Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 285

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu muốn đi nhà vệ sinh gấp nên Cố Hàm Giang cũng không dẫn cô đi xa, đến thẳng tòa nhà dạy học gần nhất.Vì phải tổ chức kì thi Quốc gia nên trường được cho nghỉ học mấy ngày, bên trong tòa nhà dạy học cũng không có mấy người.Tạ Miêu thấy cả hành lang chỉ có hai người bọn họ, nắm lấy tay anh kéo nhẹ xuống phía dưới, “Là đau ở chỗ này.”Đôi mắt hoa đào của cô ươn ướt, lông mày khẽ nhíu, ấn đường nhíu lại như lau nhẹ nỗi sầu.Nhưng đôi má trắng như sứ lộ ra lớp phấn trắng mê người vừa mâu thuẫn lại vừa tự nhiên, người nào có thể nhìn thấy đều sẽ say đắm.Cố Hàm Giang không nhịn được mà ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đôi cô, “Em vẫn luôn đau như vậy sao?”Thân thể của chàng trai giống như một cái bếp lò nhỏ, vẫn cố chấp thông qua lớp áo sơ mi mà truyền cho Tạ Miêu.Tạ Miêu híp mắt nép vào lòng anh, như một cô cáo nhỏ theo bản năng mà mong muốn cái ấm áp và dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng, “Không phải lúc nào cũng đau như vậy, đa số do bị lạnh nên mới đau dữ dội thế này.”“Không đi bệnh viện khám qua à?”Cố Hàm Giang cũng cảm nhận được bàn tay phía duối lạnh cóng, không chần chừ lắm, anh vén áo Tạ Miêu lên.Tạ Miêu theo bản năng cứng đờ, cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực đang áp sát lên cái bụng nhỏ lạnh băng, liền nhẹ nhàng thả lỏng, “Bà em có dẫn em đi khám rồi, cũng có uống qua đợt thuốc trung y nhưng không có hiệu quả cho lắm, sau này không uống nữa.”“Vẫn nên tìm một thầy thuốc giỏi hơn chút khám lại xem sao.”Cố Hàm Giang thay đổi từ thế thành ôm trọn lấy người cô từ phía sau, đứng dựa vào cửa sổ cúi thấp đầu nói cô, “Có phải em gầy đi rồi không?”“Không có nha.” Tạ Miêu lắc đầu.“Anh thấy em mệt tới gầy luôn rồi” Cố Hàm Giang vẫn nghiêm túc xoa bụng cô, “Không còn miếng thịt nào.”Gương mặt vừa hạ nhiệt độ của Tạ Miêu lại nóng bừng lên, “Bụng em vốn không có thịt mà.”Thịt của cô đều phát triển ở ngực với mông rồi đó, nếu không thì làm sao lại nói thân hình này là hình tượng hàng đầu của tiện nữ.“Có thêm tí thịt vẫn tốt hơn, ấm áp.” Cố Hàm Giang dán sát bên tai cô nói.Trên bụng có thêm nguồn nhiệt, Tạ Miêu cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ lí nhí “Dạ” một tiếng.Cố Hàm Giang vẫn xoa xoa trên vùng bụng trắng mịn lạnh băng đó, “Lát nữa sẽ đi mua cho em một chiếc túi chườm nước nóng.”“Túi chườm nước nóng?” Tạ Miêu sửng sốt.Sau khi vào trường cô có đi thành phố Vọng Sơn tìm, cũng có lên tỉnh đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy loại túi nóng kiểu cũ đó, không ngờ ở Bắc Kinh lại có.Cố Hàm Giang lại tưởng rằng cô không biết túi chườm nước nóng là gì, “Là cái túi bằng cao su, bên trong đựng nước nóng có thể giữ ấm.”“Vậy chắc em phải mua hai cái, Phó Linh ở phòng em cũng hay đau bụng.”“Ừ, muốn mua bao nhiêu thì cứ mua, cầm không hết thì anh gửi bưu điện về cho em.”“Em mua nhiều thế làm gì chứ, em cũng chuẩn bị đem về mà bán.” Tạ Miêu mỉm cười.Cũng không biết là do tay con trai ấm, hay là anh mãi nói chuyện cô mà phân tán suy nghĩ, bụng cô đã không còn đau cho lắm, người cũng lấy lại chút sức lực.Cố Hàm Giang cảm nhận được, giọng nói thư thả, “Vu Đắc Bảo là ai thế?”Tạ Miêu bị hỏi mà sửng sờ, “ Anh nói Vu Đắc Bảo? cậu ta là bạn học chung đội với em.”“Sao anh nhớ đã từng gặp qua cậu ta lúc ở Vọng Sơn?” Giọng điệu của Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.“Cậu ta đến từ thành phố Vọng Sơn.” Tạ Miêu nói, “Trường trung học cơ sở Dệt may Vọng Sơn.”Hóa ra là đến từ trường trung học Dệt may Vọng Sơn, chân mày Cố Hàm Giang giãn ra, đang định nói gì đó, từ xa xa đã thấy có tiếng bước chân đi đến.Tạ Miêu nhảy ra khỏi vòng tay anh như một con thỏ nhỏ sợ hãi, "Suýt nữa thì em quên mất, em cũng nên quay về rồi.Đi vệ sinh một chuyến mà lâu như vậy, giáo viên không thấy em chắc là lo lắng muốn chết rồi.”Cố Hàm Giang ngẫm nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không nói gì, “Đi mua túi chườm nước nóng rồi về.”Cố Hàm Giang dẫn Tạ Miêu đi đến cửa hàng của trường mua túi chườm nước nóng, thuận theo đường quen thuộc, đưa cô về ký túc xá của đội tuyển tỉnh Băng lưu trú.“Vậy anh đi trước.”Tạ Miêu ôm đồ đang chuẩn bị nói chào tạm biệt với anh, anh lại giữ lấy tay cô, “Lần sau anh lại đến tìm em.”Cô gật đầu, “Được.” Đang sắp đi vào, liền có một bóng dáng thân thuộc đứng ngay cổng ký túc xá, lặng lẽ nhìn về phía bên này..

Tạ Miêu muốn đi nhà vệ sinh gấp nên Cố Hàm Giang cũng không dẫn cô đi xa, đến thẳng tòa nhà dạy học gần nhất.

Vì phải tổ chức kì thi Quốc gia nên trường được cho nghỉ học mấy ngày, bên trong tòa nhà dạy học cũng không có mấy người.

Tạ Miêu thấy cả hành lang chỉ có hai người bọn họ, nắm lấy tay anh kéo nhẹ xuống phía dưới, “Là đau ở chỗ này.

”Đôi mắt hoa đào của cô ươn ướt, lông mày khẽ nhíu, ấn đường nhíu lại như lau nhẹ nỗi sầu.

Nhưng đôi má trắng như sứ lộ ra lớp phấn trắng mê người vừa mâu thuẫn lại vừa tự nhiên, người nào có thể nhìn thấy đều sẽ say đắm.

Cố Hàm Giang không nhịn được mà ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đôi cô, “Em vẫn luôn đau như vậy sao?”Thân thể của chàng trai giống như một cái bếp lò nhỏ, vẫn cố chấp thông qua lớp áo sơ mi mà truyền cho Tạ Miêu.

Tạ Miêu híp mắt nép vào lòng anh, như một cô cáo nhỏ theo bản năng mà mong muốn cái ấm áp và dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng, “Không phải lúc nào cũng đau như vậy, đa số do bị lạnh nên mới đau dữ dội thế này.

”“Không đi bệnh viện khám qua à?”Cố Hàm Giang cũng cảm nhận được bàn tay phía duối lạnh cóng, không chần chừ lắm, anh vén áo Tạ Miêu lên.

Tạ Miêu theo bản năng cứng đờ, cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực đang áp sát lên cái bụng nhỏ lạnh băng, liền nhẹ nhàng thả lỏng, “Bà em có dẫn em đi khám rồi, cũng có uống qua đợt thuốc trung y nhưng không có hiệu quả cho lắm, sau này không uống nữa.

”“Vẫn nên tìm một thầy thuốc giỏi hơn chút khám lại xem sao.

”Cố Hàm Giang thay đổi từ thế thành ôm trọn lấy người cô từ phía sau, đứng dựa vào cửa sổ cúi thấp đầu nói cô, “Có phải em gầy đi rồi không?”“Không có nha.

” Tạ Miêu lắc đầu.

“Anh thấy em mệt tới gầy luôn rồi” Cố Hàm Giang vẫn nghiêm túc xoa bụng cô, “Không còn miếng thịt nào.

”Gương mặt vừa hạ nhiệt độ của Tạ Miêu lại nóng bừng lên, “Bụng em vốn không có thịt mà.

”Thịt của cô đều phát triển ở ngực với mông rồi đó, nếu không thì làm sao lại nói thân hình này là hình tượng hàng đầu của tiện nữ.

“Có thêm tí thịt vẫn tốt hơn, ấm áp.

” Cố Hàm Giang dán sát bên tai cô nói.

Trên bụng có thêm nguồn nhiệt, Tạ Miêu cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ lí nhí “Dạ” một tiếng.

Cố Hàm Giang vẫn xoa xoa trên vùng bụng trắng mịn lạnh băng đó, “Lát nữa sẽ đi mua cho em một chiếc túi chườm nước nóng.

”“Túi chườm nước nóng?” Tạ Miêu sửng sốt.

Sau khi vào trường cô có đi thành phố Vọng Sơn tìm, cũng có lên tỉnh đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy loại túi nóng kiểu cũ đó, không ngờ ở Bắc Kinh lại có.

Cố Hàm Giang lại tưởng rằng cô không biết túi chườm nước nóng là gì, “Là cái túi bằng cao su, bên trong đựng nước nóng có thể giữ ấm.

”“Vậy chắc em phải mua hai cái, Phó Linh ở phòng em cũng hay đau bụng.

”“Ừ, muốn mua bao nhiêu thì cứ mua, cầm không hết thì anh gửi bưu điện về cho em.

”“Em mua nhiều thế làm gì chứ, em cũng chuẩn bị đem về mà bán.

” Tạ Miêu mỉm cười.

Cũng không biết là do tay con trai ấm, hay là anh mãi nói chuyện cô mà phân tán suy nghĩ, bụng cô đã không còn đau cho lắm, người cũng lấy lại chút sức lực.

Cố Hàm Giang cảm nhận được, giọng nói thư thả, “Vu Đắc Bảo là ai thế?”Tạ Miêu bị hỏi mà sửng sờ, “ Anh nói Vu Đắc Bảo? cậu ta là bạn học chung đội với em.

”“Sao anh nhớ đã từng gặp qua cậu ta lúc ở Vọng Sơn?” Giọng điệu của Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.

“Cậu ta đến từ thành phố Vọng Sơn.

” Tạ Miêu nói, “Trường trung học cơ sở Dệt may Vọng Sơn.

”Hóa ra là đến từ trường trung học Dệt may Vọng Sơn, chân mày Cố Hàm Giang giãn ra, đang định nói gì đó, từ xa xa đã thấy có tiếng bước chân đi đến.

Tạ Miêu nhảy ra khỏi vòng tay anh như một con thỏ nhỏ sợ hãi, "Suýt nữa thì em quên mất, em cũng nên quay về rồi.

Đi vệ sinh một chuyến mà lâu như vậy, giáo viên không thấy em chắc là lo lắng muốn chết rồi.

”Cố Hàm Giang ngẫm nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không nói gì, “Đi mua túi chườm nước nóng rồi về.

”Cố Hàm Giang dẫn Tạ Miêu đi đến cửa hàng của trường mua túi chườm nước nóng, thuận theo đường quen thuộc, đưa cô về ký túc xá của đội tuyển tỉnh Băng lưu trú.

“Vậy anh đi trước.

”Tạ Miêu ôm đồ đang chuẩn bị nói chào tạm biệt với anh, anh lại giữ lấy tay cô, “Lần sau anh lại đến tìm em.

”Cô gật đầu, “Được.

” Đang sắp đi vào, liền có một bóng dáng thân thuộc đứng ngay cổng ký túc xá, lặng lẽ nhìn về phía bên này.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Tạ Miêu muốn đi nhà vệ sinh gấp nên Cố Hàm Giang cũng không dẫn cô đi xa, đến thẳng tòa nhà dạy học gần nhất.Vì phải tổ chức kì thi Quốc gia nên trường được cho nghỉ học mấy ngày, bên trong tòa nhà dạy học cũng không có mấy người.Tạ Miêu thấy cả hành lang chỉ có hai người bọn họ, nắm lấy tay anh kéo nhẹ xuống phía dưới, “Là đau ở chỗ này.”Đôi mắt hoa đào của cô ươn ướt, lông mày khẽ nhíu, ấn đường nhíu lại như lau nhẹ nỗi sầu.Nhưng đôi má trắng như sứ lộ ra lớp phấn trắng mê người vừa mâu thuẫn lại vừa tự nhiên, người nào có thể nhìn thấy đều sẽ say đắm.Cố Hàm Giang không nhịn được mà ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đôi cô, “Em vẫn luôn đau như vậy sao?”Thân thể của chàng trai giống như một cái bếp lò nhỏ, vẫn cố chấp thông qua lớp áo sơ mi mà truyền cho Tạ Miêu.Tạ Miêu híp mắt nép vào lòng anh, như một cô cáo nhỏ theo bản năng mà mong muốn cái ấm áp và dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng, “Không phải lúc nào cũng đau như vậy, đa số do bị lạnh nên mới đau dữ dội thế này.”“Không đi bệnh viện khám qua à?”Cố Hàm Giang cũng cảm nhận được bàn tay phía duối lạnh cóng, không chần chừ lắm, anh vén áo Tạ Miêu lên.Tạ Miêu theo bản năng cứng đờ, cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực đang áp sát lên cái bụng nhỏ lạnh băng, liền nhẹ nhàng thả lỏng, “Bà em có dẫn em đi khám rồi, cũng có uống qua đợt thuốc trung y nhưng không có hiệu quả cho lắm, sau này không uống nữa.”“Vẫn nên tìm một thầy thuốc giỏi hơn chút khám lại xem sao.”Cố Hàm Giang thay đổi từ thế thành ôm trọn lấy người cô từ phía sau, đứng dựa vào cửa sổ cúi thấp đầu nói cô, “Có phải em gầy đi rồi không?”“Không có nha.” Tạ Miêu lắc đầu.“Anh thấy em mệt tới gầy luôn rồi” Cố Hàm Giang vẫn nghiêm túc xoa bụng cô, “Không còn miếng thịt nào.”Gương mặt vừa hạ nhiệt độ của Tạ Miêu lại nóng bừng lên, “Bụng em vốn không có thịt mà.”Thịt của cô đều phát triển ở ngực với mông rồi đó, nếu không thì làm sao lại nói thân hình này là hình tượng hàng đầu của tiện nữ.“Có thêm tí thịt vẫn tốt hơn, ấm áp.” Cố Hàm Giang dán sát bên tai cô nói.Trên bụng có thêm nguồn nhiệt, Tạ Miêu cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ lí nhí “Dạ” một tiếng.Cố Hàm Giang vẫn xoa xoa trên vùng bụng trắng mịn lạnh băng đó, “Lát nữa sẽ đi mua cho em một chiếc túi chườm nước nóng.”“Túi chườm nước nóng?” Tạ Miêu sửng sốt.Sau khi vào trường cô có đi thành phố Vọng Sơn tìm, cũng có lên tỉnh đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy loại túi nóng kiểu cũ đó, không ngờ ở Bắc Kinh lại có.Cố Hàm Giang lại tưởng rằng cô không biết túi chườm nước nóng là gì, “Là cái túi bằng cao su, bên trong đựng nước nóng có thể giữ ấm.”“Vậy chắc em phải mua hai cái, Phó Linh ở phòng em cũng hay đau bụng.”“Ừ, muốn mua bao nhiêu thì cứ mua, cầm không hết thì anh gửi bưu điện về cho em.”“Em mua nhiều thế làm gì chứ, em cũng chuẩn bị đem về mà bán.” Tạ Miêu mỉm cười.Cũng không biết là do tay con trai ấm, hay là anh mãi nói chuyện cô mà phân tán suy nghĩ, bụng cô đã không còn đau cho lắm, người cũng lấy lại chút sức lực.Cố Hàm Giang cảm nhận được, giọng nói thư thả, “Vu Đắc Bảo là ai thế?”Tạ Miêu bị hỏi mà sửng sờ, “ Anh nói Vu Đắc Bảo? cậu ta là bạn học chung đội với em.”“Sao anh nhớ đã từng gặp qua cậu ta lúc ở Vọng Sơn?” Giọng điệu của Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.“Cậu ta đến từ thành phố Vọng Sơn.” Tạ Miêu nói, “Trường trung học cơ sở Dệt may Vọng Sơn.”Hóa ra là đến từ trường trung học Dệt may Vọng Sơn, chân mày Cố Hàm Giang giãn ra, đang định nói gì đó, từ xa xa đã thấy có tiếng bước chân đi đến.Tạ Miêu nhảy ra khỏi vòng tay anh như một con thỏ nhỏ sợ hãi, "Suýt nữa thì em quên mất, em cũng nên quay về rồi.Đi vệ sinh một chuyến mà lâu như vậy, giáo viên không thấy em chắc là lo lắng muốn chết rồi.”Cố Hàm Giang ngẫm nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không nói gì, “Đi mua túi chườm nước nóng rồi về.”Cố Hàm Giang dẫn Tạ Miêu đi đến cửa hàng của trường mua túi chườm nước nóng, thuận theo đường quen thuộc, đưa cô về ký túc xá của đội tuyển tỉnh Băng lưu trú.“Vậy anh đi trước.”Tạ Miêu ôm đồ đang chuẩn bị nói chào tạm biệt với anh, anh lại giữ lấy tay cô, “Lần sau anh lại đến tìm em.”Cô gật đầu, “Được.” Đang sắp đi vào, liền có một bóng dáng thân thuộc đứng ngay cổng ký túc xá, lặng lẽ nhìn về phía bên này..

Chương 285