nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…
Chương 17: Đến Bộ Đội Tìm Chồng
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoCó một số lời thím ấy không biết xấu hổ hỏi ra, vợ của Cố Bắc Xuyên mười tám tuổi gả đến thôn Tiểu Cố, trong một tháng luôn có năm sáu ngày đến nhà thím ấy mượn nồi mượn bếp, mỗi lần ăn xong rửa sạch sẽ còn cho củi, dầu muối tiền.Nhưng mang theo ba bé con kia, đó là lần đầu tiên, có thể là biết cha của Tiểu Đao cùng Tiểu Ngư hy sinh, đau lòng đứa nhỏ, có thể thấy được tâm địa bản thân cô rất lương thiện.Ba đứa nhỏ múc nước từ trong bể nước ra sân rửa tay, đưa ba đôi móng vuốt nhỏ đến trước mặt Khương Vãn để cô kiểm tra, “Thím, tay chúng cháu rửa sạch rồi.”“Mẹ, tay mẹ cũng rửa sạch rồi.”“Được, ngồi trên ghế thấp chờ ăn cơm.”Một nồi lớn cá thịt đậu phụ còn có canh cá, Khương Vãn dùng nồi cát cỡ lớn đựng bưng lên bàn thấp, nóng đến mức cô phải véo lỗ tai.Thịt cá trộn với đậu phụ và mì, ba đứa trẻ mắt trợn trừng, Cố Tiểu Đao nhìn thấy một nồi lớn như vậy, kinh ngạc nói: “Thím, những thứ này đều cho chúng ta ăn sao? Không để lại một chút dành phần cho ngày mai à?” Nhà ai làm đồ ăn ngon mà không để lại một chút cho ngày hôm sau.Khương Vãn đưa cho bọn nhóc mỗi người một cái bát rỗng, đũa nhét vào trong tay bọn họ, “Ăn, chỉ cần có thể ăn được, thì mấy đứa ăn hết cho thím.”Dù sao sáng mai cũng sẽ đi.Cố Tiểu Ngư khẩn cấp gắp một đũa đậu phụ, nóng hổi thổi phù phù, “Được! Ngon quá.”Cá sông không thể so với cá biển, gai nhung đặc biệt nhiều, Khương Vãn sợ nhóc con hóc xương, cho nên cô gạt thịt trên bụng cá, lại cẩn thận chọn xương, múc mì trộn lẫn hơn phân nửa chén, đưa tới trước mặt bé con.Tiểu Hắc Ngư vùi đầu ăn, hai đứa lớn thì không cần quan tâm, tự mình ăn cẩn thận.Tôn Hòe Hoa nạp đế giày, nói: “Khương Vãn à, hôm nay cháu và Điền Tang Chi cãi nhau căng thẳng như vậy, mụ đó chắc chắn sẽ làm khó cháu, sau này cháu làm sao sống được.”Cũng không thể một ngày ba bữa đều đến nhà khác mượn bếp.Khương Vãn múc nửa bát mì ăn, “Sợ cái gì, ngày mai cháu sẽ mang theo ba đứa nhỏ đi bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên tùng quân, về sau sẽ không trở về.”.
nhóm dịch: bánh baoCó một số lời thím ấy không biết xấu hổ hỏi ra, vợ của Cố Bắc Xuyên mười tám tuổi gả đến thôn Tiểu Cố, trong một tháng luôn có năm sáu ngày đến nhà thím ấy mượn nồi mượn bếp, mỗi lần ăn xong rửa sạch sẽ còn cho củi, dầu muối tiền.
Nhưng mang theo ba bé con kia, đó là lần đầu tiên, có thể là biết cha của Tiểu Đao cùng Tiểu Ngư hy sinh, đau lòng đứa nhỏ, có thể thấy được tâm địa bản thân cô rất lương thiện.
Ba đứa nhỏ múc nước từ trong bể nước ra sân rửa tay, đưa ba đôi móng vuốt nhỏ đến trước mặt Khương Vãn để cô kiểm tra, “Thím, tay chúng cháu rửa sạch rồi.
”“Mẹ, tay mẹ cũng rửa sạch rồi.
”“Được, ngồi trên ghế thấp chờ ăn cơm.
”Một nồi lớn cá thịt đậu phụ còn có canh cá, Khương Vãn dùng nồi cát cỡ lớn đựng bưng lên bàn thấp, nóng đến mức cô phải véo lỗ tai.
Thịt cá trộn với đậu phụ và mì, ba đứa trẻ mắt trợn trừng, Cố Tiểu Đao nhìn thấy một nồi lớn như vậy, kinh ngạc nói: “Thím, những thứ này đều cho chúng ta ăn sao? Không để lại một chút dành phần cho ngày mai à?” Nhà ai làm đồ ăn ngon mà không để lại một chút cho ngày hôm sau.
Khương Vãn đưa cho bọn nhóc mỗi người một cái bát rỗng, đũa nhét vào trong tay bọn họ, “Ăn, chỉ cần có thể ăn được, thì mấy đứa ăn hết cho thím.
”Dù sao sáng mai cũng sẽ đi.
Cố Tiểu Ngư khẩn cấp gắp một đũa đậu phụ, nóng hổi thổi phù phù, “Được! Ngon quá.
”Cá sông không thể so với cá biển, gai nhung đặc biệt nhiều, Khương Vãn sợ nhóc con hóc xương, cho nên cô gạt thịt trên bụng cá, lại cẩn thận chọn xương, múc mì trộn lẫn hơn phân nửa chén, đưa tới trước mặt bé con.
Tiểu Hắc Ngư vùi đầu ăn, hai đứa lớn thì không cần quan tâm, tự mình ăn cẩn thận.
Tôn Hòe Hoa nạp đế giày, nói: “Khương Vãn à, hôm nay cháu và Điền Tang Chi cãi nhau căng thẳng như vậy, mụ đó chắc chắn sẽ làm khó cháu, sau này cháu làm sao sống được.
”Cũng không thể một ngày ba bữa đều đến nhà khác mượn bếp.
Khương Vãn múc nửa bát mì ăn, “Sợ cái gì, ngày mai cháu sẽ mang theo ba đứa nhỏ đi bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên tùng quân, về sau sẽ không trở về.
”.
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoCó một số lời thím ấy không biết xấu hổ hỏi ra, vợ của Cố Bắc Xuyên mười tám tuổi gả đến thôn Tiểu Cố, trong một tháng luôn có năm sáu ngày đến nhà thím ấy mượn nồi mượn bếp, mỗi lần ăn xong rửa sạch sẽ còn cho củi, dầu muối tiền.Nhưng mang theo ba bé con kia, đó là lần đầu tiên, có thể là biết cha của Tiểu Đao cùng Tiểu Ngư hy sinh, đau lòng đứa nhỏ, có thể thấy được tâm địa bản thân cô rất lương thiện.Ba đứa nhỏ múc nước từ trong bể nước ra sân rửa tay, đưa ba đôi móng vuốt nhỏ đến trước mặt Khương Vãn để cô kiểm tra, “Thím, tay chúng cháu rửa sạch rồi.”“Mẹ, tay mẹ cũng rửa sạch rồi.”“Được, ngồi trên ghế thấp chờ ăn cơm.”Một nồi lớn cá thịt đậu phụ còn có canh cá, Khương Vãn dùng nồi cát cỡ lớn đựng bưng lên bàn thấp, nóng đến mức cô phải véo lỗ tai.Thịt cá trộn với đậu phụ và mì, ba đứa trẻ mắt trợn trừng, Cố Tiểu Đao nhìn thấy một nồi lớn như vậy, kinh ngạc nói: “Thím, những thứ này đều cho chúng ta ăn sao? Không để lại một chút dành phần cho ngày mai à?” Nhà ai làm đồ ăn ngon mà không để lại một chút cho ngày hôm sau.Khương Vãn đưa cho bọn nhóc mỗi người một cái bát rỗng, đũa nhét vào trong tay bọn họ, “Ăn, chỉ cần có thể ăn được, thì mấy đứa ăn hết cho thím.”Dù sao sáng mai cũng sẽ đi.Cố Tiểu Ngư khẩn cấp gắp một đũa đậu phụ, nóng hổi thổi phù phù, “Được! Ngon quá.”Cá sông không thể so với cá biển, gai nhung đặc biệt nhiều, Khương Vãn sợ nhóc con hóc xương, cho nên cô gạt thịt trên bụng cá, lại cẩn thận chọn xương, múc mì trộn lẫn hơn phân nửa chén, đưa tới trước mặt bé con.Tiểu Hắc Ngư vùi đầu ăn, hai đứa lớn thì không cần quan tâm, tự mình ăn cẩn thận.Tôn Hòe Hoa nạp đế giày, nói: “Khương Vãn à, hôm nay cháu và Điền Tang Chi cãi nhau căng thẳng như vậy, mụ đó chắc chắn sẽ làm khó cháu, sau này cháu làm sao sống được.”Cũng không thể một ngày ba bữa đều đến nhà khác mượn bếp.Khương Vãn múc nửa bát mì ăn, “Sợ cái gì, ngày mai cháu sẽ mang theo ba đứa nhỏ đi bộ đội tìm Cố Bắc Xuyên tùng quân, về sau sẽ không trở về.”.