Editor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy…
Chương 6: 6: Trở Lại Trường Trung Học
Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Những ngày tháng 4, hoa anh đào nở rộ, gió nhè nhẹ thỏi, những cánh hoa trải đầy những lối nhỏ.Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lạc Thiển hồi sinh lại.Lúc Lạc Thiển học trung học cơ sở, cha mẹ trong lúc tham gia đội cứu trợ y tế quốc tế do gặp phải tai nạn mà qua đời, ông nội là người thân để cô sống nương tựa cũng qua đời vì bạo bệnh tháng vào trước.Cô được đồng đội của ông nội là ông Lục nhận nuôi, ông Lục cũng biết cô năm nay học lớp 11, và muốn đổi trường học khác tốt hơn cho cô, khi cô chuẩn bị chuyển trường thị phát hiện ra Quý Sanh ở trường này.Ngày đó, cô bởi vì bị con nhà họ Lục bỏ lại giữa đường, đành phải tự mình đi học, nhưng khi đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, thì bị cái chàng thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ tường dọa cho sợ tới mức ngã nhào xuống đất.Chàng thiếu niên đó ngược sáng, như gió lớn thổi qua, cánh hoa bay tán loạn đánh vào mặt cô, khuôn mặt thiếu niên cũng rõ ràng xuất hiện trước mắt cô.Mãi đến khi thiếu niên kia mặt không chút biểu tình nói: “Xin lỗi”.Cô mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại.“Này, bạn học, cậu bị dọa tôi chết khiếp sao” Ngay sau đó lại nhảy xuống hai cậu thiếu niên khác, một cậu đi tới trước mặt Lạc Thiển đang ngồi xổm trên mặt, lắc lắc tay trước mắt cô, như ý tạo sự chú ý với cô.Lạc Thiển làm ngơ như không thấy không thấy cánh tay trước mắt cô, chỉ nhìn về phía Quý Sanh thời niên thiếu kia không xác định kêu một tiếng: “Quý Sanh?”Cậu thiếu niên bị gọi tên nhíu đôi mày, rồi mới quay đầu nhìn về phía cô, bỗng trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, không biết có phải là có cái gì đó ám ảnh, loại cảm giác kỳ quái này cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn đồng phục trên người cô liền biết bọn họ học cùng một trường, cho nên quen biết cậu cũng không có gì kỳ lạ gì.Cậu thiếu niên vừa rồi bị Lạc Thiển làm ngơ cười tóa lên, lui về bên cạnh Quý Sanh, vỗ vỗ lên vai cậu nói: “Haiza, vẫn là Quý Sanh cậu tiếng tăm lớn à!”“Chính là, người ta ngay cả một nhìn cũng thèm để ý tới chúng ta, đúng không Diệp Thanh?” Phương Tử Châu trêu ghẹo nói..
Editor: Cafe26Những ngày tháng 4, hoa anh đào nở rộ, gió nhè nhẹ thỏi, những cánh hoa trải đầy những lối nhỏ.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lạc Thiển hồi sinh lại.
Lúc Lạc Thiển học trung học cơ sở, cha mẹ trong lúc tham gia đội cứu trợ y tế quốc tế do gặp phải tai nạn mà qua đời, ông nội là người thân để cô sống nương tựa cũng qua đời vì bạo bệnh tháng vào trước.
Cô được đồng đội của ông nội là ông Lục nhận nuôi, ông Lục cũng biết cô năm nay học lớp 11, và muốn đổi trường học khác tốt hơn cho cô, khi cô chuẩn bị chuyển trường thị phát hiện ra Quý Sanh ở trường này.
Ngày đó, cô bởi vì bị con nhà họ Lục bỏ lại giữa đường, đành phải tự mình đi học, nhưng khi đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, thì bị cái chàng thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ tường dọa cho sợ tới mức ngã nhào xuống đất.
Chàng thiếu niên đó ngược sáng, như gió lớn thổi qua, cánh hoa bay tán loạn đánh vào mặt cô, khuôn mặt thiếu niên cũng rõ ràng xuất hiện trước mắt cô.
Mãi đến khi thiếu niên kia mặt không chút biểu tình nói: “Xin lỗi”.
Cô mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại.
“Này, bạn học, cậu bị dọa tôi chết khiếp sao” Ngay sau đó lại nhảy xuống hai cậu thiếu niên khác, một cậu đi tới trước mặt Lạc Thiển đang ngồi xổm trên mặt, lắc lắc tay trước mắt cô, như ý tạo sự chú ý với cô.
Lạc Thiển làm ngơ như không thấy không thấy cánh tay trước mắt cô, chỉ nhìn về phía Quý Sanh thời niên thiếu kia không xác định kêu một tiếng: “Quý Sanh?”Cậu thiếu niên bị gọi tên nhíu đôi mày, rồi mới quay đầu nhìn về phía cô, bỗng trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, không biết có phải là có cái gì đó ám ảnh, loại cảm giác kỳ quái này cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn đồng phục trên người cô liền biết bọn họ học cùng một trường, cho nên quen biết cậu cũng không có gì kỳ lạ gì.
Cậu thiếu niên vừa rồi bị Lạc Thiển làm ngơ cười tóa lên, lui về bên cạnh Quý Sanh, vỗ vỗ lên vai cậu nói: “Haiza, vẫn là Quý Sanh cậu tiếng tăm lớn à!”“Chính là, người ta ngay cả một nhìn cũng thèm để ý tới chúng ta, đúng không Diệp Thanh?” Phương Tử Châu trêu ghẹo nói.
.
Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Những ngày tháng 4, hoa anh đào nở rộ, gió nhè nhẹ thỏi, những cánh hoa trải đầy những lối nhỏ.Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lạc Thiển hồi sinh lại.Lúc Lạc Thiển học trung học cơ sở, cha mẹ trong lúc tham gia đội cứu trợ y tế quốc tế do gặp phải tai nạn mà qua đời, ông nội là người thân để cô sống nương tựa cũng qua đời vì bạo bệnh tháng vào trước.Cô được đồng đội của ông nội là ông Lục nhận nuôi, ông Lục cũng biết cô năm nay học lớp 11, và muốn đổi trường học khác tốt hơn cho cô, khi cô chuẩn bị chuyển trường thị phát hiện ra Quý Sanh ở trường này.Ngày đó, cô bởi vì bị con nhà họ Lục bỏ lại giữa đường, đành phải tự mình đi học, nhưng khi đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, thì bị cái chàng thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ tường dọa cho sợ tới mức ngã nhào xuống đất.Chàng thiếu niên đó ngược sáng, như gió lớn thổi qua, cánh hoa bay tán loạn đánh vào mặt cô, khuôn mặt thiếu niên cũng rõ ràng xuất hiện trước mắt cô.Mãi đến khi thiếu niên kia mặt không chút biểu tình nói: “Xin lỗi”.Cô mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại.“Này, bạn học, cậu bị dọa tôi chết khiếp sao” Ngay sau đó lại nhảy xuống hai cậu thiếu niên khác, một cậu đi tới trước mặt Lạc Thiển đang ngồi xổm trên mặt, lắc lắc tay trước mắt cô, như ý tạo sự chú ý với cô.Lạc Thiển làm ngơ như không thấy không thấy cánh tay trước mắt cô, chỉ nhìn về phía Quý Sanh thời niên thiếu kia không xác định kêu một tiếng: “Quý Sanh?”Cậu thiếu niên bị gọi tên nhíu đôi mày, rồi mới quay đầu nhìn về phía cô, bỗng trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, không biết có phải là có cái gì đó ám ảnh, loại cảm giác kỳ quái này cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn đồng phục trên người cô liền biết bọn họ học cùng một trường, cho nên quen biết cậu cũng không có gì kỳ lạ gì.Cậu thiếu niên vừa rồi bị Lạc Thiển làm ngơ cười tóa lên, lui về bên cạnh Quý Sanh, vỗ vỗ lên vai cậu nói: “Haiza, vẫn là Quý Sanh cậu tiếng tăm lớn à!”“Chính là, người ta ngay cả một nhìn cũng thèm để ý tới chúng ta, đúng không Diệp Thanh?” Phương Tử Châu trêu ghẹo nói..