Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 302

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thấy cô như vậy, Cố Hàm Giang lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, giơ tay nhéo nhéo đôi tai đang nóng bừng của cô.Ngay lập tức, Tạ Miêu nghiêng người trốn tránh, còn tức giận lấy giơ móng vuốt chụp lấy tay anh, “Đừng niết tai em.”Giọng nói có hơi giận dỗi, lại càng có vẽ hờn dỗi hơn.Cố Hàm Giang thuận thế thu tay lại, nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao đâu mà, mấy cô ấy không thấy gì hết đâu.”“Không thấy gì thật?”Tạ Miêu chần chờ ngước đầu lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa đầy sương mù mênh mang, cùng với nửa khuôn mặt hồng hào xinh đẹp.Khóe mắt cô vẫn còn hơi hồng hồng, khiến đôi mắt trong trẻo ngày xưa nhiêm lên vẻ vũ mị phong tình, bỗng trở nên quyến rũ động lòng người.Cố Hàm Giang nhìn nhìn, cái loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta không nỡ rời đi hình như vẫn còn lưu luyến giữa môi răng.Anh hơi hơi nhấp môi, đôi mắt nheo lại, ánh mắt lại nóng rực lên.Tạ Miêu bị nhìn như thế thì trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng chôn mặt vào đầu gối lần nữa: “Em biết ngay anh lại gạt người ta!.”Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên có ai đó nâng cô lên từ phía sau.Tạ Miêu kinh hô lên một tiếng, vội bắt lấy cánh tay đối phương, miễn cưỡng giữ thăng bằng cho cơ thể, “Anh làm gì vậy?”Cô hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau, nhưng mới quay đầu lại, lại nhìn thấy Tiêu Miểu đang đứng ở cạnh cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ.“Có người tới.”Tạ Miêu cuống quýt kéo tay Cố Hàm Giang ra, nhỏ giọng nhắc nhở.Lần thứ hai bị người khác quấy rối, rõ ràng là Cố Hàm Giang có chút không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn về phía sau sắc như lưỡi đao.Thấy là Tiêu Miểu, biểu tình của anh cũng chả có chút thay đổi gì, duỗi tay sửa lại quần áo bị lộn xộn cho Tạ Miêu.Động tác của anh tự nhiên vô cùng, giống như lúc hai người ở chung một chỗ, anh vẫn luôn chăm sóc đối phương như vậy.Tuy rằng biết Cố Hàm Giang đã có vợ chưa cưới nhưng trong mắt Tiêu Miểu, vẻ chua xót vẫn rất rõ ràng.Lúc trước không có ai có thể tới gần anh, cô ta cũng không có cảm giác gì.Bây giờ phát hiện ra Cố Hàm Giang cũng có thể đặt trái tim mình lên mà yêu chiều một người như thế, cảm giác hụt hẫng đột nhiên bao trùm lên cô ta.Tại sao người làm tan chảy trái tim anh, lại không phải là cô ta?Cô gái kia may mắn quá đi, vậy mà lại được anh đối xử như vậy.Tâm trạng Tiêu Miểu rất phức tạp, lại không muốn bản thân bị mất mặt mà đi lên quấy rầy bọn họ, vội vàng đi vào WC rồi trở về.Cô ta vừa đi, Tạ Miêu cũng thoải mái hơn nhiều, vội kéo Cố Hàm Giang đến chỗ rẽ, “Chiều nay em phải đi rồi.”“Ừm.” Cố Hàm Giang nhẹ giọng đáp lại, “Về rồi nhớ phải uống thuốc đấy.”“Em biết rồi.”Tạ Miêu gật gật đầu, “Chờ có tin chính xác về việc cử đi học, em sẽ viết thư cho anh.”“Ừm.” Cố Hàm Giang ôm lấy vai cô.Đột nhiên Tạ Miêu có chút luyến tiếc.Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi này, có muốn gặp lại lần nữa, chắc phải chờ đến mùa thu lúc cô nhập học.Chẳng qua đạt được hai giải nhất quốc gia trong tay, cô đã bước một chân vào trường Bắc Đại rồi, không phải căng thẳng như lúc trước nữa.Tạ Miêu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng trai, “Thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt một cái, em cũng sắp tốt nghiệp rồi.”Nghe thấy hai chữ “tốt nghiệp” này, ánh mắt Cố Hàm Giang lay động, nghĩ tới cái gì đó.Đột nhiên Tạ Miêu phát hiện cổ áo phía sau của anh có hơi nhắn, giống như, ặc, là lúc hôn môi mới rồi cô vò.Mặt Tạ Miêu đỏ lên, vội đứng thẳng chân, giơ tay vuốt phẳng lại cho anh.Động tác của cô rất dịu dàng, vẻ mặt lại nghiêm túc, giống như một cô vợ nhỏ chỉnh trang lại quần áo cho chồng trước khi ông xã ra cửa vậy.Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn, chờ cô thu tay lại đột nhiên cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô!..Lúc Tạ Miêu trở lại hội trường mặt vẫn còn nóng bừng bừng, môi cũng hồng nhuận ướt át.Cũng may ánh sáng trong hội trường tối tăm, người khác cũng không nhìn ra cái gì.Lúc Tạ Miêu trở về chỗ ngồi, Dương Hiểu Xuân sấn người lại ngay, hỏi cô: “Sao mà cậu đi lâu thế hả? Bà lớn?”Cô ậm ừ trả lời một tiếng, hỏi Dương Hiểu Xuân, “Trao giải đến đâu rồi?”“Đến giải nhì môn hóa học rồi.” Dương Hiểu Xuân nói.“Đến giải nhì môn hóa?” Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, “Môn vật lý tỉnh mình thi thế nào?”“Cũng được, tiếc là Triển Bằng xếp thứ 11, xém tí nữa là có thể đạt giải nhất rồi.”Vậy nghĩa là, ngoài giải nhất môn toán, Triển Bằng còn đoạt giải nhì môn vật lý.Theo bản năng, Tạ Miêu quay đầu nhìn lại, phát hiện Triển Bằng cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp.Cô ngẩn ra, cười cười chúc mừng đối phương, “Chúc mừng cậu vật lý cũng đoạt giải.”“Cảm ơn.” Triển Bằng nhẹ giọng trả lời.Trong bóng tối, không ai phát hiện cậu ta nhìn chăm chú vào cửa hông kia bao lâu, cũng không ai nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt cậu ta.Sau khi công bố hết những giải thưởng môn hóa học xong, lãnh đạo BTC phát biểu bế mạc, cuộc thi kiến thức toàn quốc năm nay kết thúc tại đây..

Thấy cô như vậy, Cố Hàm Giang lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, giơ tay nhéo nhéo đôi tai đang nóng bừng của cô.

Ngay lập tức, Tạ Miêu nghiêng người trốn tránh, còn tức giận lấy giơ móng vuốt chụp lấy tay anh, “Đừng niết tai em.

”Giọng nói có hơi giận dỗi, lại càng có vẽ hờn dỗi hơn.

Cố Hàm Giang thuận thế thu tay lại, nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao đâu mà, mấy cô ấy không thấy gì hết đâu.

”“Không thấy gì thật?”Tạ Miêu chần chờ ngước đầu lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa đầy sương mù mênh mang, cùng với nửa khuôn mặt hồng hào xinh đẹp.

Khóe mắt cô vẫn còn hơi hồng hồng, khiến đôi mắt trong trẻo ngày xưa nhiêm lên vẻ vũ mị phong tình, bỗng trở nên quyến rũ động lòng người.

Cố Hàm Giang nhìn nhìn, cái loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta không nỡ rời đi hình như vẫn còn lưu luyến giữa môi răng.

Anh hơi hơi nhấp môi, đôi mắt nheo lại, ánh mắt lại nóng rực lên.

Tạ Miêu bị nhìn như thế thì trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng chôn mặt vào đầu gối lần nữa: “Em biết ngay anh lại gạt người ta!.

”Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên có ai đó nâng cô lên từ phía sau.

Tạ Miêu kinh hô lên một tiếng, vội bắt lấy cánh tay đối phương, miễn cưỡng giữ thăng bằng cho cơ thể, “Anh làm gì vậy?”Cô hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau, nhưng mới quay đầu lại, lại nhìn thấy Tiêu Miểu đang đứng ở cạnh cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ.

“Có người tới.

”Tạ Miêu cuống quýt kéo tay Cố Hàm Giang ra, nhỏ giọng nhắc nhở.

Lần thứ hai bị người khác quấy rối, rõ ràng là Cố Hàm Giang có chút không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn về phía sau sắc như lưỡi đao.

Thấy là Tiêu Miểu, biểu tình của anh cũng chả có chút thay đổi gì, duỗi tay sửa lại quần áo bị lộn xộn cho Tạ Miêu.

Động tác của anh tự nhiên vô cùng, giống như lúc hai người ở chung một chỗ, anh vẫn luôn chăm sóc đối phương như vậy.

Tuy rằng biết Cố Hàm Giang đã có vợ chưa cưới nhưng trong mắt Tiêu Miểu, vẻ chua xót vẫn rất rõ ràng.

Lúc trước không có ai có thể tới gần anh, cô ta cũng không có cảm giác gì.

Bây giờ phát hiện ra Cố Hàm Giang cũng có thể đặt trái tim mình lên mà yêu chiều một người như thế, cảm giác hụt hẫng đột nhiên bao trùm lên cô ta.

Tại sao người làm tan chảy trái tim anh, lại không phải là cô ta?Cô gái kia may mắn quá đi, vậy mà lại được anh đối xử như vậy.

Tâm trạng Tiêu Miểu rất phức tạp, lại không muốn bản thân bị mất mặt mà đi lên quấy rầy bọn họ, vội vàng đi vào WC rồi trở về.

Cô ta vừa đi, Tạ Miêu cũng thoải mái hơn nhiều, vội kéo Cố Hàm Giang đến chỗ rẽ, “Chiều nay em phải đi rồi.

”“Ừm.

” Cố Hàm Giang nhẹ giọng đáp lại, “Về rồi nhớ phải uống thuốc đấy.

”“Em biết rồi.

”Tạ Miêu gật gật đầu, “Chờ có tin chính xác về việc cử đi học, em sẽ viết thư cho anh.

”“Ừm.

” Cố Hàm Giang ôm lấy vai cô.

Đột nhiên Tạ Miêu có chút luyến tiếc.

Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi này, có muốn gặp lại lần nữa, chắc phải chờ đến mùa thu lúc cô nhập học.

Chẳng qua đạt được hai giải nhất quốc gia trong tay, cô đã bước một chân vào trường Bắc Đại rồi, không phải căng thẳng như lúc trước nữa.

Tạ Miêu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng trai, “Thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt một cái, em cũng sắp tốt nghiệp rồi.

”Nghe thấy hai chữ “tốt nghiệp” này, ánh mắt Cố Hàm Giang lay động, nghĩ tới cái gì đó.

Đột nhiên Tạ Miêu phát hiện cổ áo phía sau của anh có hơi nhắn, giống như, ặc, là lúc hôn môi mới rồi cô vò.

Mặt Tạ Miêu đỏ lên, vội đứng thẳng chân, giơ tay vuốt phẳng lại cho anh.

Động tác của cô rất dịu dàng, vẻ mặt lại nghiêm túc, giống như một cô vợ nhỏ chỉnh trang lại quần áo cho chồng trước khi ông xã ra cửa vậy.

Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn, chờ cô thu tay lại đột nhiên cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô!.

.

Lúc Tạ Miêu trở lại hội trường mặt vẫn còn nóng bừng bừng, môi cũng hồng nhuận ướt át.

Cũng may ánh sáng trong hội trường tối tăm, người khác cũng không nhìn ra cái gì.

Lúc Tạ Miêu trở về chỗ ngồi, Dương Hiểu Xuân sấn người lại ngay, hỏi cô: “Sao mà cậu đi lâu thế hả? Bà lớn?”Cô ậm ừ trả lời một tiếng, hỏi Dương Hiểu Xuân, “Trao giải đến đâu rồi?”“Đến giải nhì môn hóa học rồi.

” Dương Hiểu Xuân nói.

“Đến giải nhì môn hóa?” Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, “Môn vật lý tỉnh mình thi thế nào?”“Cũng được, tiếc là Triển Bằng xếp thứ 11, xém tí nữa là có thể đạt giải nhất rồi.

”Vậy nghĩa là, ngoài giải nhất môn toán, Triển Bằng còn đoạt giải nhì môn vật lý.

Theo bản năng, Tạ Miêu quay đầu nhìn lại, phát hiện Triển Bằng cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp.

Cô ngẩn ra, cười cười chúc mừng đối phương, “Chúc mừng cậu vật lý cũng đoạt giải.

”“Cảm ơn.

” Triển Bằng nhẹ giọng trả lời.

Trong bóng tối, không ai phát hiện cậu ta nhìn chăm chú vào cửa hông kia bao lâu, cũng không ai nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt cậu ta.

Sau khi công bố hết những giải thưởng môn hóa học xong, lãnh đạo BTC phát biểu bế mạc, cuộc thi kiến thức toàn quốc năm nay kết thúc tại đây.

.

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Thấy cô như vậy, Cố Hàm Giang lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, giơ tay nhéo nhéo đôi tai đang nóng bừng của cô.Ngay lập tức, Tạ Miêu nghiêng người trốn tránh, còn tức giận lấy giơ móng vuốt chụp lấy tay anh, “Đừng niết tai em.”Giọng nói có hơi giận dỗi, lại càng có vẽ hờn dỗi hơn.Cố Hàm Giang thuận thế thu tay lại, nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao đâu mà, mấy cô ấy không thấy gì hết đâu.”“Không thấy gì thật?”Tạ Miêu chần chờ ngước đầu lên, lộ ra một đôi mắt đào hoa đầy sương mù mênh mang, cùng với nửa khuôn mặt hồng hào xinh đẹp.Khóe mắt cô vẫn còn hơi hồng hồng, khiến đôi mắt trong trẻo ngày xưa nhiêm lên vẻ vũ mị phong tình, bỗng trở nên quyến rũ động lòng người.Cố Hàm Giang nhìn nhìn, cái loại cảm giác ngọt ngào khiến người ta không nỡ rời đi hình như vẫn còn lưu luyến giữa môi răng.Anh hơi hơi nhấp môi, đôi mắt nheo lại, ánh mắt lại nóng rực lên.Tạ Miêu bị nhìn như thế thì trong lòng nhảy dựng lên, vội vàng chôn mặt vào đầu gối lần nữa: “Em biết ngay anh lại gạt người ta!.”Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên có ai đó nâng cô lên từ phía sau.Tạ Miêu kinh hô lên một tiếng, vội bắt lấy cánh tay đối phương, miễn cưỡng giữ thăng bằng cho cơ thể, “Anh làm gì vậy?”Cô hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau, nhưng mới quay đầu lại, lại nhìn thấy Tiêu Miểu đang đứng ở cạnh cửa, ngơ ngác nhìn bọn họ.“Có người tới.”Tạ Miêu cuống quýt kéo tay Cố Hàm Giang ra, nhỏ giọng nhắc nhở.Lần thứ hai bị người khác quấy rối, rõ ràng là Cố Hàm Giang có chút không kiên nhẫn, ánh mắt nhìn về phía sau sắc như lưỡi đao.Thấy là Tiêu Miểu, biểu tình của anh cũng chả có chút thay đổi gì, duỗi tay sửa lại quần áo bị lộn xộn cho Tạ Miêu.Động tác của anh tự nhiên vô cùng, giống như lúc hai người ở chung một chỗ, anh vẫn luôn chăm sóc đối phương như vậy.Tuy rằng biết Cố Hàm Giang đã có vợ chưa cưới nhưng trong mắt Tiêu Miểu, vẻ chua xót vẫn rất rõ ràng.Lúc trước không có ai có thể tới gần anh, cô ta cũng không có cảm giác gì.Bây giờ phát hiện ra Cố Hàm Giang cũng có thể đặt trái tim mình lên mà yêu chiều một người như thế, cảm giác hụt hẫng đột nhiên bao trùm lên cô ta.Tại sao người làm tan chảy trái tim anh, lại không phải là cô ta?Cô gái kia may mắn quá đi, vậy mà lại được anh đối xử như vậy.Tâm trạng Tiêu Miểu rất phức tạp, lại không muốn bản thân bị mất mặt mà đi lên quấy rầy bọn họ, vội vàng đi vào WC rồi trở về.Cô ta vừa đi, Tạ Miêu cũng thoải mái hơn nhiều, vội kéo Cố Hàm Giang đến chỗ rẽ, “Chiều nay em phải đi rồi.”“Ừm.” Cố Hàm Giang nhẹ giọng đáp lại, “Về rồi nhớ phải uống thuốc đấy.”“Em biết rồi.”Tạ Miêu gật gật đầu, “Chờ có tin chính xác về việc cử đi học, em sẽ viết thư cho anh.”“Ừm.” Cố Hàm Giang ôm lấy vai cô.Đột nhiên Tạ Miêu có chút luyến tiếc.Sau lần gặp gỡ ngắn ngủi này, có muốn gặp lại lần nữa, chắc phải chờ đến mùa thu lúc cô nhập học.Chẳng qua đạt được hai giải nhất quốc gia trong tay, cô đã bước một chân vào trường Bắc Đại rồi, không phải căng thẳng như lúc trước nữa.Tạ Miêu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chàng trai, “Thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt một cái, em cũng sắp tốt nghiệp rồi.”Nghe thấy hai chữ “tốt nghiệp” này, ánh mắt Cố Hàm Giang lay động, nghĩ tới cái gì đó.Đột nhiên Tạ Miêu phát hiện cổ áo phía sau của anh có hơi nhắn, giống như, ặc, là lúc hôn môi mới rồi cô vò.Mặt Tạ Miêu đỏ lên, vội đứng thẳng chân, giơ tay vuốt phẳng lại cho anh.Động tác của cô rất dịu dàng, vẻ mặt lại nghiêm túc, giống như một cô vợ nhỏ chỉnh trang lại quần áo cho chồng trước khi ông xã ra cửa vậy.Cố Hàm Giang rũ mắt nhìn, chờ cô thu tay lại đột nhiên cúi đầu xuống, lại hôn lên môi cô!..Lúc Tạ Miêu trở lại hội trường mặt vẫn còn nóng bừng bừng, môi cũng hồng nhuận ướt át.Cũng may ánh sáng trong hội trường tối tăm, người khác cũng không nhìn ra cái gì.Lúc Tạ Miêu trở về chỗ ngồi, Dương Hiểu Xuân sấn người lại ngay, hỏi cô: “Sao mà cậu đi lâu thế hả? Bà lớn?”Cô ậm ừ trả lời một tiếng, hỏi Dương Hiểu Xuân, “Trao giải đến đâu rồi?”“Đến giải nhì môn hóa học rồi.” Dương Hiểu Xuân nói.“Đến giải nhì môn hóa?” Tạ Miêu hơi ngạc nhiên, “Môn vật lý tỉnh mình thi thế nào?”“Cũng được, tiếc là Triển Bằng xếp thứ 11, xém tí nữa là có thể đạt giải nhất rồi.”Vậy nghĩa là, ngoài giải nhất môn toán, Triển Bằng còn đoạt giải nhì môn vật lý.Theo bản năng, Tạ Miêu quay đầu nhìn lại, phát hiện Triển Bằng cũng đang nhìn cô, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp.Cô ngẩn ra, cười cười chúc mừng đối phương, “Chúc mừng cậu vật lý cũng đoạt giải.”“Cảm ơn.” Triển Bằng nhẹ giọng trả lời.Trong bóng tối, không ai phát hiện cậu ta nhìn chăm chú vào cửa hông kia bao lâu, cũng không ai nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt cậu ta.Sau khi công bố hết những giải thưởng môn hóa học xong, lãnh đạo BTC phát biểu bế mạc, cuộc thi kiến thức toàn quốc năm nay kết thúc tại đây..

Chương 302