Cuối hạ ở vùng quê này mưa liên miên, đêm nay lại mưa rả rích, thỉnh thoảng có sấm chớp sáng khắp căn phòng lạnh lẽo này, quanh tai của Chúc Tự Đan chỉ có âm thanh của tiếng côn trùng phát ra, cùng với đó là tiếng kêu của lũ ếch nhái. Cho dù là phiền hà nhưng cô cũng có phần nào đó ghen tị với chúng, chúng được tự do còn cô thì không. Chúc Tự Đan nằm yên trên chiếc giường chật hẹp, cô rất muốn yên ổn nhưng không được rồi, Hứa Phong Đàm chậm rãi đưa tay từ sau lưng cô rồi luồn lên vùng bụng. Vốn dĩ cô sẽ cho qua vì chỉ nghĩ anh ta sẽ không làm gì, nhưng cô đã sai rồi, tên cầm thú này h@m muốn đầy mình, đối với anh ta không bao giờ là đủ. Hứa Phong Đàm rất thích mùi hương hoa nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Chúc Tự Đan, anh càng ngày càng tham luyến mùi hương ấy. Đêm nay là một ngày mưa, từ lúc kết hôn tới giờ, họ chưa từng âu yếm nên trong anh bỗng toát lên d*c vọng. - Tôi không muốn. Khi anh vừa đưa tay lên bầu ng ực của Chúc Tự Đan thì đã bị cô ấy lớn tiếng chặn lại, bàn tay nhỏ bé kia…
Chương 50: 50: Em Có Cầu Xin Anh Cũng Không Tha Cho Em
Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả ĐờiTác giả: Mộ An LạcTruyện Ngôn TìnhCuối hạ ở vùng quê này mưa liên miên, đêm nay lại mưa rả rích, thỉnh thoảng có sấm chớp sáng khắp căn phòng lạnh lẽo này, quanh tai của Chúc Tự Đan chỉ có âm thanh của tiếng côn trùng phát ra, cùng với đó là tiếng kêu của lũ ếch nhái. Cho dù là phiền hà nhưng cô cũng có phần nào đó ghen tị với chúng, chúng được tự do còn cô thì không. Chúc Tự Đan nằm yên trên chiếc giường chật hẹp, cô rất muốn yên ổn nhưng không được rồi, Hứa Phong Đàm chậm rãi đưa tay từ sau lưng cô rồi luồn lên vùng bụng. Vốn dĩ cô sẽ cho qua vì chỉ nghĩ anh ta sẽ không làm gì, nhưng cô đã sai rồi, tên cầm thú này h@m muốn đầy mình, đối với anh ta không bao giờ là đủ. Hứa Phong Đàm rất thích mùi hương hoa nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Chúc Tự Đan, anh càng ngày càng tham luyến mùi hương ấy. Đêm nay là một ngày mưa, từ lúc kết hôn tới giờ, họ chưa từng âu yếm nên trong anh bỗng toát lên d*c vọng. - Tôi không muốn. Khi anh vừa đưa tay lên bầu ng ực của Chúc Tự Đan thì đã bị cô ấy lớn tiếng chặn lại, bàn tay nhỏ bé kia… a cho cô, anh còn thủ thỉ để khẳng định với cô:- Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em đâu.Hắn ta ở ngay cửa phòng kìa, em chỉ cần lên tiếng, là xong đấy.Câu nói của anh vừa mang sự đe dọa lại mang sự trêu chọc cô.Chúc Tự Đan rất nhát, làm sao cô dám.Nếu như anh ta thấy họ như thế này thì thật xấu hổ, quan trọng hơn là Hứa Phong Đàm cũng khó thoát khỏi nơi này.Cô cố gắng cạy bàn tay anh ra rồi nói:- Hay là để em nói với anh ta một câu đi.Hứa Phong Đàm gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng:- Anh đi về phòng đi, tôi đang ngủ rồi.Hà Tỉnh Hoà thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm, dù đợi cô hơi lâu nhưng anh không để tâm, lặng lẽ đi về.- Được rồi, em ngủ ngon.Khi tiếng bước chân xa dần, Chúc Tự Đan mới dám thở phào.Hứa Phong Đàm thì khác, lợi dụng cô đang không để tâm mà vào người cô thật mạnh.Chúc Tự Đan không kịp đề phòng nên đã kêu lên.- ÁHà Tỉnh Hoà nghe thấy tiếng thì vội quá thì liền quay lại hỏi cô:- Chúc Tự Đan, em sao vậy?Chúc Tự Đan đánh vào vai Hứa Phong Đàm, anh liền mỉm cười như thể vô tội.Hà Tỉnh Hoà vẫn lo lắng cho cô nên hỏi thêm lần nữa:- Chúc Tự Đan, em không sao chứ?Ngay sau đó, cô liền đáp:- Không sao, anh về phòng đi.Hà Tỉnh Hoà vẫn ngậm ngùi rời đi mặc dù chưa yên tâm lắm.Hứa Phong Đàm lại vừa cười vừa nói:- Anh không ngờ là em lại có thể diễn kịch giỏi vậy đó.Chúc Tự Đan không thèm đáp lại anh, cô nhìn về hướng khác, không thèm để ý anh.Nhưng những hành động tiếp theo của anh thì không thể khiến cô không để tâm được.Cứ thế mà họ đã triền miên suốt cả một đêm, hai th*n th* d*nh ch*t lấy nhau không một kẽ hở.Tình cảm là xuất phát từ hai phía nên chẳng còn sự gượng ép như trước kia nữa..
a cho cô, anh còn thủ thỉ để khẳng định với cô:
- Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em đâu.
Hắn ta ở ngay cửa phòng kìa, em chỉ cần lên tiếng, là xong đấy.
Câu nói của anh vừa mang sự đe dọa lại mang sự trêu chọc cô.
Chúc Tự Đan rất nhát, làm sao cô dám.
Nếu như anh ta thấy họ như thế này thì thật xấu hổ, quan trọng hơn là Hứa Phong Đàm cũng khó thoát khỏi nơi này.
Cô cố gắng cạy bàn tay anh ra rồi nói:
- Hay là để em nói với anh ta một câu đi.
Hứa Phong Đàm gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng:
- Anh đi về phòng đi, tôi đang ngủ rồi.
Hà Tỉnh Hoà thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm, dù đợi cô hơi lâu nhưng anh không để tâm, lặng lẽ đi về.
- Được rồi, em ngủ ngon.
Khi tiếng bước chân xa dần, Chúc Tự Đan mới dám thở phào.
Hứa Phong Đàm thì khác, lợi dụng cô đang không để tâm mà vào người cô thật mạnh.
Chúc Tự Đan không kịp đề phòng nên đã kêu lên.
- Á
Hà Tỉnh Hoà nghe thấy tiếng thì vội quá thì liền quay lại hỏi cô:
- Chúc Tự Đan, em sao vậy?
Chúc Tự Đan đánh vào vai Hứa Phong Đàm, anh liền mỉm cười như thể vô tội.
Hà Tỉnh Hoà vẫn lo lắng cho cô nên hỏi thêm lần nữa:
- Chúc Tự Đan, em không sao chứ?
Ngay sau đó, cô liền đáp:
- Không sao, anh về phòng đi.
Hà Tỉnh Hoà vẫn ngậm ngùi rời đi mặc dù chưa yên tâm lắm.
Hứa Phong Đàm lại vừa cười vừa nói:
- Anh không ngờ là em lại có thể diễn kịch giỏi vậy đó.
Chúc Tự Đan không thèm đáp lại anh, cô nhìn về hướng khác, không thèm để ý anh.
Nhưng những hành động tiếp theo của anh thì không thể khiến cô không để tâm được.
Cứ thế mà họ đã triền miên suốt cả một đêm, hai th*n th* d*nh ch*t lấy nhau không một kẽ hở.
Tình cảm là xuất phát từ hai phía nên chẳng còn sự gượng ép như trước kia nữa..
Cưỡng Ái Thành Hôn Tôi Nguyền Rủa Anh Cả ĐờiTác giả: Mộ An LạcTruyện Ngôn TìnhCuối hạ ở vùng quê này mưa liên miên, đêm nay lại mưa rả rích, thỉnh thoảng có sấm chớp sáng khắp căn phòng lạnh lẽo này, quanh tai của Chúc Tự Đan chỉ có âm thanh của tiếng côn trùng phát ra, cùng với đó là tiếng kêu của lũ ếch nhái. Cho dù là phiền hà nhưng cô cũng có phần nào đó ghen tị với chúng, chúng được tự do còn cô thì không. Chúc Tự Đan nằm yên trên chiếc giường chật hẹp, cô rất muốn yên ổn nhưng không được rồi, Hứa Phong Đàm chậm rãi đưa tay từ sau lưng cô rồi luồn lên vùng bụng. Vốn dĩ cô sẽ cho qua vì chỉ nghĩ anh ta sẽ không làm gì, nhưng cô đã sai rồi, tên cầm thú này h@m muốn đầy mình, đối với anh ta không bao giờ là đủ. Hứa Phong Đàm rất thích mùi hương hoa nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể của Chúc Tự Đan, anh càng ngày càng tham luyến mùi hương ấy. Đêm nay là một ngày mưa, từ lúc kết hôn tới giờ, họ chưa từng âu yếm nên trong anh bỗng toát lên d*c vọng. - Tôi không muốn. Khi anh vừa đưa tay lên bầu ng ực của Chúc Tự Đan thì đã bị cô ấy lớn tiếng chặn lại, bàn tay nhỏ bé kia… a cho cô, anh còn thủ thỉ để khẳng định với cô:- Em có cầu xin, anh cũng không tha cho em đâu.Hắn ta ở ngay cửa phòng kìa, em chỉ cần lên tiếng, là xong đấy.Câu nói của anh vừa mang sự đe dọa lại mang sự trêu chọc cô.Chúc Tự Đan rất nhát, làm sao cô dám.Nếu như anh ta thấy họ như thế này thì thật xấu hổ, quan trọng hơn là Hứa Phong Đàm cũng khó thoát khỏi nơi này.Cô cố gắng cạy bàn tay anh ra rồi nói:- Hay là để em nói với anh ta một câu đi.Hứa Phong Đàm gật đầu, cô bắt đầu lên tiếng:- Anh đi về phòng đi, tôi đang ngủ rồi.Hà Tỉnh Hoà thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm, dù đợi cô hơi lâu nhưng anh không để tâm, lặng lẽ đi về.- Được rồi, em ngủ ngon.Khi tiếng bước chân xa dần, Chúc Tự Đan mới dám thở phào.Hứa Phong Đàm thì khác, lợi dụng cô đang không để tâm mà vào người cô thật mạnh.Chúc Tự Đan không kịp đề phòng nên đã kêu lên.- ÁHà Tỉnh Hoà nghe thấy tiếng thì vội quá thì liền quay lại hỏi cô:- Chúc Tự Đan, em sao vậy?Chúc Tự Đan đánh vào vai Hứa Phong Đàm, anh liền mỉm cười như thể vô tội.Hà Tỉnh Hoà vẫn lo lắng cho cô nên hỏi thêm lần nữa:- Chúc Tự Đan, em không sao chứ?Ngay sau đó, cô liền đáp:- Không sao, anh về phòng đi.Hà Tỉnh Hoà vẫn ngậm ngùi rời đi mặc dù chưa yên tâm lắm.Hứa Phong Đàm lại vừa cười vừa nói:- Anh không ngờ là em lại có thể diễn kịch giỏi vậy đó.Chúc Tự Đan không thèm đáp lại anh, cô nhìn về hướng khác, không thèm để ý anh.Nhưng những hành động tiếp theo của anh thì không thể khiến cô không để tâm được.Cứ thế mà họ đã triền miên suốt cả một đêm, hai th*n th* d*nh ch*t lấy nhau không một kẽ hở.Tình cảm là xuất phát từ hai phía nên chẳng còn sự gượng ép như trước kia nữa..