Tác giả:

Cuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa…

Chương 332

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Nghe Tống Vân nhắc đến An An, Tạ Miêu mới nhớ tới thái độ buông lỏng của Phó Linh, vẫn còn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện với Cố Hàm Giang.Chỉ là nhân vật nữ chính gốc Kiều Hựu An nghe nói là rất giống Phó Linh, cũng không biết có phải là cô gái mà Vu Đắc Bảo gặp ở thành phố hay không.Tạ Miêu không dám chắc chắn cái người tên An An trong lời nói của Tống Vân rốt cuộc là Phó Linh, hay là một người khác.Cô nhìn về phía Cố Hàm Giang, vừa đúng lúc Cố Hàm Giang cũng nhìn cô.Tầm mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.Bên trong, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm cũng nghe thấy câu nói này của Tống Vân, giọng nói của bà cụ Ngô rất lo lắng, vừa hỏi vừa vội vàng chạy về phòng đặt điện thoại, "Thật sự nhìn thấy An An rồi sao? nhìn thấy ở chỗ nào?”Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đang nói cái gì, Tống Vân tay run lên, viền mắt liền nhanh chóng đỏ lên.Bà ấy hoàn toàn không nghe thấy lời của bà cụ Ngô, chỉ một mực hỏi đi hỏi lại: "Thực sự là An An? Cô không nhìn nhầm chứ? được, được, tôi biết rồi...cô đã liên lạc với nhà bên đó xong xuôi rồi phải không? Tôi sẽ dẫn theo Hàm Giang đi sang đó...”Đại khái do thời gian tìm kiếm quá lâu, hy vọng trong lòng càng lúc càng mờ mịt, Tống Vân biểu hiện vô cùng lo lắng được mất.Cũng đã nói là phải đi ngay qua đó, nhưng bà ấy cứ không chắc chắn rồi hỏi đi hỏi lại mấy lần rồi mới cúp điện thoại.Bà cụ Ngô liền đến dò hỏi tình hình, “Rốt cuộc là có phải An An được tìm thấy rồi hay không?”“Con cũng không biết.”Tống Vân điều chỉnh lại hô hấp, giọng nói cũng xem như không còn run rẩy, “Uyển Thu nói là có đụng phải một cô gái ở dưới tỉnh, Dáng dấp như kiểu cùng một khuôn đúc ra với An An hồi còn bé.Người nhà cô gái ấy nói cô ấy được nhặt về, chỉ là khi đó tuổi còn quá nhỏ không còn nhớ được gì cả.”Ở tỉnh?Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đối diện nhìn nhau, Cố Hàm Giang cũng không kiềm chế nổi mà nhíu mày lại.“Xem ra phải nói rõ với mẹ chuyện này thôi.” Anh có hơi đau đầu, “Không biết bà ấy nghe nói xong có chịu nổi không.”“Không sao đâu.”Tạ Miêu nắm tay anh, “Lúc tốt nghiệp Phó Linh có nói với em, muốn đăng ký học đại học ở Bắc Kinh.”Cố Hàm Giang nhướng mày bất ngờ, sau đó nét mặt thả lỏng một chút, “Vậy dễ giải quyết rồi.”Lúc này, Tống Vân cũng đã nói xong đại khái câu chuyện cho bà cụ Ngô, vội vàng cáo lỗi với nhà họ Tạ, “Em gái Hàm Giang có thể là có tin tức rồi, bây giờ tôi và cháu nó sẽ lập tức đi về tỉnh.Hôm nay thật sự xin lỗi vì không thể ở lại, chờ mọi việc giải quyết ổn thỏa chúng ta sẽ lại mời khách để tạ lỗi.”Vương Quý Chi biết chuyện của Cố An, nghe vậy liền vội vàng hỏi: “An An có tin tức rồi sao?”Tống Vân đỏ mắt gật đầu, “Hi vọng không phải một lần mừng hụt.”“Nhất định không phải nhất định không phải.” Vương Quý Chi vẫy tay chào, đứng dậy, "Tìm con trẻ thì phải nhanh chóng có gì mà tạ lỗi với không tạ lỗi chứ, mọi người cứ việc đi đi, trong nhà bếp còn có lương khô vừa chưng xong, để tôi gói một ít cho mọi người ăn trên đường, mong là không chê.”“Cái này sao dám chê ạ, bọn cháu còn không kịp cảm ơn bác nữa ấy chứ.”Tống Vân nói xong lời cảm ơn, lại hỏi về Cố Hàm Giang, “Hàm Giang đâu rồi? đi vệ sinh còn chưa quay lại luôn à?”Tạ Miêu nghe thấy, vội vàng đẩy đẩy Cố Hàm Giang: “Dì đang tìm anh kia, nhanh đi đi.”Cố Hàm Giang không đi, mà ngược lại từ trong túi quần lấy ra một món đồ, kéo lấy tay cô.“Sao thế ạ?”Tạ Miêu thấy là lạ thì nhìn sang, chàng trai đang cúi đầu lấy một vòng tây tết dây đỏ lồng một hạt châu bằng gỗ vào cổ tay cô.Hạt châu đó có cùng kích thước tương đương với cái hạt mà gọi là thay đổi vận mệnh mà cô tặng cho anh hồi đó, trên đó lại được chạm rất nhiều hoa văn, vừa nhìn là biết ngay nó cao hơn hẳn một bậc.Không biết đã làm được bao lâu rồi, bên ngoài vẫn còn một tầng được đánh bóng sáng loáng.Tạ Miêu không kiềm chế cũng nhìn sang tay phải của Cố Hàm Giang.Con trai có xương ngón tay dài móng tay đầy đặn, bàn tay rất đẹp, lúc hoạt động chuỗi hạt trên cổ tay cũng khẽ đung đưa theo.Có lẽ do đeo lâu nên sợi dây đỏ có màu sẫm hơn, nhưng được giữ gìn rất tốt “Là anh tự mình làm à?” Cô không khỏi s* s**ng hạt gỗ trên cổ tay.Cố Hàm Giang nghe xong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng nói: “Quà đính hôn.”“Thật đẹp.” Tạ Miêu lập tức hé miệng, cười đến nỗi cong cả mặt mày..

Nghe Tống Vân nhắc đến An An, Tạ Miêu mới nhớ tới thái độ buông lỏng của Phó Linh, vẫn còn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện với Cố Hàm Giang.Chỉ là nhân vật nữ chính gốc Kiều Hựu An nghe nói là rất giống Phó Linh, cũng không biết có phải là cô gái mà Vu Đắc Bảo gặp ở thành phố hay không.Tạ Miêu không dám chắc chắn cái người tên An An trong lời nói của Tống Vân rốt cuộc là Phó Linh, hay là một người khác.Cô nhìn về phía Cố Hàm Giang, vừa đúng lúc Cố Hàm Giang cũng nhìn cô.

Tầm mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.Bên trong, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm cũng nghe thấy câu nói này của Tống Vân, giọng nói của bà cụ Ngô rất lo lắng, vừa hỏi vừa vội vàng chạy về phòng đặt điện thoại, "Thật sự nhìn thấy An An rồi sao? nhìn thấy ở chỗ nào?”Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đang nói cái gì, Tống Vân tay run lên, viền mắt liền nhanh chóng đỏ lên.Bà ấy hoàn toàn không nghe thấy lời của bà cụ Ngô, chỉ một mực hỏi đi hỏi lại: "Thực sự là An An? Cô không nhìn nhầm chứ? được, được, tôi biết rồi...cô đã liên lạc với nhà bên đó xong xuôi rồi phải không? Tôi sẽ dẫn theo Hàm Giang đi sang đó...”Đại khái do thời gian tìm kiếm quá lâu, hy vọng trong lòng càng lúc càng mờ mịt, Tống Vân biểu hiện vô cùng lo lắng được mất.Cũng đã nói là phải đi ngay qua đó, nhưng bà ấy cứ không chắc chắn rồi hỏi đi hỏi lại mấy lần rồi mới cúp điện thoại.Bà cụ Ngô liền đến dò hỏi tình hình, “Rốt cuộc là có phải An An được tìm thấy rồi hay không?”“Con cũng không biết.”Tống Vân điều chỉnh lại hô hấp, giọng nói cũng xem như không còn run rẩy, “Uyển Thu nói là có đụng phải một cô gái ở dưới tỉnh, Dáng dấp như kiểu cùng một khuôn đúc ra với An An hồi còn bé.

Người nhà cô gái ấy nói cô ấy được nhặt về, chỉ là khi đó tuổi còn quá nhỏ không còn nhớ được gì cả.”Ở tỉnh?Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đối diện nhìn nhau, Cố Hàm Giang cũng không kiềm chế nổi mà nhíu mày lại.“Xem ra phải nói rõ với mẹ chuyện này thôi.” Anh có hơi đau đầu, “Không biết bà ấy nghe nói xong có chịu nổi không.”“Không sao đâu.”Tạ Miêu nắm tay anh, “Lúc tốt nghiệp Phó Linh có nói với em, muốn đăng ký học đại học ở Bắc Kinh.”Cố Hàm Giang nhướng mày bất ngờ, sau đó nét mặt thả lỏng một chút, “Vậy dễ giải quyết rồi.”Lúc này, Tống Vân cũng đã nói xong đại khái câu chuyện cho bà cụ Ngô, vội vàng cáo lỗi với nhà họ Tạ, “Em gái Hàm Giang có thể là có tin tức rồi, bây giờ tôi và cháu nó sẽ lập tức đi về tỉnh.

Hôm nay thật sự xin lỗi vì không thể ở lại, chờ mọi việc giải quyết ổn thỏa chúng ta sẽ lại mời khách để tạ lỗi.”Vương Quý Chi biết chuyện của Cố An, nghe vậy liền vội vàng hỏi: “An An có tin tức rồi sao?”Tống Vân đỏ mắt gật đầu, “Hi vọng không phải một lần mừng hụt.”“Nhất định không phải nhất định không phải.” Vương Quý Chi vẫy tay chào, đứng dậy, "Tìm con trẻ thì phải nhanh chóng có gì mà tạ lỗi với không tạ lỗi chứ, mọi người cứ việc đi đi, trong nhà bếp còn có lương khô vừa chưng xong, để tôi gói một ít cho mọi người ăn trên đường, mong là không chê.”“Cái này sao dám chê ạ, bọn cháu còn không kịp cảm ơn bác nữa ấy chứ.”Tống Vân nói xong lời cảm ơn, lại hỏi về Cố Hàm Giang, “Hàm Giang đâu rồi? đi vệ sinh còn chưa quay lại luôn à?”Tạ Miêu nghe thấy, vội vàng đẩy đẩy Cố Hàm Giang: “Dì đang tìm anh kia, nhanh đi đi.”Cố Hàm Giang không đi, mà ngược lại từ trong túi quần lấy ra một món đồ, kéo lấy tay cô.

“Sao thế ạ?”Tạ Miêu thấy là lạ thì nhìn sang, chàng trai đang cúi đầu lấy một vòng tây tết dây đỏ lồng một hạt châu bằng gỗ vào cổ tay cô.Hạt châu đó có cùng kích thước tương đương với cái hạt mà gọi là thay đổi vận mệnh mà cô tặng cho anh hồi đó, trên đó lại được chạm rất nhiều hoa văn, vừa nhìn là biết ngay nó cao hơn hẳn một bậc.

Không biết đã làm được bao lâu rồi, bên ngoài vẫn còn một tầng được đánh bóng sáng loáng.Tạ Miêu không kiềm chế cũng nhìn sang tay phải của Cố Hàm Giang.Con trai có xương ngón tay dài móng tay đầy đặn, bàn tay rất đẹp, lúc hoạt động chuỗi hạt trên cổ tay cũng khẽ đung đưa theo.

Có lẽ do đeo lâu nên sợi dây đỏ có màu sẫm hơn, nhưng được giữ gìn rất tốt “Là anh tự mình làm à?” Cô không khỏi s* s**ng hạt gỗ trên cổ tay.Cố Hàm Giang nghe xong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng nói: “Quà đính hôn.”“Thật đẹp.” Tạ Miêu lập tức hé miệng, cười đến nỗi cong cả mặt mày..

Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam ChínhTác giả: Yên Mộng HiênTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngCuối thu nóng nực, ánh mặt trời chói chang.Bóng dáng nhỏ yếu đáng thương và đầy bất lực của Tạ Miêu hiện lên trong thau giặt đồ to tổ chảng, lúc thì biến thành chữ “Ngốc”, lúc lại biến thành chữ “Nghếch” và chúng đang âm thầm cười nhạo cô.Cô khổ quá, thật sự thật sự khổ quá mà!Tạ Miêu thầm thở dài, híp mắt nhận xét đôi tay nhỏ đang đặt trên ván giặt đồ của mình.Đầu ngón tay mềm mại thon dài như được mài dũa dính đầy bọt xà phòng, vì chà xát quá mức mà hơi hơi phiếm hồng, nhìn qua có vẻ quen thuộc nhưng cũng xa lạ. Chắc do cọ xát quá mà trầy da, cẩn thận cảm nhận thì chỗ gần cổ tay còn hơi nhói.Nếu không phải tất cả những thứ này quá chân thật, cô cũng không muốn tin mình lại là người xuyên không khổ cực.Tạ Miêu, người thôn Bắc Xá trấn Kiến Thiết huyện Hồng Hà, trước mắt đang học lớp 9.Thân là con gái của bí thư đại đội, mấy năm nay cô đều được ăn no mặc ấm, sống đến 15 tuổi trong thời kỳ thiếu thốn vật tư vào những thập niên 60-70, mấy tháng trước còn thu hoạch được một quả chồng chưa… Nghe Tống Vân nhắc đến An An, Tạ Miêu mới nhớ tới thái độ buông lỏng của Phó Linh, vẫn còn chưa tìm ra cơ hội để nói chuyện với Cố Hàm Giang.Chỉ là nhân vật nữ chính gốc Kiều Hựu An nghe nói là rất giống Phó Linh, cũng không biết có phải là cô gái mà Vu Đắc Bảo gặp ở thành phố hay không.Tạ Miêu không dám chắc chắn cái người tên An An trong lời nói của Tống Vân rốt cuộc là Phó Linh, hay là một người khác.Cô nhìn về phía Cố Hàm Giang, vừa đúng lúc Cố Hàm Giang cũng nhìn cô.Tầm mắt hai người giao nhau cùng một chỗ, sắc mặt nhanh chóng trở nên nghiêm túc.Bên trong, mọi người đang uống rượu nói chuyện phiếm cũng nghe thấy câu nói này của Tống Vân, giọng nói của bà cụ Ngô rất lo lắng, vừa hỏi vừa vội vàng chạy về phòng đặt điện thoại, "Thật sự nhìn thấy An An rồi sao? nhìn thấy ở chỗ nào?”Người ở đầu bên kia điện thoại không biết đang nói cái gì, Tống Vân tay run lên, viền mắt liền nhanh chóng đỏ lên.Bà ấy hoàn toàn không nghe thấy lời của bà cụ Ngô, chỉ một mực hỏi đi hỏi lại: "Thực sự là An An? Cô không nhìn nhầm chứ? được, được, tôi biết rồi...cô đã liên lạc với nhà bên đó xong xuôi rồi phải không? Tôi sẽ dẫn theo Hàm Giang đi sang đó...”Đại khái do thời gian tìm kiếm quá lâu, hy vọng trong lòng càng lúc càng mờ mịt, Tống Vân biểu hiện vô cùng lo lắng được mất.Cũng đã nói là phải đi ngay qua đó, nhưng bà ấy cứ không chắc chắn rồi hỏi đi hỏi lại mấy lần rồi mới cúp điện thoại.Bà cụ Ngô liền đến dò hỏi tình hình, “Rốt cuộc là có phải An An được tìm thấy rồi hay không?”“Con cũng không biết.”Tống Vân điều chỉnh lại hô hấp, giọng nói cũng xem như không còn run rẩy, “Uyển Thu nói là có đụng phải một cô gái ở dưới tỉnh, Dáng dấp như kiểu cùng một khuôn đúc ra với An An hồi còn bé.Người nhà cô gái ấy nói cô ấy được nhặt về, chỉ là khi đó tuổi còn quá nhỏ không còn nhớ được gì cả.”Ở tỉnh?Tạ Miêu và Cố Hàm Giang đối diện nhìn nhau, Cố Hàm Giang cũng không kiềm chế nổi mà nhíu mày lại.“Xem ra phải nói rõ với mẹ chuyện này thôi.” Anh có hơi đau đầu, “Không biết bà ấy nghe nói xong có chịu nổi không.”“Không sao đâu.”Tạ Miêu nắm tay anh, “Lúc tốt nghiệp Phó Linh có nói với em, muốn đăng ký học đại học ở Bắc Kinh.”Cố Hàm Giang nhướng mày bất ngờ, sau đó nét mặt thả lỏng một chút, “Vậy dễ giải quyết rồi.”Lúc này, Tống Vân cũng đã nói xong đại khái câu chuyện cho bà cụ Ngô, vội vàng cáo lỗi với nhà họ Tạ, “Em gái Hàm Giang có thể là có tin tức rồi, bây giờ tôi và cháu nó sẽ lập tức đi về tỉnh.Hôm nay thật sự xin lỗi vì không thể ở lại, chờ mọi việc giải quyết ổn thỏa chúng ta sẽ lại mời khách để tạ lỗi.”Vương Quý Chi biết chuyện của Cố An, nghe vậy liền vội vàng hỏi: “An An có tin tức rồi sao?”Tống Vân đỏ mắt gật đầu, “Hi vọng không phải một lần mừng hụt.”“Nhất định không phải nhất định không phải.” Vương Quý Chi vẫy tay chào, đứng dậy, "Tìm con trẻ thì phải nhanh chóng có gì mà tạ lỗi với không tạ lỗi chứ, mọi người cứ việc đi đi, trong nhà bếp còn có lương khô vừa chưng xong, để tôi gói một ít cho mọi người ăn trên đường, mong là không chê.”“Cái này sao dám chê ạ, bọn cháu còn không kịp cảm ơn bác nữa ấy chứ.”Tống Vân nói xong lời cảm ơn, lại hỏi về Cố Hàm Giang, “Hàm Giang đâu rồi? đi vệ sinh còn chưa quay lại luôn à?”Tạ Miêu nghe thấy, vội vàng đẩy đẩy Cố Hàm Giang: “Dì đang tìm anh kia, nhanh đi đi.”Cố Hàm Giang không đi, mà ngược lại từ trong túi quần lấy ra một món đồ, kéo lấy tay cô.“Sao thế ạ?”Tạ Miêu thấy là lạ thì nhìn sang, chàng trai đang cúi đầu lấy một vòng tây tết dây đỏ lồng một hạt châu bằng gỗ vào cổ tay cô.Hạt châu đó có cùng kích thước tương đương với cái hạt mà gọi là thay đổi vận mệnh mà cô tặng cho anh hồi đó, trên đó lại được chạm rất nhiều hoa văn, vừa nhìn là biết ngay nó cao hơn hẳn một bậc.Không biết đã làm được bao lâu rồi, bên ngoài vẫn còn một tầng được đánh bóng sáng loáng.Tạ Miêu không kiềm chế cũng nhìn sang tay phải của Cố Hàm Giang.Con trai có xương ngón tay dài móng tay đầy đặn, bàn tay rất đẹp, lúc hoạt động chuỗi hạt trên cổ tay cũng khẽ đung đưa theo.Có lẽ do đeo lâu nên sợi dây đỏ có màu sẫm hơn, nhưng được giữ gìn rất tốt “Là anh tự mình làm à?” Cô không khỏi s* s**ng hạt gỗ trên cổ tay.Cố Hàm Giang nghe xong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng nói: “Quà đính hôn.”“Thật đẹp.” Tạ Miêu lập tức hé miệng, cười đến nỗi cong cả mặt mày..

Chương 332