nhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc…
Chương 42: Chiến Sĩ Bộ Đội!
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh bao“Bên ngoài trời mưa lắm, lát nữa các chú quân giải phóng sẽ đến bến tàu bên này, không cần đến nhà ga, lát nữa thím dẫn các cháu ra ngoài xem.”Bộ chỉ huy phòng chống lũ lụt tạm thời của Tần Xuyên nằm gần bến tàu.Khương Vãn chỉ chỉ quần áo bảo bối của nhóc con, cười nói: “Tiểu Hắc Ngư, bộ quân phục màu xanh ô liu này của cháu giữ lại đến khi bộ đội gặp chú ba mặc có được không, chú ba thấy được chắc chắn sẽ vui lắm đây, hiện tại ướt đẫm liền nhăn nhúm nha.”Cố Tiểu Ngư trong lòng rối rắm, cuối cùng vẫn cởi bộ quân phục mới tinh kia ra, một lần nữa thay áo may ô đại quần mà thím mua.“Vậy được rồi, thím.” Nhóc con nói: “Buổi trưa ăn mì đào có được không.”Bốn chén mì hoa đào tốn một đồng bốn, không phải bữa nào cũng ăn được, Khương Vãn cùng ba bé con kia đã ước định xong, chờ trong thời gian thuyền ba ngày mới có thể ăn một lần, hôm nay vừa vặn đến phiên có thể ăn mì thịt hoa đào.Dẫn ba bé con đến khách sạn quốc doanh, gọi bốn bát mì hoa đào, bởi vì thời gian còn sớm, Khương Vãn chọn một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi ăn.“Các cô mau xem, các binh lính trợ giúp sông Tần Xuyên lại đây rồi, trời ạ, quân phục của bọn họ thật đẹp.”Khương Vãn ngẩng đầu, cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy từng hàng binh lính mặc quân phục màu cỏ xanh xếp hàng chạy tới, bọn họ không mặc áo mưa, cả người đều bị mưa to xuyên thấu, bước chân lại không loạn, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực hô xu chỉnh tề.Cố Tiểu Đao còn nhớ rõ một chút tình cảnh ba về thăm gia đình năm đó, nhìn thấy nhiều chú quân nhân như vậy, nhóc con đã sớm kích động nằm sấp trên cửa sổ, “Thím, quân phục của bọn họ không giống với ba cháu lúc trước kia về nhà mặc.”Khương Vãn giải thích: “Trước kia chiến sĩ bộ đội mặc quân phục kiểu 55, năm nay thống nhất thay đổi sang 65, màu sắc này đẹp chứ? Cái này gọi là màu xanh lá cây quốc phòng.”Năm nay vừa mới hủy bỏ chế độ quân hàm, quân phục cũng chỉ có thể phân biệt binh lính và sĩ quan, một mảng lớn một thân lục ba phiến hồng, không biết hấp dẫn bao nhiêu tiểu cô gái vây xem, Khương Vãn cũng mang theo kính ý, lúc cô còn là Khương Vãn, cha mẹ đều tham gia quân đội đi qua đồng cỏ tuyết..
nhóm dịch: bánh bao“Bên ngoài trời mưa lắm, lát nữa các chú quân giải phóng sẽ đến bến tàu bên này, không cần đến nhà ga, lát nữa thím dẫn các cháu ra ngoài xem.
”Bộ chỉ huy phòng chống lũ lụt tạm thời của Tần Xuyên nằm gần bến tàu.
Khương Vãn chỉ chỉ quần áo bảo bối của nhóc con, cười nói: “Tiểu Hắc Ngư, bộ quân phục màu xanh ô liu này của cháu giữ lại đến khi bộ đội gặp chú ba mặc có được không, chú ba thấy được chắc chắn sẽ vui lắm đây, hiện tại ướt đẫm liền nhăn nhúm nha.
”Cố Tiểu Ngư trong lòng rối rắm, cuối cùng vẫn cởi bộ quân phục mới tinh kia ra, một lần nữa thay áo may ô đại quần mà thím mua.
“Vậy được rồi, thím.
” Nhóc con nói: “Buổi trưa ăn mì đào có được không.
”Bốn chén mì hoa đào tốn một đồng bốn, không phải bữa nào cũng ăn được, Khương Vãn cùng ba bé con kia đã ước định xong, chờ trong thời gian thuyền ba ngày mới có thể ăn một lần, hôm nay vừa vặn đến phiên có thể ăn mì thịt hoa đào.
Dẫn ba bé con đến khách sạn quốc doanh, gọi bốn bát mì hoa đào, bởi vì thời gian còn sớm, Khương Vãn chọn một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi ăn.
“Các cô mau xem, các binh lính trợ giúp sông Tần Xuyên lại đây rồi, trời ạ, quân phục của bọn họ thật đẹp.
”Khương Vãn ngẩng đầu, cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy từng hàng binh lính mặc quân phục màu cỏ xanh xếp hàng chạy tới, bọn họ không mặc áo mưa, cả người đều bị mưa to xuyên thấu, bước chân lại không loạn, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực hô xu chỉnh tề.
Cố Tiểu Đao còn nhớ rõ một chút tình cảnh ba về thăm gia đình năm đó, nhìn thấy nhiều chú quân nhân như vậy, nhóc con đã sớm kích động nằm sấp trên cửa sổ, “Thím, quân phục của bọn họ không giống với ba cháu lúc trước kia về nhà mặc.
”Khương Vãn giải thích: “Trước kia chiến sĩ bộ đội mặc quân phục kiểu 55, năm nay thống nhất thay đổi sang 65, màu sắc này đẹp chứ? Cái này gọi là màu xanh lá cây quốc phòng.
”Năm nay vừa mới hủy bỏ chế độ quân hàm, quân phục cũng chỉ có thể phân biệt binh lính và sĩ quan, một mảng lớn một thân lục ba phiến hồng, không biết hấp dẫn bao nhiêu tiểu cô gái vây xem, Khương Vãn cũng mang theo kính ý, lúc cô còn là Khương Vãn, cha mẹ đều tham gia quân đội đi qua đồng cỏ tuyết.
.
Xuyên Không Về Năm 1965Tác giả: Khương Ti Chử TửuTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Khôngnhóm dịch: bánh bao“Cố Bắc Xuyên, sao anh có thể chết?” Khương Vãn ôm chặt hộp tro cốt của Cố Bắc Xuyên, gần như khóc ngất trên mặt đất. Nhân viên cảnh vệ ở một bên len lén lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cố đoàn trưởng trước khi hy sinh vì nhiệm vụ đã nói, đời này anh ấy không quá suôn sẻ, sau này gặp được cô mới tính là có được hạnh phúc, đáng tiếc không thể ở bên cô. ”Cố Bắc Xuyên, sinh năm 1940, mẹ anh sau sinh đã tham gia phục vụ kháng chiến, không đến mấy tháng đã anh dũng hy sinh, cha anh tái hôn đưa anh và hai anh trai về quê, giao cho gia đình chú hai chăm sóc, sau đó ba anh em cùng nhau gia nhập quân đội. Năm 1965, anh cả và anh hai của Cố Bắc Xuyên đã anh dũng huy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ Cố Bắc Xuyên náo loạn đến bộ đội đòi ly hôn, con cái của anh trai sau khi vợ Cố Bắc Xuyên đi thì trượt chân ngã xuống sông chết đuối, Cố Bắc Xuyên nhận được tin tức chảy máu tại chỗ. Chỉ trong một đêm mà đã mất tất cả những người thân yêu quan trọng nhất. Hai năm sau Khương Vãn gặp Cố Bắc… nhóm dịch: bánh bao“Bên ngoài trời mưa lắm, lát nữa các chú quân giải phóng sẽ đến bến tàu bên này, không cần đến nhà ga, lát nữa thím dẫn các cháu ra ngoài xem.”Bộ chỉ huy phòng chống lũ lụt tạm thời của Tần Xuyên nằm gần bến tàu.Khương Vãn chỉ chỉ quần áo bảo bối của nhóc con, cười nói: “Tiểu Hắc Ngư, bộ quân phục màu xanh ô liu này của cháu giữ lại đến khi bộ đội gặp chú ba mặc có được không, chú ba thấy được chắc chắn sẽ vui lắm đây, hiện tại ướt đẫm liền nhăn nhúm nha.”Cố Tiểu Ngư trong lòng rối rắm, cuối cùng vẫn cởi bộ quân phục mới tinh kia ra, một lần nữa thay áo may ô đại quần mà thím mua.“Vậy được rồi, thím.” Nhóc con nói: “Buổi trưa ăn mì đào có được không.”Bốn chén mì hoa đào tốn một đồng bốn, không phải bữa nào cũng ăn được, Khương Vãn cùng ba bé con kia đã ước định xong, chờ trong thời gian thuyền ba ngày mới có thể ăn một lần, hôm nay vừa vặn đến phiên có thể ăn mì thịt hoa đào.Dẫn ba bé con đến khách sạn quốc doanh, gọi bốn bát mì hoa đào, bởi vì thời gian còn sớm, Khương Vãn chọn một vị trí gần cửa sổ, chậm rãi ăn.“Các cô mau xem, các binh lính trợ giúp sông Tần Xuyên lại đây rồi, trời ạ, quân phục của bọn họ thật đẹp.”Khương Vãn ngẩng đầu, cách cửa sổ thủy tinh nhìn thấy từng hàng binh lính mặc quân phục màu cỏ xanh xếp hàng chạy tới, bọn họ không mặc áo mưa, cả người đều bị mưa to xuyên thấu, bước chân lại không loạn, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực hô xu chỉnh tề.Cố Tiểu Đao còn nhớ rõ một chút tình cảnh ba về thăm gia đình năm đó, nhìn thấy nhiều chú quân nhân như vậy, nhóc con đã sớm kích động nằm sấp trên cửa sổ, “Thím, quân phục của bọn họ không giống với ba cháu lúc trước kia về nhà mặc.”Khương Vãn giải thích: “Trước kia chiến sĩ bộ đội mặc quân phục kiểu 55, năm nay thống nhất thay đổi sang 65, màu sắc này đẹp chứ? Cái này gọi là màu xanh lá cây quốc phòng.”Năm nay vừa mới hủy bỏ chế độ quân hàm, quân phục cũng chỉ có thể phân biệt binh lính và sĩ quan, một mảng lớn một thân lục ba phiến hồng, không biết hấp dẫn bao nhiêu tiểu cô gái vây xem, Khương Vãn cũng mang theo kính ý, lúc cô còn là Khương Vãn, cha mẹ đều tham gia quân đội đi qua đồng cỏ tuyết..