“Anh Lý, đừng làm ở đây, chúng ta vào phòng nhé, nhỡ tên ngốc Diệp Viễn kia trở về thì không hay lắm đâu!” “Về thì càng tốt, dù sao em cũng chuẩn bị ly hôn với thằng ngốc đấy rồi, cứ để nó nhìn thấy có sao…” Lý Thiên Vũ xấu xa nói, bàn tay cũng không yên phận thò vào ngực áo Lâm Phi Phi. “Thôi mà, anh Lý đừng vội, để em đi tắm đã nhé!” Vừa nói, Lâm Phi Phi vừa liếc mắt đưa tình với Lý Thiên Vũ rồi bước vào nhà tắm. Không lâu sau, Lâm Phi Phi khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng đi ra. Vì vừa tắm xong, cơ thể của Lâm Phi Phi chưa khô hẳn nên chiếc áo tắm mỏng manh kia cũng nhanh chóng bị ướt. Nó dính sát lên người cô ta để lộ ra những đường cong trên cơ thể kiều diễm kia. Lý Thiên Vũ mở lớn hai mắt, vô thức nuốt nước bọt. “Tiểu yêu này, em vẫn lẳng lơ như xưa. Lại đây để anh yêu thương em nào!” Lý Thiên Vũ vừa nói, vừa thô bạo xé toạc chiếc áo choàng tắm của Lâm Phi Phi. Cơ thể mảnh mai, trắng nõn của cô ta lập tức phơi bày ra trước mặt Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ không đợi được, hung hăng…
Chương 469
Quỷ Môn Độc ThánhTác giả: Diệp ViễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Lý, đừng làm ở đây, chúng ta vào phòng nhé, nhỡ tên ngốc Diệp Viễn kia trở về thì không hay lắm đâu!” “Về thì càng tốt, dù sao em cũng chuẩn bị ly hôn với thằng ngốc đấy rồi, cứ để nó nhìn thấy có sao…” Lý Thiên Vũ xấu xa nói, bàn tay cũng không yên phận thò vào ngực áo Lâm Phi Phi. “Thôi mà, anh Lý đừng vội, để em đi tắm đã nhé!” Vừa nói, Lâm Phi Phi vừa liếc mắt đưa tình với Lý Thiên Vũ rồi bước vào nhà tắm. Không lâu sau, Lâm Phi Phi khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng đi ra. Vì vừa tắm xong, cơ thể của Lâm Phi Phi chưa khô hẳn nên chiếc áo tắm mỏng manh kia cũng nhanh chóng bị ướt. Nó dính sát lên người cô ta để lộ ra những đường cong trên cơ thể kiều diễm kia. Lý Thiên Vũ mở lớn hai mắt, vô thức nuốt nước bọt. “Tiểu yêu này, em vẫn lẳng lơ như xưa. Lại đây để anh yêu thương em nào!” Lý Thiên Vũ vừa nói, vừa thô bạo xé toạc chiếc áo choàng tắm của Lâm Phi Phi. Cơ thể mảnh mai, trắng nõn của cô ta lập tức phơi bày ra trước mặt Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ không đợi được, hung hăng… Chương 469Hai luồng sát khí không những dung hòa đan xen, hình thành càng nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn.“Tấn công!”Kiếm Vô Nhai lại quát lớn một tiếng.Rất nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn đó liền cuốn về phía Diệp Viễn.Trước đó những thanh trường kiếm đó như mưa rơi, nhưng lúc này, những thanh trường kiếm giống như một dòng sông lớn chảy vào biển cả, cuồn cuộn cuốn về phía Diệp Viễn.Dường như muốn nuốt chửng hoàn toàn Diệp Viễn, dường như muốn nuốt chửng cả trời đất.Nhìn cả sông kiếm như một con sông lớn cuồn cuộn cuốn đến.Lúc này, trên khuôn mặt Diệp Viễn cũng lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.Từ sau khi bước vào Kim Đan Kỳ, anh vẫn chưa từng thi triển toàn lực.Anh cũng muốn biết cực hạn của mình ở đâu, bây giờ thực lực của mình mạnh đến mức nào.Không nghi ngờ gì, Kiếm Vô Nhai là một người có thể khiến anh dốc hết sức lực hoàn toàn.“Ha ha, đến hay lắm!”Diệp Viễn cười lớn một tiếng, dậm chân, người liền hóa thành một luồng ánh sáng, nghênh đón dòng sông kiếm đó.Sau khi Diệp Viễn phi thân vào trong dòng sông kiếm đó, vào lúc này, mỗi một thanh kiếm trong sông kiếm dường như đã có sức sống.Bắt đầu điên cuồng tấn công Diệp Viễn.Từ phía trên, từ phía dưới, từ bên trái, từ bên phải, từ phía trước, từ phía sau, từ bất kỳ góc độ quỷ dị nào.Có thanh kiếm cực kỳ chậm, lại có thanh kiếm vút nhanh như điện giật…Tóm lại, mỗi một thanh kiếm đều tấn công kẻ địch Diệp Viễn bằng các cách khác nhau của mình.Đối diện với sự tấn công của ít nhất hơn vạn thanh kiếm, nhưng lại không có thanh kiếm nào có thể động vào cơ thể của Diệp Viễn thực sự.Bởi vì lúc này, tốc độ của Diệp Viễn cũng cực kỳ nhanh, sức mạnh tinh thần cũng tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.Hai nắm đấm vung ra kèm theo tàn ảnh, không ngừng tấn công những thanh trường kiếm tấn công đến.Sau khi không biết đã đánh bay bao nhiêu lần trường kiếm, cơ thể của Diệp Viễn tiến lên một bước về phía tàn kiếm ở giữa hai người.Diệp Viễn biết rõ, muốn phá được kiếm trận này, thì phải phá được thanh tàn kiếm đó.Nhưng sau một bước, lại gặp phải sự tấn công điên cuồng của những thanh trường kiếm đó.Sau khi đánh bay không biết bao nhiêu lượt trường kiếm, Diệp Viễn lại tiến lên một bước.Thấy Diệp Viễn lại liên tục tiến lên trong kiếm trận của mình, trong lòng Kiếm Vô Nhai vừa kích động, đồng thời cũng chấn hãi bởi thực lực của Diệp Viễn.Sau đó, anh ta cũng lên dây cót mươi hai vạn phần tinh thần, bắt đầu chỉ huy tất cả trường kiếm.Cảm nhận được càng lúc càng gần với thanh tàn kiếm đó, Diệp Viễn cũng càng cảm thấy lực tấn công của những thanh trường kiếm đó càng lợi hại hơn, càng lúc càng gây áp lực lớn với anh.Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn vẫn bước từng bước chậm rãi đi về phía tàn kiếm dựng đứng ở giữa hai người.Tuy đi rất chậm, nhưng sẽ có lúc đi đến nơi.
Chương 469
Hai luồng sát khí không những dung hòa đan xen, hình thành càng nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn.
“Tấn công!”
Kiếm Vô Nhai lại quát lớn một tiếng.
Rất nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn đó liền cuốn về phía Diệp Viễn.
Trước đó những thanh trường kiếm đó như mưa rơi, nhưng lúc này, những thanh trường kiếm giống như một dòng sông lớn chảy vào biển cả, cuồn cuộn cuốn về phía Diệp Viễn.
Dường như muốn nuốt chửng hoàn toàn Diệp Viễn, dường như muốn nuốt chửng cả trời đất.
Nhìn cả sông kiếm như một con sông lớn cuồn cuộn cuốn đến.
Lúc này, trên khuôn mặt Diệp Viễn cũng lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Từ sau khi bước vào Kim Đan Kỳ, anh vẫn chưa từng thi triển toàn lực.
Anh cũng muốn biết cực hạn của mình ở đâu, bây giờ thực lực của mình mạnh đến mức nào.
Không nghi ngờ gì, Kiếm Vô Nhai là một người có thể khiến anh dốc hết sức lực hoàn toàn.
“Ha ha, đến hay lắm!”
Diệp Viễn cười lớn một tiếng, dậm chân, người liền hóa thành một luồng ánh sáng, nghênh đón dòng sông kiếm đó.
Sau khi Diệp Viễn phi thân vào trong dòng sông kiếm đó, vào lúc này, mỗi một thanh kiếm trong sông kiếm dường như đã có sức sống.
Bắt đầu điên cuồng tấn công Diệp Viễn.
Từ phía trên, từ phía dưới, từ bên trái, từ bên phải, từ phía trước, từ phía sau, từ bất kỳ góc độ quỷ dị nào.
Có thanh kiếm cực kỳ chậm, lại có thanh kiếm vút nhanh như điện giật…
Tóm lại, mỗi một thanh kiếm đều tấn công kẻ địch Diệp Viễn bằng các cách khác nhau của mình.
Đối diện với sự tấn công của ít nhất hơn vạn thanh kiếm, nhưng lại không có thanh kiếm nào có thể động vào cơ thể của Diệp Viễn thực sự.
Bởi vì lúc này, tốc độ của Diệp Viễn cũng cực kỳ nhanh, sức mạnh tinh thần cũng tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.
Hai nắm đấm vung ra kèm theo tàn ảnh, không ngừng tấn công những thanh trường kiếm tấn công đến.
Sau khi không biết đã đánh bay bao nhiêu lần trường kiếm, cơ thể của Diệp Viễn tiến lên một bước về phía tàn kiếm ở giữa hai người.
Diệp Viễn biết rõ, muốn phá được kiếm trận này, thì phải phá được thanh tàn kiếm đó.
Nhưng sau một bước, lại gặp phải sự tấn công điên cuồng của những thanh trường kiếm đó.
Sau khi đánh bay không biết bao nhiêu lượt trường kiếm, Diệp Viễn lại tiến lên một bước.
Thấy Diệp Viễn lại liên tục tiến lên trong kiếm trận của mình, trong lòng Kiếm Vô Nhai vừa kích động, đồng thời cũng chấn hãi bởi thực lực của Diệp Viễn.
Sau đó, anh ta cũng lên dây cót mươi hai vạn phần tinh thần, bắt đầu chỉ huy tất cả trường kiếm.
Cảm nhận được càng lúc càng gần với thanh tàn kiếm đó, Diệp Viễn cũng càng cảm thấy lực tấn công của những thanh trường kiếm đó càng lợi hại hơn, càng lúc càng gây áp lực lớn với anh.
Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn vẫn bước từng bước chậm rãi đi về phía tàn kiếm dựng đứng ở giữa hai người.
Tuy đi rất chậm, nhưng sẽ có lúc đi đến nơi.
Quỷ Môn Độc ThánhTác giả: Diệp ViễnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Anh Lý, đừng làm ở đây, chúng ta vào phòng nhé, nhỡ tên ngốc Diệp Viễn kia trở về thì không hay lắm đâu!” “Về thì càng tốt, dù sao em cũng chuẩn bị ly hôn với thằng ngốc đấy rồi, cứ để nó nhìn thấy có sao…” Lý Thiên Vũ xấu xa nói, bàn tay cũng không yên phận thò vào ngực áo Lâm Phi Phi. “Thôi mà, anh Lý đừng vội, để em đi tắm đã nhé!” Vừa nói, Lâm Phi Phi vừa liếc mắt đưa tình với Lý Thiên Vũ rồi bước vào nhà tắm. Không lâu sau, Lâm Phi Phi khoác một chiếc áo choàng tắm mỏng đi ra. Vì vừa tắm xong, cơ thể của Lâm Phi Phi chưa khô hẳn nên chiếc áo tắm mỏng manh kia cũng nhanh chóng bị ướt. Nó dính sát lên người cô ta để lộ ra những đường cong trên cơ thể kiều diễm kia. Lý Thiên Vũ mở lớn hai mắt, vô thức nuốt nước bọt. “Tiểu yêu này, em vẫn lẳng lơ như xưa. Lại đây để anh yêu thương em nào!” Lý Thiên Vũ vừa nói, vừa thô bạo xé toạc chiếc áo choàng tắm của Lâm Phi Phi. Cơ thể mảnh mai, trắng nõn của cô ta lập tức phơi bày ra trước mặt Lý Thiên Vũ. Lý Thiên Vũ không đợi được, hung hăng… Chương 469Hai luồng sát khí không những dung hòa đan xen, hình thành càng nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn.“Tấn công!”Kiếm Vô Nhai lại quát lớn một tiếng.Rất nhiều trường kiếm kh*ng b* hơn đó liền cuốn về phía Diệp Viễn.Trước đó những thanh trường kiếm đó như mưa rơi, nhưng lúc này, những thanh trường kiếm giống như một dòng sông lớn chảy vào biển cả, cuồn cuộn cuốn về phía Diệp Viễn.Dường như muốn nuốt chửng hoàn toàn Diệp Viễn, dường như muốn nuốt chửng cả trời đất.Nhìn cả sông kiếm như một con sông lớn cuồn cuộn cuốn đến.Lúc này, trên khuôn mặt Diệp Viễn cũng lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.Từ sau khi bước vào Kim Đan Kỳ, anh vẫn chưa từng thi triển toàn lực.Anh cũng muốn biết cực hạn của mình ở đâu, bây giờ thực lực của mình mạnh đến mức nào.Không nghi ngờ gì, Kiếm Vô Nhai là một người có thể khiến anh dốc hết sức lực hoàn toàn.“Ha ha, đến hay lắm!”Diệp Viễn cười lớn một tiếng, dậm chân, người liền hóa thành một luồng ánh sáng, nghênh đón dòng sông kiếm đó.Sau khi Diệp Viễn phi thân vào trong dòng sông kiếm đó, vào lúc này, mỗi một thanh kiếm trong sông kiếm dường như đã có sức sống.Bắt đầu điên cuồng tấn công Diệp Viễn.Từ phía trên, từ phía dưới, từ bên trái, từ bên phải, từ phía trước, từ phía sau, từ bất kỳ góc độ quỷ dị nào.Có thanh kiếm cực kỳ chậm, lại có thanh kiếm vút nhanh như điện giật…Tóm lại, mỗi một thanh kiếm đều tấn công kẻ địch Diệp Viễn bằng các cách khác nhau của mình.Đối diện với sự tấn công của ít nhất hơn vạn thanh kiếm, nhưng lại không có thanh kiếm nào có thể động vào cơ thể của Diệp Viễn thực sự.Bởi vì lúc này, tốc độ của Diệp Viễn cũng cực kỳ nhanh, sức mạnh tinh thần cũng tăng đến trạng thái nhạy cảm nhất.Hai nắm đấm vung ra kèm theo tàn ảnh, không ngừng tấn công những thanh trường kiếm tấn công đến.Sau khi không biết đã đánh bay bao nhiêu lần trường kiếm, cơ thể của Diệp Viễn tiến lên một bước về phía tàn kiếm ở giữa hai người.Diệp Viễn biết rõ, muốn phá được kiếm trận này, thì phải phá được thanh tàn kiếm đó.Nhưng sau một bước, lại gặp phải sự tấn công điên cuồng của những thanh trường kiếm đó.Sau khi đánh bay không biết bao nhiêu lượt trường kiếm, Diệp Viễn lại tiến lên một bước.Thấy Diệp Viễn lại liên tục tiến lên trong kiếm trận của mình, trong lòng Kiếm Vô Nhai vừa kích động, đồng thời cũng chấn hãi bởi thực lực của Diệp Viễn.Sau đó, anh ta cũng lên dây cót mươi hai vạn phần tinh thần, bắt đầu chỉ huy tất cả trường kiếm.Cảm nhận được càng lúc càng gần với thanh tàn kiếm đó, Diệp Viễn cũng càng cảm thấy lực tấn công của những thanh trường kiếm đó càng lợi hại hơn, càng lúc càng gây áp lực lớn với anh.Nhưng cho dù như vậy, Diệp Viễn vẫn bước từng bước chậm rãi đi về phía tàn kiếm dựng đứng ở giữa hai người.Tuy đi rất chậm, nhưng sẽ có lúc đi đến nơi.