cậu thi không tệ.

”“Không phải cậu c*̃ng thi rất tốt à?” Triển Bằng liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Cậu phát huy môn Tiếng Anh thế nào?”“c*̃ng không tệ lắm.

” Tạ Miêu mặt mày cong cong.

Ánh mắt c*̉a Triển Bằng quét một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn như biết phát sáng c*̉a cô: “Vậy tớ chúc mừng cậu vào đội tỉnh trước nhé.

”Quan tâm tới kết quả thi trận chung kết tỉnh, không chỉ có Tạ Miêu và Triển Bằng, giáo viên trường trung học Dệt May còn gấp gáp hơn cả họn họ.

Sau khi bị Tạ Miêu và Triển Bằng đè ép ở cuộc thi vòng loại, Vu Đắc Bảo lại nói bản thân mình thi rất tốt, các thầy cô c*̃ng hơi suy xét lại đối với việc này.

Nhưng bọn họ c*̃ng thật sự hi vọng Vu Đắc Bảo có thể thi được một kết quả tốt, dù sao ngoại trừ môn Toán thì những môn khác c*̉a anh đều bình thường, nếu như không được cử đi học, thi một trường đại học c*̉a tỉnh Băng và trường sư phạm c*̉a tỉnh Băng c*̃ng đều quá sức, chứ đừng nói tới những trưởng nổi tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại.

Trong khi chờ đợi, mãi đến cuối tháng mười một, cuối c*̀ng c*̃ng có kết quả thi trận chung kết tỉnh.

Đồng thời còn có tất cả giấy khen c*̉a học sinh trúng giải.

Giáo viên chủ nhiên vui mừng tưng bừng cầm giấy khen đi vào lớp học, thấy Vu Đắc Bảo lại nằm ngủ trên bàn, c*̃ng cảm thấy anh ngủ vô c*̀ng vừa mắt.

Cô ấy gõ gõ bàn giáo viên: “Các bạn đang làm bài tập dừng bút một chút, ngủ c*̃ng tỉnh táo lại đi, đợi cô nói xong rồi ngủ tiếp.

”Các bạn học cười một trận, có người vội vàng đánh thức Vu Đắc Bảo: “Chủ nhiệm lớp có chuyện muốn nói, đừng ngủ nữa.

”Vu Đắc Bảo bực bội ngẩng đầu lên, còn ngái ngủ nhìn về lên bục giảng một cái, đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn hơn cả hoa c*́c c*̉a chủ nhiệm lớp.

“Nói với các em một tin tức tốt, lúc trước, lớp chúng ta biểu hiện vô c*̀ng xuất sắc trong kì thi cấp tỉnh, tổng cộng giành được hai giải nhất, 3 giải nhì, 5 giải ba, gần một phần ba trường học có giải.

”Mặc dù có rất nhiều người không tham gia thi nhưng liên quan tới vinh dự c*̉a tập thể lớp, các bạn học vẫn trở nên hưng phấn.

Không ít người đều vô thức nhìn Vu Đắc Bảo và Vương Phương.

Dù sao thì khi hai người này thi vòng loại, một người dứng thứ ba môn Toán, một người đứng thứ năm môn Tiếng Anh, nếu như nói trong lớp có người giành giải nhất, khả năng cao nhất chính là hai người bọn họ.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Người quản lí kí túc xá mới làm việc rất nghiêm túc, thậm chí có hơi cứng nhắc, đương nhiên trông không dễ sống chung bằng dì Viên nhiệt tình.Kim Liên Ngọc không khỏi tiếc nuối: “c*̃ng không biết dì Viên xảy ra chuyện gì, tớ vẫn rất thích dì ấy.”Tạ Miêu không cảm thấy tiếc nuối người nọ một chút nào.Tổ chim bị phá, trứng có an toàn? Quốc gia quốc gia, luôn là có quốc trước rồi mới có thể có gia.Dì Viên phản bội tổ quốc vì lợi ích riêng c*̉a bản thân, cho dù sau đó phải chịu trừng phạt thế nào thì c*̃ng là cô ta đáng phải nhận.Tạ Miêu vừa lấy được thư từ chỗ quản lí kí túc xá mới, mở ra một cách cực kì cẩn thận, phát hiện cuối c*̀ng bức thư này c*̃ng không bị động vào nữa.Cô cong lên cặp mắt đào hoa, cất kĩ dao nhỏ, đổ ra giấy viết thư bên trong.Không ngờ bên trong giấy viết thư còn kẹp không ít lá phong, từng cái đỏ rực như lửa hình dáng vô c*̃ng đẹp.Tạ Miêu cầm mấy cái lên nhìn một chút, cảm thấy thật sự rất đẹp, c*̃ng không biết phải chọn ra từ bao nhiêu cái lá cây.Cô nhớ lại khi cô gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang vì việc c*̉a dì Viên, người nọ đã từng nói chờ sang năm cô tới sẽ đi lên Hương Sơn ngắm lá đỏ.Thế mà anh vẫn luôn nhớ tới, còn lấy những lá phong này cho cô trước.Tạ Miêu mím môi cười lên, tìm quyển sách kẹp kĩ lá phong rồi mới băt đầu xem nội dung bức thư.Trong thư không có gì ngoài việc gần đây Cố Hàm Giang đang làm cái gì, xảy ra chuyện gì trong trường học, c*̃ng không cố ý nhắc đến những lá phong kia.Nhưng thật ra anh hỏi cô, có phải thành phố Vọng Sơn có tuyết rơi rồi không, trường học có lạnh không?Tạ Miêu xem, cảm thấy trái tim giống như bếp lò sưởi ở giữa phòng ngủ kia, ấm áp, dễ chịu.Nếu không trở về học một chút với mẹ, đan cho anh một cái khăn quàng cổ?Giờ tự học ngày hôm sau, Triển Bằng phát hiện trong sách c*̉a Tạ Miêu có thêm một cái lá phong làm thẻ kẹp sách: “Đây là cậu hái lúc trước à?”“Không phải, người khác tặng.” Tạ Miêu cười một cái.Triển Bằng nhìn thấy chân mày khóe mắt c*̉a cô không thể giấu được vui vẻ, rũ mắt xuống: “Rất đẹp.”Tạ Miêu cười cười không nhiều lời: “Đúng rồi, sắp có kết quả thi học sinh giỏi rồi nhỉ?”“Ừ.Thi xong gần một tháng, chắc là sắp có rồi.”“Tớ nhớ khi thi xong giáo viên Cao tìm chúng ta so đáp án, hình như cậu thi không tệ.”“Không phải cậu c*̃ng thi rất tốt à?” Triển Bằng liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến điều gì, lại hỏi: “Cậu phát huy môn Tiếng Anh thế nào?”“c*̃ng không tệ lắm.” Tạ Miêu mặt mày cong cong.Ánh mắt c*̉a Triển Bằng quét một vòng trên khuôn mặt nhỏ nhắn như biết phát sáng c*̉a cô: “Vậy tớ chúc mừng cậu vào đội tỉnh trước nhé.”Quan tâm tới kết quả thi trận chung kết tỉnh, không chỉ có Tạ Miêu và Triển Bằng, giáo viên trường trung học Dệt May còn gấp gáp hơn cả họn họ.Sau khi bị Tạ Miêu và Triển Bằng đè ép ở cuộc thi vòng loại, Vu Đắc Bảo lại nói bản thân mình thi rất tốt, các thầy cô c*̃ng hơi suy xét lại đối với việc này.Nhưng bọn họ c*̃ng thật sự hi vọng Vu Đắc Bảo có thể thi được một kết quả tốt, dù sao ngoại trừ môn Toán thì những môn khác c*̉a anh đều bình thường, nếu như không được cử đi học, thi một trường đại học c*̉a tỉnh Băng và trường sư phạm c*̉a tỉnh Băng c*̃ng đều quá sức, chứ đừng nói tới những trưởng nổi tiếng như Thanh Hoa, Bắc Đại.Trong khi chờ đợi, mãi đến cuối tháng mười một, cuối c*̀ng c*̃ng có kết quả thi trận chung kết tỉnh.Đồng thời còn có tất cả giấy khen c*̉a học sinh trúng giải.Giáo viên chủ nhiên vui mừng tưng bừng cầm giấy khen đi vào lớp học, thấy Vu Đắc Bảo lại nằm ngủ trên bàn, c*̃ng cảm thấy anh ngủ vô c*̀ng vừa mắt.Cô ấy gõ gõ bàn giáo viên: “Các bạn đang làm bài tập dừng bút một chút, ngủ c*̃ng tỉnh táo lại đi, đợi cô nói xong rồi ngủ tiếp.”Các bạn học cười một trận, có người vội vàng đánh thức Vu Đắc Bảo: “Chủ nhiệm lớp có chuyện muốn nói, đừng ngủ nữa.”Vu Đắc Bảo bực bội ngẩng đầu lên, còn ngái ngủ nhìn về lên bục giảng một cái, đối diện với gương mặt tươi cười xán lạn hơn cả hoa c*́c c*̉a chủ nhiệm lớp.“Nói với các em một tin tức tốt, lúc trước, lớp chúng ta biểu hiện vô c*̀ng xuất sắc trong kì thi cấp tỉnh, tổng cộng giành được hai giải nhất, 3 giải nhì, 5 giải ba, gần một phần ba trường học có giải.”Mặc dù có rất nhiều người không tham gia thi nhưng liên quan tới vinh dự c*̉a tập thể lớp, các bạn học vẫn trở nên hưng phấn.Không ít người đều vô thức nhìn Vu Đắc Bảo và Vương Phương.Dù sao thì khi hai người này thi vòng loại, một người dứng thứ ba môn Toán, một người đứng thứ năm môn Tiếng Anh, nếu như nói trong lớp có người giành giải nhất, khả năng cao nhất chính là hai người bọn họ..

Chương 270