Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…
Chương 293
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Câu kia còn khéo hơn, kiếp trước khi cô học ở trường trung học trọng điểm, câu hỏi này được các bạn nam trong lớp lấy ra đánh cược nhau.Lúc đó đánh cược rất lớn, xung quanh có rất nhiều bạn học đứng hóng chuyện.Cô cũng tò mò đứng đó xem xem, chỉ là lúc đó trình độ môn toán của cô không cao như bây giờ, xem thì xem chứ không hiểu lắm, chỉ mơ hồ nhớ ra phương hướng giải quyết vấn đề quan trọng nhất.Tạ Miêu không biết mình đã may mắn tới như nào, còn có thể trúng nhiều câu hỏi, coi như có bội thu.Cô giải câu hỏi nhỏ mà mình biết trước tiên, sau vài phút thuận tay, tâm lý cô đã ổn định hơn.Ra khỏi trường thì thì đụng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, người kia thấy sắc mặt cô vẫn ổn nên cũng không hỏi nhiều, sau đó đi chung với cô về lấy hộp cơm ra nhà ăn.Buổi sáng ngày thứ hai thì thi môn tiếng Anh, đầu tiên là thi nghe, tiếp đó là thi viết, Tạ Miêu trả lời rất thuận lợi.Phát hiện ra Tạ Miêu vậy mà còn tham gia cả cuộc thi tiếng Anh, sắc mặt Nghiêm Kiều rất lạnh lùng, lúc ở trường thi vô tình đụng mặt còn tỏ vẻ cười chê nhạo một tiếng, “Ngày hôm qua không phải rất ghê gớm sao, có tài năng thì đi mà dùng vào cuộc thi, thi đậu hạng nhất nha.”Tạ Miêu cũng chả thèm quan tâm cô ta, không ngờ tới buổi chiều khi thi nói, hai người bọn họ lại được xếp chung một phòng thi.Phần thi nói là một bài thuyết trình ngẫu hứng trong ba phút, sau bài thuyết trình thì giám khảo sẽ hỏi 3 câu hỏi và điểm số dựa trên phần trình diễn.Câu mà Tạ Miêu rút được không tốt lắm, là bài thuyết trình xếp thứ hai từ dưới lên trong toàn bộ phòng thi.Thông thường vào thời điểm này giáo viên chấm thi cũng đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, nên có hơi mệt mỏi, rất khó cho điểm cao.Nghiêm Kiều thò đầu nhìn vào, nhịn không được mà lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn, “Có một số người hay lo mấy chuyện không đâu, giờ gặp báo ứng rồi.”“Cái người này sao không chịu thôi vậy?” Dương Hiểu Xuân thi chung phòng nhịn không được mà trừng mắt cô ta.“Tôi thấy vôi, xô quản được tôi chắc.” Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn lại.Dương Hiểu Xuân còn đang tính nói gì đó, giáo viên phụ trách trật tự đã đưa mắt nhìn sang, cô ta đành phải tức giận ngậm miệng lại.Nghiêm Kiều thấy thế lại càng đắc chí, thậm chí thi xong còn chưa chịu về, cứ đứng ở ngoài chờ xem sắc mặt khó coi của Tạ Miêu lúc đi ra.Dương Hiểu Xuân thấy vậy, cũng không muốn cô ta nói gì đó chọc tức Tạ Miêu, dứt khoát cũng đứng bên ngoài chờ.Phần thi nói cũng đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, khó khăn lắm cũng tới lượt Tạ Miêu.Khi giáo viên đọc số của cô, cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng giòn tan, nhoẻn miệng cười bước vào.Trong phòng thi hiện thời là lúc rút thăm đề thi thuyết trình ngẫu hứng, mỗi người chỉ có mười lăm phút để chuẩn bị.Thời gian gấp rút, lại tràn đầy sự bất ổn, không chỉ kiểm tra phát âm còn kiểm tra năng lực đối đáp nhanh nhạy của học sinh.Tạ Miêu thò tay vào thùng bài thi rút ra một mảnh giấy, mở nó ra nhìn rồi bất giác mỉm cười.Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, cô mang theo sự tự tin và nụ cười bước lên bục.Những thứ đẹp đẽ luôn có thể mang lại cho mọi người sự thích thú về thị giác.Các giáo viên bên dưới sau khi nhìn thấy cô thì lập tức lấy lại tinh thần.Có người chuyển câu hỏi của cô lên trên để xem, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là có vài vị giáo viên còn tưởng cô sẽ giống với các học sinh trước, mở miệng ra là sẽ nói các học sinh chính là ngày mai là tương lai của Tổ quốc.Không ngờ rằng cô lại cách nói vừa nhẹ nhàng lại mang theo đợi để nói về tương lai bằng một màn mặc sức tưởng tượng."Trong tương lai đất nước chúng ta sẽ đứng đầu châu Á và thậm chí là thế giới.Chúng ta sẽ có một lực lượng quân sự mạnh mẽ to lớn, một nền kinh tế phát triển.Người dân chúng ta có thể sống một cuộc sống thịnh vượng, chúng ta nhìn ra toàn thế giới, có thể ăn đủ các món ăn ngon ở khắp mọi nơi mà không cần phải ra khỏi nhà...!"Cách cô nói vừa mới lạ lại hứng thú, mọi người có mặt đều tỏ ra thích thú.Ở bên ngoài Nghiêm Kiêu không nghe được Tạ Miêu đã nói những gì, chỉ cảm thấy thời gian dài lại khiến người nóng bức.Ngay thời điểm cô ta mất kiên nhẫn di chuyển tư thế ngồi lần thứ N, bất ngờ có một tràng pháo tay vang lên.Nghiêm Kiều ngay lập tức ngồi thẳng dậy.Là ai có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ như vậy, lúc cô ta thuyết trình cũng có vài vị giáo viên mỉm cười nói rất tốt.Nghiêm Kiều và mấy người khác đều kinh ngạc như nhau mà nhìn về phía cửa, nhìn người mang theo nụ cười bước ra khỏi cửa, đồng tử chợt co rút lại.Sao có thể là cô ta?.
Câu kia còn khéo hơn, kiếp trước khi cô học ở trường trung học trọng điểm, câu hỏi này được các bạn nam trong lớp lấy ra đánh cược nhau.Lúc đó đánh cược rất lớn, xung quanh có rất nhiều bạn học đứng hóng chuyện.
Cô cũng tò mò đứng đó xem xem, chỉ là lúc đó trình độ môn toán của cô không cao như bây giờ, xem thì xem chứ không hiểu lắm, chỉ mơ hồ nhớ ra phương hướng giải quyết vấn đề quan trọng nhất.Tạ Miêu không biết mình đã may mắn tới như nào, còn có thể trúng nhiều câu hỏi, coi như có bội thu.Cô giải câu hỏi nhỏ mà mình biết trước tiên, sau vài phút thuận tay, tâm lý cô đã ổn định hơn.Ra khỏi trường thì thì đụng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, người kia thấy sắc mặt cô vẫn ổn nên cũng không hỏi nhiều, sau đó đi chung với cô về lấy hộp cơm ra nhà ăn.Buổi sáng ngày thứ hai thì thi môn tiếng Anh, đầu tiên là thi nghe, tiếp đó là thi viết, Tạ Miêu trả lời rất thuận lợi.Phát hiện ra Tạ Miêu vậy mà còn tham gia cả cuộc thi tiếng Anh, sắc mặt Nghiêm Kiều rất lạnh lùng, lúc ở trường thi vô tình đụng mặt còn tỏ vẻ cười chê nhạo một tiếng, “Ngày hôm qua không phải rất ghê gớm sao, có tài năng thì đi mà dùng vào cuộc thi, thi đậu hạng nhất nha.”Tạ Miêu cũng chả thèm quan tâm cô ta, không ngờ tới buổi chiều khi thi nói, hai người bọn họ lại được xếp chung một phòng thi.Phần thi nói là một bài thuyết trình ngẫu hứng trong ba phút, sau bài thuyết trình thì giám khảo sẽ hỏi 3 câu hỏi và điểm số dựa trên phần trình diễn.Câu mà Tạ Miêu rút được không tốt lắm, là bài thuyết trình xếp thứ hai từ dưới lên trong toàn bộ phòng thi.Thông thường vào thời điểm này giáo viên chấm thi cũng đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, nên có hơi mệt mỏi, rất khó cho điểm cao.Nghiêm Kiều thò đầu nhìn vào, nhịn không được mà lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn, “Có một số người hay lo mấy chuyện không đâu, giờ gặp báo ứng rồi.”“Cái người này sao không chịu thôi vậy?” Dương Hiểu Xuân thi chung phòng nhịn không được mà trừng mắt cô ta.“Tôi thấy vôi, xô quản được tôi chắc.” Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn lại.Dương Hiểu Xuân còn đang tính nói gì đó, giáo viên phụ trách trật tự đã đưa mắt nhìn sang, cô ta đành phải tức giận ngậm miệng lại.Nghiêm Kiều thấy thế lại càng đắc chí, thậm chí thi xong còn chưa chịu về, cứ đứng ở ngoài chờ xem sắc mặt khó coi của Tạ Miêu lúc đi ra.Dương Hiểu Xuân thấy vậy, cũng không muốn cô ta nói gì đó chọc tức Tạ Miêu, dứt khoát cũng đứng bên ngoài chờ.Phần thi nói cũng đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, khó khăn lắm cũng tới lượt Tạ Miêu.Khi giáo viên đọc số của cô, cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng giòn tan, nhoẻn miệng cười bước vào.Trong phòng thi hiện thời là lúc rút thăm đề thi thuyết trình ngẫu hứng, mỗi người chỉ có mười lăm phút để chuẩn bị.Thời gian gấp rút, lại tràn đầy sự bất ổn, không chỉ kiểm tra phát âm còn kiểm tra năng lực đối đáp nhanh nhạy của học sinh.Tạ Miêu thò tay vào thùng bài thi rút ra một mảnh giấy, mở nó ra nhìn rồi bất giác mỉm cười.Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, cô mang theo sự tự tin và nụ cười bước lên bục.Những thứ đẹp đẽ luôn có thể mang lại cho mọi người sự thích thú về thị giác.
Các giáo viên bên dưới sau khi nhìn thấy cô thì lập tức lấy lại tinh thần.Có người chuyển câu hỏi của cô lên trên để xem, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là có vài vị giáo viên còn tưởng cô sẽ giống với các học sinh trước, mở miệng ra là sẽ nói các học sinh chính là ngày mai là tương lai của Tổ quốc.Không ngờ rằng cô lại cách nói vừa nhẹ nhàng lại mang theo đợi để nói về tương lai bằng một màn mặc sức tưởng tượng."Trong tương lai đất nước chúng ta sẽ đứng đầu châu Á và thậm chí là thế giới.
Chúng ta sẽ có một lực lượng quân sự mạnh mẽ to lớn, một nền kinh tế phát triển.
Người dân chúng ta có thể sống một cuộc sống thịnh vượng, chúng ta nhìn ra toàn thế giới, có thể ăn đủ các món ăn ngon ở khắp mọi nơi mà không cần phải ra khỏi nhà...!"Cách cô nói vừa mới lạ lại hứng thú, mọi người có mặt đều tỏ ra thích thú.Ở bên ngoài Nghiêm Kiêu không nghe được Tạ Miêu đã nói những gì, chỉ cảm thấy thời gian dài lại khiến người nóng bức.Ngay thời điểm cô ta mất kiên nhẫn di chuyển tư thế ngồi lần thứ N, bất ngờ có một tràng pháo tay vang lên.Nghiêm Kiều ngay lập tức ngồi thẳng dậy.Là ai có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ như vậy, lúc cô ta thuyết trình cũng có vài vị giáo viên mỉm cười nói rất tốt.Nghiêm Kiều và mấy người khác đều kinh ngạc như nhau mà nhìn về phía cửa, nhìn người mang theo nụ cười bước ra khỏi cửa, đồng tử chợt co rút lại.Sao có thể là cô ta?.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Câu kia còn khéo hơn, kiếp trước khi cô học ở trường trung học trọng điểm, câu hỏi này được các bạn nam trong lớp lấy ra đánh cược nhau.Lúc đó đánh cược rất lớn, xung quanh có rất nhiều bạn học đứng hóng chuyện.Cô cũng tò mò đứng đó xem xem, chỉ là lúc đó trình độ môn toán của cô không cao như bây giờ, xem thì xem chứ không hiểu lắm, chỉ mơ hồ nhớ ra phương hướng giải quyết vấn đề quan trọng nhất.Tạ Miêu không biết mình đã may mắn tới như nào, còn có thể trúng nhiều câu hỏi, coi như có bội thu.Cô giải câu hỏi nhỏ mà mình biết trước tiên, sau vài phút thuận tay, tâm lý cô đã ổn định hơn.Ra khỏi trường thì thì đụng Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, người kia thấy sắc mặt cô vẫn ổn nên cũng không hỏi nhiều, sau đó đi chung với cô về lấy hộp cơm ra nhà ăn.Buổi sáng ngày thứ hai thì thi môn tiếng Anh, đầu tiên là thi nghe, tiếp đó là thi viết, Tạ Miêu trả lời rất thuận lợi.Phát hiện ra Tạ Miêu vậy mà còn tham gia cả cuộc thi tiếng Anh, sắc mặt Nghiêm Kiều rất lạnh lùng, lúc ở trường thi vô tình đụng mặt còn tỏ vẻ cười chê nhạo một tiếng, “Ngày hôm qua không phải rất ghê gớm sao, có tài năng thì đi mà dùng vào cuộc thi, thi đậu hạng nhất nha.”Tạ Miêu cũng chả thèm quan tâm cô ta, không ngờ tới buổi chiều khi thi nói, hai người bọn họ lại được xếp chung một phòng thi.Phần thi nói là một bài thuyết trình ngẫu hứng trong ba phút, sau bài thuyết trình thì giám khảo sẽ hỏi 3 câu hỏi và điểm số dựa trên phần trình diễn.Câu mà Tạ Miêu rút được không tốt lắm, là bài thuyết trình xếp thứ hai từ dưới lên trong toàn bộ phòng thi.Thông thường vào thời điểm này giáo viên chấm thi cũng đã trải qua mấy tiếng đồng hồ, nên có hơi mệt mỏi, rất khó cho điểm cao.Nghiêm Kiều thò đầu nhìn vào, nhịn không được mà lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn, “Có một số người hay lo mấy chuyện không đâu, giờ gặp báo ứng rồi.”“Cái người này sao không chịu thôi vậy?” Dương Hiểu Xuân thi chung phòng nhịn không được mà trừng mắt cô ta.“Tôi thấy vôi, xô quản được tôi chắc.” Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn lại.Dương Hiểu Xuân còn đang tính nói gì đó, giáo viên phụ trách trật tự đã đưa mắt nhìn sang, cô ta đành phải tức giận ngậm miệng lại.Nghiêm Kiều thấy thế lại càng đắc chí, thậm chí thi xong còn chưa chịu về, cứ đứng ở ngoài chờ xem sắc mặt khó coi của Tạ Miêu lúc đi ra.Dương Hiểu Xuân thấy vậy, cũng không muốn cô ta nói gì đó chọc tức Tạ Miêu, dứt khoát cũng đứng bên ngoài chờ.Phần thi nói cũng đã trôi qua ba tiếng đồng hồ, khó khăn lắm cũng tới lượt Tạ Miêu.Khi giáo viên đọc số của cô, cô nhanh chóng đáp lại bằng giọng giòn tan, nhoẻn miệng cười bước vào.Trong phòng thi hiện thời là lúc rút thăm đề thi thuyết trình ngẫu hứng, mỗi người chỉ có mười lăm phút để chuẩn bị.Thời gian gấp rút, lại tràn đầy sự bất ổn, không chỉ kiểm tra phát âm còn kiểm tra năng lực đối đáp nhanh nhạy của học sinh.Tạ Miêu thò tay vào thùng bài thi rút ra một mảnh giấy, mở nó ra nhìn rồi bất giác mỉm cười.Mười lăm phút trôi qua nhanh chóng, cô mang theo sự tự tin và nụ cười bước lên bục.Những thứ đẹp đẽ luôn có thể mang lại cho mọi người sự thích thú về thị giác.Các giáo viên bên dưới sau khi nhìn thấy cô thì lập tức lấy lại tinh thần.Có người chuyển câu hỏi của cô lên trên để xem, tất cả mọi người đều nhìn thấy, là có vài vị giáo viên còn tưởng cô sẽ giống với các học sinh trước, mở miệng ra là sẽ nói các học sinh chính là ngày mai là tương lai của Tổ quốc.Không ngờ rằng cô lại cách nói vừa nhẹ nhàng lại mang theo đợi để nói về tương lai bằng một màn mặc sức tưởng tượng."Trong tương lai đất nước chúng ta sẽ đứng đầu châu Á và thậm chí là thế giới.Chúng ta sẽ có một lực lượng quân sự mạnh mẽ to lớn, một nền kinh tế phát triển.Người dân chúng ta có thể sống một cuộc sống thịnh vượng, chúng ta nhìn ra toàn thế giới, có thể ăn đủ các món ăn ngon ở khắp mọi nơi mà không cần phải ra khỏi nhà...!"Cách cô nói vừa mới lạ lại hứng thú, mọi người có mặt đều tỏ ra thích thú.Ở bên ngoài Nghiêm Kiêu không nghe được Tạ Miêu đã nói những gì, chỉ cảm thấy thời gian dài lại khiến người nóng bức.Ngay thời điểm cô ta mất kiên nhẫn di chuyển tư thế ngồi lần thứ N, bất ngờ có một tràng pháo tay vang lên.Nghiêm Kiều ngay lập tức ngồi thẳng dậy.Là ai có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ như vậy, lúc cô ta thuyết trình cũng có vài vị giáo viên mỉm cười nói rất tốt.Nghiêm Kiều và mấy người khác đều kinh ngạc như nhau mà nhìn về phía cửa, nhìn người mang theo nụ cười bước ra khỏi cửa, đồng tử chợt co rút lại.Sao có thể là cô ta?.