Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 274

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Khỏi nói, bạn học lớp 11-2 thật muốn đem cô lấy làm linh vật may mắn, cọ cọ quẹt quẹt xem có thể nào hưởng chút hào quang trí tuệ của học thần hay không.Là giáo viên chủ nhiệm lớp, Nghiêm Thục Phân đứng phía sau cả lớp mỉm cười, thấy bọn họ ồn ào thành một tụ cũng không ngăn cả.Cách cô không xa, người mà trong lớp cũng có học sinh cùng đạt giải nhất Đường Quyên, gương mặt lại không mấy vui vẻ.So với Tạ Miêu, lần này Phùng Lệ Hoa tuy rằng cũng giành giải nhất nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì chỉ đứng tầm hạng bốn mươi.Cô ta thật sự không ngờ rằng Tạ Miêu lại đạt 97 điểm trong kì thi.Hạng nhất toàn tỉnh nha, với thành tích này cho dù năm sau tham dự kì thi quốc gia, ít nhất cũng đạt giải ba.Tiếc là ban đầu mắt nhìn của cô ta không tốt, không sớm chút kéo em ấy vào lớp mình, lại còn cả chuyện kia nữa! Nếu không thì có ba giải nhất môn tiếng Anh, cột giáo viên trên giấy khen chắc chắc sẽ ghi tên Đường Quyên của cô ta.Đường Quyên nhìn về Tạ Miêu đang được ôm ở nơi đó, cô ta cảm thấy cả miệng đầy vị đắng chát.Hạ Đào ở xa thành phố cuãng bỏ lỡ dịp may với người hạng nhất, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười sạch sẽ, không hối tiếc.Một bạn nữ an ủi cậu ta: "Lúc đi thi trong người khó chịu như thế kia, cậu còn có thể thi được hạng ba toàn quốc, vậy đã là tài giỏi lắm rồi.Tôi thấy Tạ Miêu này là do may mắn, nếu cậu không bị bệnh, sớm đã nắm được hạng nhất rồi, đời nào đến lượt cô ấy.”Hà Đào nghe xong thì lắc lắc đầu.“Thi được 97 điểm không phải dễ đâu, hôm đó tôi không bị bệnh, cũng không chắc thi được điểm cao như thế.”Bạn nữ ngoài mặt đồng ý với cậu ta, bảo cậu chú ý sức khỏe chuẩn bị chiến đấu cho kì thi quốc gia năm sau, nhưng sau đó lại bùi ngùi với bạn thân của mình: “Người như Hà Đào thật tốt, trong lúc thi chung kết vì bị bệnh mà thi không tốt lắm, vậy mà cậu ta vẫn có thể giữ được trạng thái tâm lý ổn định, còn nói tốt cho người đã đoạt hạng nhất của mình là Tạ Miêu nữa chứ.”Cô ta không biết, lúc nghe thấy thành tích của Tạ Miêu, Hà Đào thực ra còn hơi mừng rỡ.Cái cảm giác gặp được kì phùng địch thủ như này, là độc nhất vô nhị như lúc thi sơ khảo Tạ Miêu nghe thấy cậu ta đạt 96.5 điểm vậy.Cậu ta hiện đang mong muốn được gặp Tạ Miêu trong đội tuyển của tỉnh và thi đấu một lần nữa trong kì thi quốc gia.Nghĩ đến Tạ Miêu, Hà Đào lại nghĩ đến anh họ nhà mình, tối thứ sáu về nhà liền gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang.Cố Hàm Giang trong ngày vừa mới nhận được khăn quàng cổ Tạ Miêu gửi tới.Biết được là do cô gái nhỏ tự tay làm, hắn cẩn thận quàng thử, vốn dự định sẽ xếp gọn lại đẹp dẽ cất đi, nhưng cuối cùng vẫn quàng nó lên cổ.Buổi chiều không có lớp học, hắn ta còn đặc biệt quàng khăn đến tiệm chụp hình, chuẩn bị lần sau sẽ gửi qua bưu điện cho Tạ Miêu.Lúc đó trong tiệm chụp ảnh rất ấm, thợ chụp hình còn hỏi hắn trời nóng thế sao còn quàng khăn.Cố Hàm Giang cũng không thèm suy nghĩ, “Cứ chụp thế này, chụp khăn quàng cổ ấy.”Thợ chụp hình nhìn thấy hành động này liền cảm thấy kì quái.Lấy đâu ra chuyên môn mà chụp mỗi khăn quàng cổ kia chứ?Cũng vì đây là thập niên bảy mươi, chứ nếu đổi lại thời gian đời trước của Tạ Miêu, một tên nhóc đẹp trai cứ một mực muốn chụp khăn quàng cổ,người ta khi nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ đây là một người mẫu trẻ khác đang chụp quảng cáo thật cho cửa hàng Taobao.Thợ chụp hình cũng rất tận tình, hướng dẫn Cố Hàm Giang điều chỉnh lại khăn quàng cổ trước khi bắt đầu chụp ảnh.Kết quả là khi Cố Hàm Giang trở về nhà, Tống Vân lại chú ý đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm trên cổ hắn, “Sao lại đổi khăn quàng rồi, chiếc khăn ban đầu thì sao?”Cố Hàm Giang: Mất rồi.“Mất rồi?” Tống Vân cực kì ngạc nhiên.Con trai bà đâu phải kiểu người hay mất đồ lung tung, chiếc khăn quàng to như thế sao có thể nói mất được chứ?Cố Hàm Giang không nói gì, quay trở lại phòng cởi khăn quàng cổ, gấp lại gọn gàng thẳng thớm đặt vào tủ.Vừa cất nó xong, điện thoại Hà Đào gọi đến, "Anh ơi, kết quả thi chung kết đã có rồi."Cố Hàm Giang nghe thấy, câu đầu tiên lại là: "Cô ấy thi như nào?"Bên kia Hà Đào như bị nghẹn lại, “Anh, anh cũng không quan tâm tới thành tích em chút nào sao”Cố Hàm Giang vô tình, “Không quan tâm.”Hà Đào lại ngộp thở, rồi bật cười, “Cô ấy cũng không học chung trường với em, sao em biết được cô ấy thi như nào.”.

Khỏi nói, bạn học lớp 11-2 thật muốn đem cô lấy làm linh vật may mắn, cọ cọ quẹt quẹt xem có thể nào hưởng chút hào quang trí tuệ của học thần hay không.

Là giáo viên chủ nhiệm lớp, Nghiêm Thục Phân đứng phía sau cả lớp mỉm cười, thấy bọn họ ồn ào thành một tụ cũng không ngăn cả.

Cách cô không xa, người mà trong lớp cũng có học sinh cùng đạt giải nhất Đường Quyên, gương mặt lại không mấy vui vẻ.

So với Tạ Miêu, lần này Phùng Lệ Hoa tuy rằng cũng giành giải nhất nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì chỉ đứng tầm hạng bốn mươi.

Cô ta thật sự không ngờ rằng Tạ Miêu lại đạt 97 điểm trong kì thi.

Hạng nhất toàn tỉnh nha, với thành tích này cho dù năm sau tham dự kì thi quốc gia, ít nhất cũng đạt giải ba.

Tiếc là ban đầu mắt nhìn của cô ta không tốt, không sớm chút kéo em ấy vào lớp mình, lại còn cả chuyện kia nữa! Nếu không thì có ba giải nhất môn tiếng Anh, cột giáo viên trên giấy khen chắc chắc sẽ ghi tên Đường Quyên của cô ta.

Đường Quyên nhìn về Tạ Miêu đang được ôm ở nơi đó, cô ta cảm thấy cả miệng đầy vị đắng chát.

Hạ Đào ở xa thành phố cuãng bỏ lỡ dịp may với người hạng nhất, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười sạch sẽ, không hối tiếc.

Một bạn nữ an ủi cậu ta: "Lúc đi thi trong người khó chịu như thế kia, cậu còn có thể thi được hạng ba toàn quốc, vậy đã là tài giỏi lắm rồi.

Tôi thấy Tạ Miêu này là do may mắn, nếu cậu không bị bệnh, sớm đã nắm được hạng nhất rồi, đời nào đến lượt cô ấy.

”Hà Đào nghe xong thì lắc lắc đầu.

“Thi được 97 điểm không phải dễ đâu, hôm đó tôi không bị bệnh, cũng không chắc thi được điểm cao như thế.

”Bạn nữ ngoài mặt đồng ý với cậu ta, bảo cậu chú ý sức khỏe chuẩn bị chiến đấu cho kì thi quốc gia năm sau, nhưng sau đó lại bùi ngùi với bạn thân của mình: “Người như Hà Đào thật tốt, trong lúc thi chung kết vì bị bệnh mà thi không tốt lắm, vậy mà cậu ta vẫn có thể giữ được trạng thái tâm lý ổn định, còn nói tốt cho người đã đoạt hạng nhất của mình là Tạ Miêu nữa chứ.

”Cô ta không biết, lúc nghe thấy thành tích của Tạ Miêu, Hà Đào thực ra còn hơi mừng rỡ.

Cái cảm giác gặp được kì phùng địch thủ như này, là độc nhất vô nhị như lúc thi sơ khảo Tạ Miêu nghe thấy cậu ta đạt 96.

5 điểm vậy.

Cậu ta hiện đang mong muốn được gặp Tạ Miêu trong đội tuyển của tỉnh và thi đấu một lần nữa trong kì thi quốc gia.

Nghĩ đến Tạ Miêu, Hà Đào lại nghĩ đến anh họ nhà mình, tối thứ sáu về nhà liền gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang.

Cố Hàm Giang trong ngày vừa mới nhận được khăn quàng cổ Tạ Miêu gửi tới.

Biết được là do cô gái nhỏ tự tay làm, hắn cẩn thận quàng thử, vốn dự định sẽ xếp gọn lại đẹp dẽ cất đi, nhưng cuối cùng vẫn quàng nó lên cổ.

Buổi chiều không có lớp học, hắn ta còn đặc biệt quàng khăn đến tiệm chụp hình, chuẩn bị lần sau sẽ gửi qua bưu điện cho Tạ Miêu.

Lúc đó trong tiệm chụp ảnh rất ấm, thợ chụp hình còn hỏi hắn trời nóng thế sao còn quàng khăn.

Cố Hàm Giang cũng không thèm suy nghĩ, “Cứ chụp thế này, chụp khăn quàng cổ ấy.

”Thợ chụp hình nhìn thấy hành động này liền cảm thấy kì quái.

Lấy đâu ra chuyên môn mà chụp mỗi khăn quàng cổ kia chứ?Cũng vì đây là thập niên bảy mươi, chứ nếu đổi lại thời gian đời trước của Tạ Miêu, một tên nhóc đẹp trai cứ một mực muốn chụp khăn quàng cổ,người ta khi nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ đây là một người mẫu trẻ khác đang chụp quảng cáo thật cho cửa hàng Taobao.

Thợ chụp hình cũng rất tận tình, hướng dẫn Cố Hàm Giang điều chỉnh lại khăn quàng cổ trước khi bắt đầu chụp ảnh.

Kết quả là khi Cố Hàm Giang trở về nhà, Tống Vân lại chú ý đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm trên cổ hắn, “Sao lại đổi khăn quàng rồi, chiếc khăn ban đầu thì sao?”Cố Hàm Giang: Mất rồi.

“Mất rồi?” Tống Vân cực kì ngạc nhiên.

Con trai bà đâu phải kiểu người hay mất đồ lung tung, chiếc khăn quàng to như thế sao có thể nói mất được chứ?Cố Hàm Giang không nói gì, quay trở lại phòng cởi khăn quàng cổ, gấp lại gọn gàng thẳng thớm đặt vào tủ.

Vừa cất nó xong, điện thoại Hà Đào gọi đến, "Anh ơi, kết quả thi chung kết đã có rồi.

"Cố Hàm Giang nghe thấy, câu đầu tiên lại là: "Cô ấy thi như nào?"Bên kia Hà Đào như bị nghẹn lại, “Anh, anh cũng không quan tâm tới thành tích em chút nào sao”Cố Hàm Giang vô tình, “Không quan tâm.

”Hà Đào lại ngộp thở, rồi bật cười, “Cô ấy cũng không học chung trường với em, sao em biết được cô ấy thi như nào.

”.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Khỏi nói, bạn học lớp 11-2 thật muốn đem cô lấy làm linh vật may mắn, cọ cọ quẹt quẹt xem có thể nào hưởng chút hào quang trí tuệ của học thần hay không.Là giáo viên chủ nhiệm lớp, Nghiêm Thục Phân đứng phía sau cả lớp mỉm cười, thấy bọn họ ồn ào thành một tụ cũng không ngăn cả.Cách cô không xa, người mà trong lớp cũng có học sinh cùng đạt giải nhất Đường Quyên, gương mặt lại không mấy vui vẻ.So với Tạ Miêu, lần này Phùng Lệ Hoa tuy rằng cũng giành giải nhất nhưng xếp hạng toàn tỉnh thì chỉ đứng tầm hạng bốn mươi.Cô ta thật sự không ngờ rằng Tạ Miêu lại đạt 97 điểm trong kì thi.Hạng nhất toàn tỉnh nha, với thành tích này cho dù năm sau tham dự kì thi quốc gia, ít nhất cũng đạt giải ba.Tiếc là ban đầu mắt nhìn của cô ta không tốt, không sớm chút kéo em ấy vào lớp mình, lại còn cả chuyện kia nữa! Nếu không thì có ba giải nhất môn tiếng Anh, cột giáo viên trên giấy khen chắc chắc sẽ ghi tên Đường Quyên của cô ta.Đường Quyên nhìn về Tạ Miêu đang được ôm ở nơi đó, cô ta cảm thấy cả miệng đầy vị đắng chát.Hạ Đào ở xa thành phố cuãng bỏ lỡ dịp may với người hạng nhất, nhưng trên khuôn mặt vẫn luôn nở một nụ cười sạch sẽ, không hối tiếc.Một bạn nữ an ủi cậu ta: "Lúc đi thi trong người khó chịu như thế kia, cậu còn có thể thi được hạng ba toàn quốc, vậy đã là tài giỏi lắm rồi.Tôi thấy Tạ Miêu này là do may mắn, nếu cậu không bị bệnh, sớm đã nắm được hạng nhất rồi, đời nào đến lượt cô ấy.”Hà Đào nghe xong thì lắc lắc đầu.“Thi được 97 điểm không phải dễ đâu, hôm đó tôi không bị bệnh, cũng không chắc thi được điểm cao như thế.”Bạn nữ ngoài mặt đồng ý với cậu ta, bảo cậu chú ý sức khỏe chuẩn bị chiến đấu cho kì thi quốc gia năm sau, nhưng sau đó lại bùi ngùi với bạn thân của mình: “Người như Hà Đào thật tốt, trong lúc thi chung kết vì bị bệnh mà thi không tốt lắm, vậy mà cậu ta vẫn có thể giữ được trạng thái tâm lý ổn định, còn nói tốt cho người đã đoạt hạng nhất của mình là Tạ Miêu nữa chứ.”Cô ta không biết, lúc nghe thấy thành tích của Tạ Miêu, Hà Đào thực ra còn hơi mừng rỡ.Cái cảm giác gặp được kì phùng địch thủ như này, là độc nhất vô nhị như lúc thi sơ khảo Tạ Miêu nghe thấy cậu ta đạt 96.5 điểm vậy.Cậu ta hiện đang mong muốn được gặp Tạ Miêu trong đội tuyển của tỉnh và thi đấu một lần nữa trong kì thi quốc gia.Nghĩ đến Tạ Miêu, Hà Đào lại nghĩ đến anh họ nhà mình, tối thứ sáu về nhà liền gọi điện thoại cho Cố Hàm Giang.Cố Hàm Giang trong ngày vừa mới nhận được khăn quàng cổ Tạ Miêu gửi tới.Biết được là do cô gái nhỏ tự tay làm, hắn cẩn thận quàng thử, vốn dự định sẽ xếp gọn lại đẹp dẽ cất đi, nhưng cuối cùng vẫn quàng nó lên cổ.Buổi chiều không có lớp học, hắn ta còn đặc biệt quàng khăn đến tiệm chụp hình, chuẩn bị lần sau sẽ gửi qua bưu điện cho Tạ Miêu.Lúc đó trong tiệm chụp ảnh rất ấm, thợ chụp hình còn hỏi hắn trời nóng thế sao còn quàng khăn.Cố Hàm Giang cũng không thèm suy nghĩ, “Cứ chụp thế này, chụp khăn quàng cổ ấy.”Thợ chụp hình nhìn thấy hành động này liền cảm thấy kì quái.Lấy đâu ra chuyên môn mà chụp mỗi khăn quàng cổ kia chứ?Cũng vì đây là thập niên bảy mươi, chứ nếu đổi lại thời gian đời trước của Tạ Miêu, một tên nhóc đẹp trai cứ một mực muốn chụp khăn quàng cổ,người ta khi nhìn thấy nhất định sẽ nghĩ đây là một người mẫu trẻ khác đang chụp quảng cáo thật cho cửa hàng Taobao.Thợ chụp hình cũng rất tận tình, hướng dẫn Cố Hàm Giang điều chỉnh lại khăn quàng cổ trước khi bắt đầu chụp ảnh.Kết quả là khi Cố Hàm Giang trở về nhà, Tống Vân lại chú ý đến chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm trên cổ hắn, “Sao lại đổi khăn quàng rồi, chiếc khăn ban đầu thì sao?”Cố Hàm Giang: Mất rồi.“Mất rồi?” Tống Vân cực kì ngạc nhiên.Con trai bà đâu phải kiểu người hay mất đồ lung tung, chiếc khăn quàng to như thế sao có thể nói mất được chứ?Cố Hàm Giang không nói gì, quay trở lại phòng cởi khăn quàng cổ, gấp lại gọn gàng thẳng thớm đặt vào tủ.Vừa cất nó xong, điện thoại Hà Đào gọi đến, "Anh ơi, kết quả thi chung kết đã có rồi."Cố Hàm Giang nghe thấy, câu đầu tiên lại là: "Cô ấy thi như nào?"Bên kia Hà Đào như bị nghẹn lại, “Anh, anh cũng không quan tâm tới thành tích em chút nào sao”Cố Hàm Giang vô tình, “Không quan tâm.”Hà Đào lại ngộp thở, rồi bật cười, “Cô ấy cũng không học chung trường với em, sao em biết được cô ấy thi như nào.”.

Chương 274