nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…
Chương 34: Mẹ Không Cần Con Nữa
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoSự thân mật này hẳn là đã sớm thành thói quen, không có khả năng chỉ ngắn ngủi nửa tháng liền tiến triển đến mức hôn mặt ôm eo.Trong lòng Khương Vãn hơi bất ngờ, che mắt Cố Tiểu Ngư lại, cô không muốn Tiểu Hắc Ngư sau khi lớn lên, ấn tượng cuối cùng đối với mẹ mình chính là ki ba mình hy sinh còn chưa tới nửa tháng, mẹ đã tay trong tay đi xem phim với người khác.Hiển nhiên người phụ nữ đối diện nghe được, cô ta quay đầu nhìn về phía bên kia đường, để người đàn ông bên cạnh vào rạp chiếu phim, cô ta đi tới trên mặt có chút xấu hổ, “Là em dâu Ba à, cô mang theo bọn nhỏ đến chỗ ông nội chúng sao?”“Đi tìm Cố Bắc Xuyên.” Khương Vãn nói: “Mấy người đều không cần đứa nhỏ, cho nên tôi và Cố Bắc Xuyên sẽ nuôi mấy đứa.”Nói nhiều vô ích, cô dắt đứa bé chuẩn bị đi.Cố Tiểu Ngư kéo Khương Vãn về không chịu đi, đứa nhỏ khó hiểu, hỏi người phụ nữ đối diện, “Mẹ, có phải mẹ không cần con không.”Mẹ Tiểu Ngư trong lòng đau đớn, ánh mắt đỏ lên, ngồi xổm xuống ôm con trai nghẹn ngào, “Mẹ không có biện pháp, mang theo con, mẹ sẽ không có cách nào đi làm, không đi làm thì không có cách nào kiếm tiền, chờ mẹ kiếm đủ tiền sẽ đón con về, con chờ mẹ nhé.”Cô ta không nói còn tốt, nói xong Khương Vãn liền tức giận, cô bảo Tiểu Đao dẫn các em trai đến cửa xã cung ứng tiêu thụ đừng chạy xa.Sau đó nói với mẹ Tiểu Ngư: “Anh hai chết mới hơn nửa tháng, cô liền chạy về thành, thì ra là có người phía sau, hiện tại chính phủ công tác cũng an bài cho cô đơn vị tốt mà người người hâm mộ, những thứ này tôi sẽ không nói, chúng ta đến nói chuyện vấn đề Tiểu Ngư.”“Nếu không bây giờ cô mang theo cho đứa nhỏ giáo dưỡng, bây giờ cô không cần Tiểu Ngư, đợi đến lúc nuôi lớn thì chị dâu đừng đến cướp.” Đứa nhỏ do cô nuôi lớn, chắc chắn không có khả năng trả lại cho người phụ nữ này.Người đàn ông mà mẹ Tiểu Ngư tìm là một thanh niên chưa lập gia đình, người nhà kia nể tình cô ra có công việc chính thức mới miễn cưỡng đồng ý, nếu mang theo đứa bé chỉ sợ tương lai mẹ con đều sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, mẹ Tiểu Ngư cắn răng đỏ mắt..
nhóm dịch: bánh baoSự thân mật này hẳn là đã sớm thành thói quen, không có khả năng chỉ ngắn ngủi nửa tháng liền tiến triển đến mức hôn mặt ôm eo.
Trong lòng Khương Vãn hơi bất ngờ, che mắt Cố Tiểu Ngư lại, cô không muốn Tiểu Hắc Ngư sau khi lớn lên, ấn tượng cuối cùng đối với mẹ mình chính là ki ba mình hy sinh còn chưa tới nửa tháng, mẹ đã tay trong tay đi xem phim với người khác.
Hiển nhiên người phụ nữ đối diện nghe được, cô ta quay đầu nhìn về phía bên kia đường, để người đàn ông bên cạnh vào rạp chiếu phim, cô ta đi tới trên mặt có chút xấu hổ, “Là em dâu Ba à, cô mang theo bọn nhỏ đến chỗ ông nội chúng sao?”“Đi tìm Cố Bắc Xuyên.
” Khương Vãn nói: “Mấy người đều không cần đứa nhỏ, cho nên tôi và Cố Bắc Xuyên sẽ nuôi mấy đứa.
”Nói nhiều vô ích, cô dắt đứa bé chuẩn bị đi.
Cố Tiểu Ngư kéo Khương Vãn về không chịu đi, đứa nhỏ khó hiểu, hỏi người phụ nữ đối diện, “Mẹ, có phải mẹ không cần con không.
”Mẹ Tiểu Ngư trong lòng đau đớn, ánh mắt đỏ lên, ngồi xổm xuống ôm con trai nghẹn ngào, “Mẹ không có biện pháp, mang theo con, mẹ sẽ không có cách nào đi làm, không đi làm thì không có cách nào kiếm tiền, chờ mẹ kiếm đủ tiền sẽ đón con về, con chờ mẹ nhé.
”Cô ta không nói còn tốt, nói xong Khương Vãn liền tức giận, cô bảo Tiểu Đao dẫn các em trai đến cửa xã cung ứng tiêu thụ đừng chạy xa.
Sau đó nói với mẹ Tiểu Ngư: “Anh hai chết mới hơn nửa tháng, cô liền chạy về thành, thì ra là có người phía sau, hiện tại chính phủ công tác cũng an bài cho cô đơn vị tốt mà người người hâm mộ, những thứ này tôi sẽ không nói, chúng ta đến nói chuyện vấn đề Tiểu Ngư.
”“Nếu không bây giờ cô mang theo cho đứa nhỏ giáo dưỡng, bây giờ cô không cần Tiểu Ngư, đợi đến lúc nuôi lớn thì chị dâu đừng đến cướp.
” Đứa nhỏ do cô nuôi lớn, chắc chắn không có khả năng trả lại cho người phụ nữ này.
Người đàn ông mà mẹ Tiểu Ngư tìm là một thanh niên chưa lập gia đình, người nhà kia nể tình cô ra có công việc chính thức mới miễn cưỡng đồng ý, nếu mang theo đứa bé chỉ sợ tương lai mẹ con đều sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, mẹ Tiểu Ngư cắn răng đỏ mắt.
.
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh baoSự thân mật này hẳn là đã sớm thành thói quen, không có khả năng chỉ ngắn ngủi nửa tháng liền tiến triển đến mức hôn mặt ôm eo.Trong lòng Khương Vãn hơi bất ngờ, che mắt Cố Tiểu Ngư lại, cô không muốn Tiểu Hắc Ngư sau khi lớn lên, ấn tượng cuối cùng đối với mẹ mình chính là ki ba mình hy sinh còn chưa tới nửa tháng, mẹ đã tay trong tay đi xem phim với người khác.Hiển nhiên người phụ nữ đối diện nghe được, cô ta quay đầu nhìn về phía bên kia đường, để người đàn ông bên cạnh vào rạp chiếu phim, cô ta đi tới trên mặt có chút xấu hổ, “Là em dâu Ba à, cô mang theo bọn nhỏ đến chỗ ông nội chúng sao?”“Đi tìm Cố Bắc Xuyên.” Khương Vãn nói: “Mấy người đều không cần đứa nhỏ, cho nên tôi và Cố Bắc Xuyên sẽ nuôi mấy đứa.”Nói nhiều vô ích, cô dắt đứa bé chuẩn bị đi.Cố Tiểu Ngư kéo Khương Vãn về không chịu đi, đứa nhỏ khó hiểu, hỏi người phụ nữ đối diện, “Mẹ, có phải mẹ không cần con không.”Mẹ Tiểu Ngư trong lòng đau đớn, ánh mắt đỏ lên, ngồi xổm xuống ôm con trai nghẹn ngào, “Mẹ không có biện pháp, mang theo con, mẹ sẽ không có cách nào đi làm, không đi làm thì không có cách nào kiếm tiền, chờ mẹ kiếm đủ tiền sẽ đón con về, con chờ mẹ nhé.”Cô ta không nói còn tốt, nói xong Khương Vãn liền tức giận, cô bảo Tiểu Đao dẫn các em trai đến cửa xã cung ứng tiêu thụ đừng chạy xa.Sau đó nói với mẹ Tiểu Ngư: “Anh hai chết mới hơn nửa tháng, cô liền chạy về thành, thì ra là có người phía sau, hiện tại chính phủ công tác cũng an bài cho cô đơn vị tốt mà người người hâm mộ, những thứ này tôi sẽ không nói, chúng ta đến nói chuyện vấn đề Tiểu Ngư.”“Nếu không bây giờ cô mang theo cho đứa nhỏ giáo dưỡng, bây giờ cô không cần Tiểu Ngư, đợi đến lúc nuôi lớn thì chị dâu đừng đến cướp.” Đứa nhỏ do cô nuôi lớn, chắc chắn không có khả năng trả lại cho người phụ nữ này.Người đàn ông mà mẹ Tiểu Ngư tìm là một thanh niên chưa lập gia đình, người nhà kia nể tình cô ra có công việc chính thức mới miễn cưỡng đồng ý, nếu mang theo đứa bé chỉ sợ tương lai mẹ con đều sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, mẹ Tiểu Ngư cắn răng đỏ mắt..