nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…
Chương 2: Muốn Đến Tìm Anh
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoKhương Vãn chỉ nhớ rõ lúc cảnh vệ đưa tro cốt Cố Bắc Xuyên trở về, bản thân hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ cô đã có bệnh tim, thể chất lại yếu, k*ch th*ch lớn như vậy chắc chắn không chịu nổi, hơn nữa hiện tại cơ thể cô không hề khó chịu tý nào, loại sức sống khỏe mạnh này cô chưa từng cảm nhận.Người phụ nữ mặt mày rậm, mắt to như mâm kéo chăn trên người cô ra, “Hai người chết kia cũng không phải là người đàn ông của cô, cô đừng có khóc tang hộ, chẳng phải cô muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên sao? Sông Tần Xuyên đang gặp lũ đấy, có bản lĩnh cô bay qua đi.”Khương Vãn lập tức ngồi dậy, sờ sờ trên lỗ tai không có máy trợ thính, thị lực mắt rõ ràng vô cùng, nếp gấp trên mặt người phụ nữa đối diện cô còn đếm được.Ngay cả giày của cô cũng quên mang, Khương Vãn vội vàng trèo xuống giường chạy ra ngoài, trên lịch vàng cũ nát trong nhà chính, là ngày 15 tháng 7 năm 1965.Thôn Tiểu Cố, Cố Bắc Xuyên, ly hôn! 1965! Cả người Khương Vãn run rẩy, sắp đứng không vững, cô xuyên không rồi, xuyên vào người vợ cũ hai năm trước sống chết muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên.Một giờ trước, nguyên chủ trượt chân ngã ở trong sân, đầu đập vào cối xay đá, được người Cố gia nâng lên giường.Hai năm sau đó cùng khoảng thời gian, cô hộc máu mà ngất đi, không biết tại sao trở lại hai năm trước, tỉnh lại trong cơ thể nguyên chủ.Khương Vãn gắt gao cắn môi, không dám để mình thét chói tai, thật tốt quá, lúc này nguyên chủ còn chưa ầm ĩ đòi đến bộ đội để ly hôn với Cố Bắc Xuyên, ba đứa nhỏ trong nhà vẫn chưa trượt chân rơi xuống nước, cách thời gian Cố Bắc Xuyên đi làm nhiệm vụ rồi hy sinh còn tận hai năm, anh ấy vẫn khỏe mạnh, mọi chuyện đều vẫn còn kịp.Cô muốn đi tìm Cố Bắc Xuyên, cô nhớ rõ lúc này hai anh trai của Cố Bắc Xuyên vừa mới hy sinh, cấp trên điều anh về tiền tuyến, lúc này có lẽ anh đang trên đường trở về bộ đội đóng quân rời đảo đúng nhỉ?Vừa mới mất đi hai anh trai, người đàn ông chắc chắn chịu không nổi, cô muốn mang theo các cháu của Cố Bắc Xuyên đi hành quân.***“Khương Vãn, cô đúng là kẻ không có lương tâm, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đều đã chết, cô còn nhảy nhót cả ngày muốn ly hôn, có khí lực đó chi bằng tới đây bổ củi, không thì cơm trưa đừng ăn.” Người phụ nữ mặt như cái đĩa đẩy cô một cái.Khương Vãn nhanh chóng tỉnh táo lại, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đẩy cô này hẳn là thím hai Điền Tang Chi của Cố Bắc Xuyên nhỉ?.
nhóm dịch: bánh baoKhương Vãn chỉ nhớ rõ lúc cảnh vệ đưa tro cốt Cố Bắc Xuyên trở về, bản thân hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ cô đã có bệnh tim, thể chất lại yếu, k*ch th*ch lớn như vậy chắc chắn không chịu nổi, hơn nữa hiện tại cơ thể cô không hề khó chịu tý nào, loại sức sống khỏe mạnh này cô chưa từng cảm nhận.
Người phụ nữ mặt mày rậm, mắt to như mâm kéo chăn trên người cô ra, “Hai người chết kia cũng không phải là người đàn ông của cô, cô đừng có khóc tang hộ, chẳng phải cô muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên sao? Sông Tần Xuyên đang gặp lũ đấy, có bản lĩnh cô bay qua đi.
”Khương Vãn lập tức ngồi dậy, sờ sờ trên lỗ tai không có máy trợ thính, thị lực mắt rõ ràng vô cùng, nếp gấp trên mặt người phụ nữa đối diện cô còn đếm được.
Ngay cả giày của cô cũng quên mang, Khương Vãn vội vàng trèo xuống giường chạy ra ngoài, trên lịch vàng cũ nát trong nhà chính, là ngày 15 tháng 7 năm 1965.
Thôn Tiểu Cố, Cố Bắc Xuyên, ly hôn! 1965! Cả người Khương Vãn run rẩy, sắp đứng không vững, cô xuyên không rồi, xuyên vào người vợ cũ hai năm trước sống chết muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên.
Một giờ trước, nguyên chủ trượt chân ngã ở trong sân, đầu đập vào cối xay đá, được người Cố gia nâng lên giường.
Hai năm sau đó cùng khoảng thời gian, cô hộc máu mà ngất đi, không biết tại sao trở lại hai năm trước, tỉnh lại trong cơ thể nguyên chủ.
Khương Vãn gắt gao cắn môi, không dám để mình thét chói tai, thật tốt quá, lúc này nguyên chủ còn chưa ầm ĩ đòi đến bộ đội để ly hôn với Cố Bắc Xuyên, ba đứa nhỏ trong nhà vẫn chưa trượt chân rơi xuống nước, cách thời gian Cố Bắc Xuyên đi làm nhiệm vụ rồi hy sinh còn tận hai năm, anh ấy vẫn khỏe mạnh, mọi chuyện đều vẫn còn kịp.
Cô muốn đi tìm Cố Bắc Xuyên, cô nhớ rõ lúc này hai anh trai của Cố Bắc Xuyên vừa mới hy sinh, cấp trên điều anh về tiền tuyến, lúc này có lẽ anh đang trên đường trở về bộ đội đóng quân rời đảo đúng nhỉ?Vừa mới mất đi hai anh trai, người đàn ông chắc chắn chịu không nổi, cô muốn mang theo các cháu của Cố Bắc Xuyên đi hành quân.
***“Khương Vãn, cô đúng là kẻ không có lương tâm, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đều đã chết, cô còn nhảy nhót cả ngày muốn ly hôn, có khí lực đó chi bằng tới đây bổ củi, không thì cơm trưa đừng ăn.
” Người phụ nữ mặt như cái đĩa đẩy cô một cái.
Khương Vãn nhanh chóng tỉnh táo lại, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đẩy cô này hẳn là thím hai Điền Tang Chi của Cố Bắc Xuyên nhỉ?.
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoKhương Vãn chỉ nhớ rõ lúc cảnh vệ đưa tro cốt Cố Bắc Xuyên trở về, bản thân hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ cô đã có bệnh tim, thể chất lại yếu, k*ch th*ch lớn như vậy chắc chắn không chịu nổi, hơn nữa hiện tại cơ thể cô không hề khó chịu tý nào, loại sức sống khỏe mạnh này cô chưa từng cảm nhận.Người phụ nữ mặt mày rậm, mắt to như mâm kéo chăn trên người cô ra, “Hai người chết kia cũng không phải là người đàn ông của cô, cô đừng có khóc tang hộ, chẳng phải cô muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên sao? Sông Tần Xuyên đang gặp lũ đấy, có bản lĩnh cô bay qua đi.”Khương Vãn lập tức ngồi dậy, sờ sờ trên lỗ tai không có máy trợ thính, thị lực mắt rõ ràng vô cùng, nếp gấp trên mặt người phụ nữa đối diện cô còn đếm được.Ngay cả giày của cô cũng quên mang, Khương Vãn vội vàng trèo xuống giường chạy ra ngoài, trên lịch vàng cũ nát trong nhà chính, là ngày 15 tháng 7 năm 1965.Thôn Tiểu Cố, Cố Bắc Xuyên, ly hôn! 1965! Cả người Khương Vãn run rẩy, sắp đứng không vững, cô xuyên không rồi, xuyên vào người vợ cũ hai năm trước sống chết muốn ly hôn với Cố Bắc Xuyên.Một giờ trước, nguyên chủ trượt chân ngã ở trong sân, đầu đập vào cối xay đá, được người Cố gia nâng lên giường.Hai năm sau đó cùng khoảng thời gian, cô hộc máu mà ngất đi, không biết tại sao trở lại hai năm trước, tỉnh lại trong cơ thể nguyên chủ.Khương Vãn gắt gao cắn môi, không dám để mình thét chói tai, thật tốt quá, lúc này nguyên chủ còn chưa ầm ĩ đòi đến bộ đội để ly hôn với Cố Bắc Xuyên, ba đứa nhỏ trong nhà vẫn chưa trượt chân rơi xuống nước, cách thời gian Cố Bắc Xuyên đi làm nhiệm vụ rồi hy sinh còn tận hai năm, anh ấy vẫn khỏe mạnh, mọi chuyện đều vẫn còn kịp.Cô muốn đi tìm Cố Bắc Xuyên, cô nhớ rõ lúc này hai anh trai của Cố Bắc Xuyên vừa mới hy sinh, cấp trên điều anh về tiền tuyến, lúc này có lẽ anh đang trên đường trở về bộ đội đóng quân rời đảo đúng nhỉ?Vừa mới mất đi hai anh trai, người đàn ông chắc chắn chịu không nổi, cô muốn mang theo các cháu của Cố Bắc Xuyên đi hành quân.***“Khương Vãn, cô đúng là kẻ không có lương tâm, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đều đã chết, cô còn nhảy nhót cả ngày muốn ly hôn, có khí lực đó chi bằng tới đây bổ củi, không thì cơm trưa đừng ăn.” Người phụ nữ mặt như cái đĩa đẩy cô một cái.Khương Vãn nhanh chóng tỉnh táo lại, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi đẩy cô này hẳn là thím hai Điền Tang Chi của Cố Bắc Xuyên nhỉ?.