nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…

Chương 6: Chắc Chắn Không Được!

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoBởi vì né tránh kịp thời nên hai người đều không có việc gì, trái tim Cố Bắc Xuyên lại không khỏi đập điên cuồng, anh vỗ vỗ bụi bặm trên quân phục, nhìn về phía tây nam! --------------------“Ông nó à, vợ thằng ba đúng là khôn lỏi, ngã một cái còn trở nên thông minh, đề nghị muốn đưa ba đứa nhỏ đến bộ đội ly hôn, chẳng lẽ cô ta muốn cướp lương hưu của thằng cả, thằng hai với chúng ta?”Điền Tang Chi có chút lo lắng, thằng cả, thằng hai có quân hàm cao, lương hưu được tận bảy tám trăm, hai người cộng lại cũng phải được có một ngàn năm, lương hưu của thằng hai thì vợ anh ấy chủ động từ bỏ, cho nên con cái cũng không muốn, nhà bọn họ dựa vào thân phận người nhà liệt sĩ, trở về thành tìm lãnh đạo chính phủ, rồi được sắp xếp cho công việc tốt mà mỗi người đều hâm mộ.Đáng tiếc hai người này không phải là con ruột, bằng không danh ngạch của người nhà liệt sĩ, có thể đổi cho con ruột nhà mình một phần công việc và hộ khẩu trong thành.“Không thể để vợ thằng Ba mang mấy đứa bé đi được, chúng nó là người nhà liệt sĩ, trước mười sáu tuổi trong đại đội hàng năm đều có trợ cấp, không tốn bao nhiêu lương thực của nhà chúng ta, chúng nó đi rồi mà muốn thằng Ba gửi phụ cấp về nhà, thì là chuyện không thể nào.”Cố Vệ Dân cũng biết lý lẽ này, mấy năm trước giúp anh trai mình nuôi ba đứa nhỏ, mỗi tháng anh trai chú ta đều gửi hai mươi đồng về quê, còn có chút tiền chăm sóc hàng ngày, nuôi con ở nông thôn nào cần nhiều tiền chứ, cho cái bánh ngô để no bụng là được, lớn hơn một chút còn có thể xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.Hiện tại nhà ngói ba gian mà nhà chú ta đang ở chính là dựa vào tiền nuôi con do anh trai gửi tới.Sau đó ba đứa kia lần lượt chạy đi tòng quân, anh trai chú ta mới cắt đứt phiếu chuyển tiền, cũng may mấy năm sau cháu trai cũng có con, bắt đầu gửi phụ cấp về nhà, cuộc sống của nhà Cố Vệ Dân lại trở thành người giàu có nhất trong thôn.“Con bé đấy không cướp được mấy nhóc con đâu, anh cả sẽ không cho phép một người phụ nữ muốn ly hôn dẫn theo cháu ruột của anh ta, ông nội không lên tiếng, vợ thằng Ba còn có thể mang ba nhóc kia đi ra khỏi thôn Tiểu Cố chúng ta ư? Cô ta còn chẳng có thư giới thiệu để đi ra ngoài nữa cơ mà.”“Hơn nữa chị dâu chúng ta cũng sẽ không đồng ý cho ba thằng nhóc kia rời khỏi thôn Tiểu Cố, đi gây thêm phiền toái cho chị ta.”.

nhóm dịch: bánh baoBởi vì né tránh kịp thời nên hai người đều không có việc gì, trái tim Cố Bắc Xuyên lại không khỏi đập điên cuồng, anh vỗ vỗ bụi bặm trên quân phục, nhìn về phía tây nam! --------------------“Ông nó à, vợ thằng ba đúng là khôn lỏi, ngã một cái còn trở nên thông minh, đề nghị muốn đưa ba đứa nhỏ đến bộ đội ly hôn, chẳng lẽ cô ta muốn cướp lương hưu của thằng cả, thằng hai với chúng ta?”Điền Tang Chi có chút lo lắng, thằng cả, thằng hai có quân hàm cao, lương hưu được tận bảy tám trăm, hai người cộng lại cũng phải được có một ngàn năm, lương hưu của thằng hai thì vợ anh ấy chủ động từ bỏ, cho nên con cái cũng không muốn, nhà bọn họ dựa vào thân phận người nhà liệt sĩ, trở về thành tìm lãnh đạo chính phủ, rồi được sắp xếp cho công việc tốt mà mỗi người đều hâm mộ.

Đáng tiếc hai người này không phải là con ruột, bằng không danh ngạch của người nhà liệt sĩ, có thể đổi cho con ruột nhà mình một phần công việc và hộ khẩu trong thành.

“Không thể để vợ thằng Ba mang mấy đứa bé đi được, chúng nó là người nhà liệt sĩ, trước mười sáu tuổi trong đại đội hàng năm đều có trợ cấp, không tốn bao nhiêu lương thực của nhà chúng ta, chúng nó đi rồi mà muốn thằng Ba gửi phụ cấp về nhà, thì là chuyện không thể nào.

”Cố Vệ Dân cũng biết lý lẽ này, mấy năm trước giúp anh trai mình nuôi ba đứa nhỏ, mỗi tháng anh trai chú ta đều gửi hai mươi đồng về quê, còn có chút tiền chăm sóc hàng ngày, nuôi con ở nông thôn nào cần nhiều tiền chứ, cho cái bánh ngô để no bụng là được, lớn hơn một chút còn có thể xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.

Hiện tại nhà ngói ba gian mà nhà chú ta đang ở chính là dựa vào tiền nuôi con do anh trai gửi tới.

Sau đó ba đứa kia lần lượt chạy đi tòng quân, anh trai chú ta mới cắt đứt phiếu chuyển tiền, cũng may mấy năm sau cháu trai cũng có con, bắt đầu gửi phụ cấp về nhà, cuộc sống của nhà Cố Vệ Dân lại trở thành người giàu có nhất trong thôn.

“Con bé đấy không cướp được mấy nhóc con đâu, anh cả sẽ không cho phép một người phụ nữ muốn ly hôn dẫn theo cháu ruột của anh ta, ông nội không lên tiếng, vợ thằng Ba còn có thể mang ba nhóc kia đi ra khỏi thôn Tiểu Cố chúng ta ư? Cô ta còn chẳng có thư giới thiệu để đi ra ngoài nữa cơ mà.

”“Hơn nữa chị dâu chúng ta cũng sẽ không đồng ý cho ba thằng nhóc kia rời khỏi thôn Tiểu Cố, đi gây thêm phiền toái cho chị ta.

”.

Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoBởi vì né tránh kịp thời nên hai người đều không có việc gì, trái tim Cố Bắc Xuyên lại không khỏi đập điên cuồng, anh vỗ vỗ bụi bặm trên quân phục, nhìn về phía tây nam! --------------------“Ông nó à, vợ thằng ba đúng là khôn lỏi, ngã một cái còn trở nên thông minh, đề nghị muốn đưa ba đứa nhỏ đến bộ đội ly hôn, chẳng lẽ cô ta muốn cướp lương hưu của thằng cả, thằng hai với chúng ta?”Điền Tang Chi có chút lo lắng, thằng cả, thằng hai có quân hàm cao, lương hưu được tận bảy tám trăm, hai người cộng lại cũng phải được có một ngàn năm, lương hưu của thằng hai thì vợ anh ấy chủ động từ bỏ, cho nên con cái cũng không muốn, nhà bọn họ dựa vào thân phận người nhà liệt sĩ, trở về thành tìm lãnh đạo chính phủ, rồi được sắp xếp cho công việc tốt mà mỗi người đều hâm mộ.Đáng tiếc hai người này không phải là con ruột, bằng không danh ngạch của người nhà liệt sĩ, có thể đổi cho con ruột nhà mình một phần công việc và hộ khẩu trong thành.“Không thể để vợ thằng Ba mang mấy đứa bé đi được, chúng nó là người nhà liệt sĩ, trước mười sáu tuổi trong đại đội hàng năm đều có trợ cấp, không tốn bao nhiêu lương thực của nhà chúng ta, chúng nó đi rồi mà muốn thằng Ba gửi phụ cấp về nhà, thì là chuyện không thể nào.”Cố Vệ Dân cũng biết lý lẽ này, mấy năm trước giúp anh trai mình nuôi ba đứa nhỏ, mỗi tháng anh trai chú ta đều gửi hai mươi đồng về quê, còn có chút tiền chăm sóc hàng ngày, nuôi con ở nông thôn nào cần nhiều tiền chứ, cho cái bánh ngô để no bụng là được, lớn hơn một chút còn có thể xuống ruộng làm việc kiếm công điểm.Hiện tại nhà ngói ba gian mà nhà chú ta đang ở chính là dựa vào tiền nuôi con do anh trai gửi tới.Sau đó ba đứa kia lần lượt chạy đi tòng quân, anh trai chú ta mới cắt đứt phiếu chuyển tiền, cũng may mấy năm sau cháu trai cũng có con, bắt đầu gửi phụ cấp về nhà, cuộc sống của nhà Cố Vệ Dân lại trở thành người giàu có nhất trong thôn.“Con bé đấy không cướp được mấy nhóc con đâu, anh cả sẽ không cho phép một người phụ nữ muốn ly hôn dẫn theo cháu ruột của anh ta, ông nội không lên tiếng, vợ thằng Ba còn có thể mang ba nhóc kia đi ra khỏi thôn Tiểu Cố chúng ta ư? Cô ta còn chẳng có thư giới thiệu để đi ra ngoài nữa cơ mà.”“Hơn nữa chị dâu chúng ta cũng sẽ không đồng ý cho ba thằng nhóc kia rời khỏi thôn Tiểu Cố, đi gây thêm phiền toái cho chị ta.”.

Chương 6: Chắc Chắn Không Được!