Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 276
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Cô “Ừ” một tiếng: “Vừa mới kết thúc kì nghỉ, cho làm kiểm tra là cách lấy lại tinh thần học tập nhanh nhất.”Quả nhiên, các giáo viên phụ đạo của đội tuyển tỉnh làm việc thẳng thắng, tập hợp ba mươi người của bốn đội lại giới thiệu vắn tắt với nhau sau đó sắp xếp khóa học trong kì tập huấn, cũng không để mọi người kịp thời phản ứng, lớp học toán cho kỳ thi đã bắt đầu."Từ giờ đến 9h20, cứ hai tiếng thì làm một bộ đề.Bộ đề này đơn giản hơn đề thi quốc gia, đây là độ khó của vòng chung kết cấp tỉnh năm ngoái.Chúng ta cùng làm bài kiểm tra cuối kì một chút nhé, để xem bốn tháng sau khi kết thúc kì thi chung kết tinh thần thi đua học tập của các em có buông lỏng hay không.”Các học sinh bên dưới thắt chặt da đầu, Vu Đức Bảo lại càng nhíu mày, phóng tầm mắt nhìn về phía Tạ Miêu.Đúng y lời cô ấy nói rồi, cậu ta nên nói cô ấy liệu sự như thần, hay là miệng quạ đây nhỉ?Giáo viên phụ đạo ở trường trung học số hai phụ đạo cho kì thi cấp tỉnh không sao, kì thi quốc gia có độ khó mà bản thân bọn họ còn không hiểu được, chứ nói chi tới chuyện dạy dỗ người khác.Mấy tháng nay toàn trường gấp rút tiến độ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại trừ thỉnh thoảng làm bài thi và giải đề, Tạ Miêu và Triển Bằng đều không chính thức tham gia các lớp ôn tập.Vừa đến liền kiểm tra, đối với bọn họ cũng là một thách thức.Cũng may, Tạ Miêu trong kì nghỉ vẫn không buông lỏng chuyện học hành, lại có Cố Hàm Giang đưa cho cô mấy đề thi để làm, cho nên thật ra cũng không đến nỗi tay chân luống cuống.Cô đại khái liếc qua hai mặt trái phải của bài thi, nhanh chóng ổn định và bắt đầu viết.Bước lên bục giảng,thầy giáo Lương Vĩnh Ngôn của nhóm giáo viên phụ đạo đội tuyển tỉnh đem từng phản ứng của mỗi em học sinh ghi nhớ lại, hai tay sau lưng bước xuống, vừa đi trên lối đi vừa thỉnh thoảng dừng lại bên một học sinh nào đó để xem em đó làm bài.Có vài học sinh của trường trung học số bốn thầy ấy khá quen thuộc, vì vậy thầy tập trung vào những học sinh từ các trường khác, đặc biệt là nhóm Tạ Miêu từ thành phố Vọng Sơn.Vu Đức Bảo dường như không theo kịp chuyện học hành, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không lộ ra hoảng sợ.Triển Bằng tương đối ổn định hơn, có một số đề cậu ta hình như chưa từng đụng đến, nhưng cậu ta có thể giữ vững tâm lý và cố gắng giải quyết chúng theo nhiều cách khác nhau.Ngay cả Tạ Miêu quá mức xinh đẹp này, nền tảng cũng có thể nói là vô cùng vững chắc, khi giải đề cũng rất tỉ mỉ.Lương Vĩnh Ngôn đứng bên cạnh bàn mấy học sinh này một lúc lâu, phát hiện bọn họ làm gì thì cứ làm, không hề bị chuyện khác ảnh hưởng tới, âm thầm gật gù.Đều là những hạt giống tốt tham gia kì thi lớn, nên quan tâm nhiều hơn chút.Phải biết rằng, trẻ em đầu óc thông minh thì có rất nhiều, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có thể phát huy hết sức lực của mình trong cuộc thi.Trường trung học số bốn vẫn chưa khai giảng, toàn bộ khuôn viên trường đều yên tĩnh, chỉ có phòng học này và phòng tự học của lớp tập huấn bên cạnh.Trong tiếng sột soạt nhẹ, hai tiếng đồng hồ vừa chậm vừa nhanh.Tạ Miêu kiểm tra lại bài thi hết một lượt, sau đó thu lại bài thi.Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở nắp bút ra xem thử, thấy trong đó không có nhiều nước, cầm lấy bình mực trên bàn qua.Triển Bằng ngồi phía sau lưng cô nhìn thấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi cô, “Xem chừng lát nữa môn tiếng Anh cũng làm bài kiểm tra, cậu vẫn ổn chứ?”"Không sao.” Tạ Miêu nói, sau này bài kiểm tra sẽ càng ngày càng khó, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”Các bạn học khác trong lớp nghe thấy, lại nhịn không được mà nhìn hướng về phía bên này, ánh mắt đánh giá dò xét.Buổi sáng vừa đến, bọn họ đã chú ý đến cô bạn nhỏ nên xuất hiện tại buổi tuyển chọn diễn viên hơn là trong đội tuyển tỉnh này.Chỉ là buổi kiểm tra đến ngay lúc không kịp đề phòng, mọi người đều lo lam bài kiểm tra, ai còn tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện khác.Ngay lúc này còn nghe nói người kia nằm trong đội tuyển môn tiếng Anh, trong lòng mọi người đều có suy đoán, người này có lẽ là Tạ Miêu của thành phố Vọng Sơn.Học bá ở các trường trung học số bốn của tỉnh và trung học thuộc đại học sư phạm liền trở nên nghiêm túc.Lúc trước khi tuyển người, đều là chọn người từ hai trường của bọn họ.Không ngờ chỉ năm đầu tiên tổ chức thi đấu cấp tỉnh, liền bị một bạn học nữ đến từ trường khác thành phố khác chiếm lấy cả hai cái hạng nhất, trực tiếp vả vào mặt..
Cô “Ừ” một tiếng: “Vừa mới kết thúc kì nghỉ, cho làm kiểm tra là cách lấy lại tinh thần học tập nhanh nhất.”Quả nhiên, các giáo viên phụ đạo của đội tuyển tỉnh làm việc thẳng thắng, tập hợp ba mươi người của bốn đội lại giới thiệu vắn tắt với nhau sau đó sắp xếp khóa học trong kì tập huấn, cũng không để mọi người kịp thời phản ứng, lớp học toán cho kỳ thi đã bắt đầu."Từ giờ đến 9h20, cứ hai tiếng thì làm một bộ đề.
Bộ đề này đơn giản hơn đề thi quốc gia, đây là độ khó của vòng chung kết cấp tỉnh năm ngoái.
Chúng ta cùng làm bài kiểm tra cuối kì một chút nhé, để xem bốn tháng sau khi kết thúc kì thi chung kết tinh thần thi đua học tập của các em có buông lỏng hay không.”Các học sinh bên dưới thắt chặt da đầu, Vu Đức Bảo lại càng nhíu mày, phóng tầm mắt nhìn về phía Tạ Miêu.Đúng y lời cô ấy nói rồi, cậu ta nên nói cô ấy liệu sự như thần, hay là miệng quạ đây nhỉ?Giáo viên phụ đạo ở trường trung học số hai phụ đạo cho kì thi cấp tỉnh không sao, kì thi quốc gia có độ khó mà bản thân bọn họ còn không hiểu được, chứ nói chi tới chuyện dạy dỗ người khác.Mấy tháng nay toàn trường gấp rút tiến độ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại trừ thỉnh thoảng làm bài thi và giải đề, Tạ Miêu và Triển Bằng đều không chính thức tham gia các lớp ôn tập.
Vừa đến liền kiểm tra, đối với bọn họ cũng là một thách thức.Cũng may, Tạ Miêu trong kì nghỉ vẫn không buông lỏng chuyện học hành, lại có Cố Hàm Giang đưa cho cô mấy đề thi để làm, cho nên thật ra cũng không đến nỗi tay chân luống cuống.Cô đại khái liếc qua hai mặt trái phải của bài thi, nhanh chóng ổn định và bắt đầu viết.Bước lên bục giảng,thầy giáo Lương Vĩnh Ngôn của nhóm giáo viên phụ đạo đội tuyển tỉnh đem từng phản ứng của mỗi em học sinh ghi nhớ lại, hai tay sau lưng bước xuống, vừa đi trên lối đi vừa thỉnh thoảng dừng lại bên một học sinh nào đó để xem em đó làm bài.Có vài học sinh của trường trung học số bốn thầy ấy khá quen thuộc, vì vậy thầy tập trung vào những học sinh từ các trường khác, đặc biệt là nhóm Tạ Miêu từ thành phố Vọng Sơn.Vu Đức Bảo dường như không theo kịp chuyện học hành, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không lộ ra hoảng sợ.Triển Bằng tương đối ổn định hơn, có một số đề cậu ta hình như chưa từng đụng đến, nhưng cậu ta có thể giữ vững tâm lý và cố gắng giải quyết chúng theo nhiều cách khác nhau.Ngay cả Tạ Miêu quá mức xinh đẹp này, nền tảng cũng có thể nói là vô cùng vững chắc, khi giải đề cũng rất tỉ mỉ.Lương Vĩnh Ngôn đứng bên cạnh bàn mấy học sinh này một lúc lâu, phát hiện bọn họ làm gì thì cứ làm, không hề bị chuyện khác ảnh hưởng tới, âm thầm gật gù.Đều là những hạt giống tốt tham gia kì thi lớn, nên quan tâm nhiều hơn chút.Phải biết rằng, trẻ em đầu óc thông minh thì có rất nhiều, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có thể phát huy hết sức lực của mình trong cuộc thi.Trường trung học số bốn vẫn chưa khai giảng, toàn bộ khuôn viên trường đều yên tĩnh, chỉ có phòng học này và phòng tự học của lớp tập huấn bên cạnh.Trong tiếng sột soạt nhẹ, hai tiếng đồng hồ vừa chậm vừa nhanh.
Tạ Miêu kiểm tra lại bài thi hết một lượt, sau đó thu lại bài thi.Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở nắp bút ra xem thử, thấy trong đó không có nhiều nước, cầm lấy bình mực trên bàn qua.Triển Bằng ngồi phía sau lưng cô nhìn thấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi cô, “Xem chừng lát nữa môn tiếng Anh cũng làm bài kiểm tra, cậu vẫn ổn chứ?”"Không sao.” Tạ Miêu nói, sau này bài kiểm tra sẽ càng ngày càng khó, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”Các bạn học khác trong lớp nghe thấy, lại nhịn không được mà nhìn hướng về phía bên này, ánh mắt đánh giá dò xét.Buổi sáng vừa đến, bọn họ đã chú ý đến cô bạn nhỏ nên xuất hiện tại buổi tuyển chọn diễn viên hơn là trong đội tuyển tỉnh này.Chỉ là buổi kiểm tra đến ngay lúc không kịp đề phòng, mọi người đều lo lam bài kiểm tra, ai còn tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện khác.Ngay lúc này còn nghe nói người kia nằm trong đội tuyển môn tiếng Anh, trong lòng mọi người đều có suy đoán, người này có lẽ là Tạ Miêu của thành phố Vọng Sơn.Học bá ở các trường trung học số bốn của tỉnh và trung học thuộc đại học sư phạm liền trở nên nghiêm túc.Lúc trước khi tuyển người, đều là chọn người từ hai trường của bọn họ.
Không ngờ chỉ năm đầu tiên tổ chức thi đấu cấp tỉnh, liền bị một bạn học nữ đến từ trường khác thành phố khác chiếm lấy cả hai cái hạng nhất, trực tiếp vả vào mặt..
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Cô “Ừ” một tiếng: “Vừa mới kết thúc kì nghỉ, cho làm kiểm tra là cách lấy lại tinh thần học tập nhanh nhất.”Quả nhiên, các giáo viên phụ đạo của đội tuyển tỉnh làm việc thẳng thắng, tập hợp ba mươi người của bốn đội lại giới thiệu vắn tắt với nhau sau đó sắp xếp khóa học trong kì tập huấn, cũng không để mọi người kịp thời phản ứng, lớp học toán cho kỳ thi đã bắt đầu."Từ giờ đến 9h20, cứ hai tiếng thì làm một bộ đề.Bộ đề này đơn giản hơn đề thi quốc gia, đây là độ khó của vòng chung kết cấp tỉnh năm ngoái.Chúng ta cùng làm bài kiểm tra cuối kì một chút nhé, để xem bốn tháng sau khi kết thúc kì thi chung kết tinh thần thi đua học tập của các em có buông lỏng hay không.”Các học sinh bên dưới thắt chặt da đầu, Vu Đức Bảo lại càng nhíu mày, phóng tầm mắt nhìn về phía Tạ Miêu.Đúng y lời cô ấy nói rồi, cậu ta nên nói cô ấy liệu sự như thần, hay là miệng quạ đây nhỉ?Giáo viên phụ đạo ở trường trung học số hai phụ đạo cho kì thi cấp tỉnh không sao, kì thi quốc gia có độ khó mà bản thân bọn họ còn không hiểu được, chứ nói chi tới chuyện dạy dỗ người khác.Mấy tháng nay toàn trường gấp rút tiến độ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại trừ thỉnh thoảng làm bài thi và giải đề, Tạ Miêu và Triển Bằng đều không chính thức tham gia các lớp ôn tập.Vừa đến liền kiểm tra, đối với bọn họ cũng là một thách thức.Cũng may, Tạ Miêu trong kì nghỉ vẫn không buông lỏng chuyện học hành, lại có Cố Hàm Giang đưa cho cô mấy đề thi để làm, cho nên thật ra cũng không đến nỗi tay chân luống cuống.Cô đại khái liếc qua hai mặt trái phải của bài thi, nhanh chóng ổn định và bắt đầu viết.Bước lên bục giảng,thầy giáo Lương Vĩnh Ngôn của nhóm giáo viên phụ đạo đội tuyển tỉnh đem từng phản ứng của mỗi em học sinh ghi nhớ lại, hai tay sau lưng bước xuống, vừa đi trên lối đi vừa thỉnh thoảng dừng lại bên một học sinh nào đó để xem em đó làm bài.Có vài học sinh của trường trung học số bốn thầy ấy khá quen thuộc, vì vậy thầy tập trung vào những học sinh từ các trường khác, đặc biệt là nhóm Tạ Miêu từ thành phố Vọng Sơn.Vu Đức Bảo dường như không theo kịp chuyện học hành, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không lộ ra hoảng sợ.Triển Bằng tương đối ổn định hơn, có một số đề cậu ta hình như chưa từng đụng đến, nhưng cậu ta có thể giữ vững tâm lý và cố gắng giải quyết chúng theo nhiều cách khác nhau.Ngay cả Tạ Miêu quá mức xinh đẹp này, nền tảng cũng có thể nói là vô cùng vững chắc, khi giải đề cũng rất tỉ mỉ.Lương Vĩnh Ngôn đứng bên cạnh bàn mấy học sinh này một lúc lâu, phát hiện bọn họ làm gì thì cứ làm, không hề bị chuyện khác ảnh hưởng tới, âm thầm gật gù.Đều là những hạt giống tốt tham gia kì thi lớn, nên quan tâm nhiều hơn chút.Phải biết rằng, trẻ em đầu óc thông minh thì có rất nhiều, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có thể phát huy hết sức lực của mình trong cuộc thi.Trường trung học số bốn vẫn chưa khai giảng, toàn bộ khuôn viên trường đều yên tĩnh, chỉ có phòng học này và phòng tự học của lớp tập huấn bên cạnh.Trong tiếng sột soạt nhẹ, hai tiếng đồng hồ vừa chậm vừa nhanh.Tạ Miêu kiểm tra lại bài thi hết một lượt, sau đó thu lại bài thi.Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở nắp bút ra xem thử, thấy trong đó không có nhiều nước, cầm lấy bình mực trên bàn qua.Triển Bằng ngồi phía sau lưng cô nhìn thấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi cô, “Xem chừng lát nữa môn tiếng Anh cũng làm bài kiểm tra, cậu vẫn ổn chứ?”"Không sao.” Tạ Miêu nói, sau này bài kiểm tra sẽ càng ngày càng khó, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”Các bạn học khác trong lớp nghe thấy, lại nhịn không được mà nhìn hướng về phía bên này, ánh mắt đánh giá dò xét.Buổi sáng vừa đến, bọn họ đã chú ý đến cô bạn nhỏ nên xuất hiện tại buổi tuyển chọn diễn viên hơn là trong đội tuyển tỉnh này.Chỉ là buổi kiểm tra đến ngay lúc không kịp đề phòng, mọi người đều lo lam bài kiểm tra, ai còn tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện khác.Ngay lúc này còn nghe nói người kia nằm trong đội tuyển môn tiếng Anh, trong lòng mọi người đều có suy đoán, người này có lẽ là Tạ Miêu của thành phố Vọng Sơn.Học bá ở các trường trung học số bốn của tỉnh và trung học thuộc đại học sư phạm liền trở nên nghiêm túc.Lúc trước khi tuyển người, đều là chọn người từ hai trường của bọn họ.Không ngờ chỉ năm đầu tiên tổ chức thi đấu cấp tỉnh, liền bị một bạn học nữ đến từ trường khác thành phố khác chiếm lấy cả hai cái hạng nhất, trực tiếp vả vào mặt..