Editor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy…
Chương 12: 12: Ra Oai Phủ Đầu
Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Những ngày tiếp theo Lạc Thiển mỗi ngày đều đi tìm Quý Sanh bọn họ, chỉ cần bản thân không đi làm, cô đến giờ ra chơi cũng đi.Quý Sang và cô cũng không quen, nhưng Phương Tử Chu và Diệp Thanh cô đều quen.Phương Tử Chu nhìn thấy cô đến, lập tức chào hỏi cô gọi cô đến ngồi, “Nào, Tiểu Thiển qua đây ngồi, hôm nay cầm cái gì đến?”Lạc Thiển ôm cái hộp đặt trên bàn cậu ta nói: “Kẹo bưởi tôi làm, làm nhiều lần, lần này là lần thành công đầu tiên, mang đến cho mọi người thử xem”.Vị trí ngồi của Phương Tử Chu là cửa sau lớp của họ, Quý Sanh và cậu ấy là bạn cùng bàn, lúc này là giờ ra chơi, Quý Sanh giống thường ngày đang ngủ bù.“Họ đang ăn cái này, hộp này để lại cho Quý Sanh.“Lạc Thiển để hộp này lên bàn cậu ta, hộp còn lại để bàn trống của Quý Sanh.Có người lên lớp đến sách cũng không có, cả trường ngoài Quý Sanh ra, có lẽ không thể tìm được người thứ hai rồi.Phương Tử Chu cười haha thể hiện bản thân biết rõ, vui vẻ ăn kẹp bưởi của Lạc Thiển, cũng không người khen ngợi tay nghề của cô.Phương Tử Chu không phải người lợi dụng người khác một cách vô ích, mỗi lần đều sẽ kịp thời nói với cô động thái của Quý Sanh.Lạc Thiển mới có thể ngay lập tức tìm được Quý Sanh.Lúc Quý Sanh tỉnh dậy Lạc Thiển đã đi rồi, lúc buồn chán mới phát hiện trong bàn học có đồ ăn, do Phương Tử Chu họ bình thường cũng cho anh ăn, vì vậy cũng không nghi ngờ cầm lên ăn.Phương Tử Chu nhìn thấy anh ăn kẹo Lạc Thiển đưa đến, cười haha hỏi: “Ngon không?”Quý Sanh nghi ngờ nhìn cậu ta đưa ra đánh ra: “Cũng được”.Phương Tử Chu từ tay anh lấy vài viên: Đây là Tiểu Thiển làm”.Động tác nhai của Quý Sanh trở nên chậm lại, nghĩ lại người thiếu nữa theo họ, nghe được Phương Tử Chu gọi cô, không biết quan hệ của họ lúc nào đã trở nên tốt như vậy.Chỉ là anh cũng không có ăn thêm cái kẹo kia, cái cuối cùng đã bị Phương Tử Chu ăn rồi.Lúc buổi chiều nghỉ học Quý Sanh ra ngoài, Phương Tử Chu gửi tin nhắn cho Lạc Thiển là họ Mộc Quả chơi.Lạc Thiển dưới bàn trộm nói bản thân sẽ đến sau buổi tự học buổi tối.Phương Tử Chu vẫn chưa kịp trả lời cô thì bị Quý Sanh bắt gặp, sắc mặt anh không tốt nói: “Tôi nói gần đây đi đến đâu sao lại bị đồng bọn biết được, thì ra là cậu phản bội”.Phương Tử Chu lập tức cười haha đánh lừa nói: “Haiz, lão đại, tôi sao có thể tính là phản bội"..
Editor: Cafe26Những ngày tiếp theo Lạc Thiển mỗi ngày đều đi tìm Quý Sanh bọn họ, chỉ cần bản thân không đi làm, cô đến giờ ra chơi cũng đi.
Quý Sang và cô cũng không quen, nhưng Phương Tử Chu và Diệp Thanh cô đều quen.
Phương Tử Chu nhìn thấy cô đến, lập tức chào hỏi cô gọi cô đến ngồi, “Nào, Tiểu Thiển qua đây ngồi, hôm nay cầm cái gì đến?”Lạc Thiển ôm cái hộp đặt trên bàn cậu ta nói: “Kẹo bưởi tôi làm, làm nhiều lần, lần này là lần thành công đầu tiên, mang đến cho mọi người thử xem”.
Vị trí ngồi của Phương Tử Chu là cửa sau lớp của họ, Quý Sanh và cậu ấy là bạn cùng bàn, lúc này là giờ ra chơi, Quý Sanh giống thường ngày đang ngủ bù.
“Họ đang ăn cái này, hộp này để lại cho Quý Sanh.
“Lạc Thiển để hộp này lên bàn cậu ta, hộp còn lại để bàn trống của Quý Sanh.
Có người lên lớp đến sách cũng không có, cả trường ngoài Quý Sanh ra, có lẽ không thể tìm được người thứ hai rồi.
Phương Tử Chu cười haha thể hiện bản thân biết rõ, vui vẻ ăn kẹp bưởi của Lạc Thiển, cũng không người khen ngợi tay nghề của cô.
Phương Tử Chu không phải người lợi dụng người khác một cách vô ích, mỗi lần đều sẽ kịp thời nói với cô động thái của Quý Sanh.
Lạc Thiển mới có thể ngay lập tức tìm được Quý Sanh.
Lúc Quý Sanh tỉnh dậy Lạc Thiển đã đi rồi, lúc buồn chán mới phát hiện trong bàn học có đồ ăn, do Phương Tử Chu họ bình thường cũng cho anh ăn, vì vậy cũng không nghi ngờ cầm lên ăn.
Phương Tử Chu nhìn thấy anh ăn kẹo Lạc Thiển đưa đến, cười haha hỏi: “Ngon không?”Quý Sanh nghi ngờ nhìn cậu ta đưa ra đánh ra: “Cũng được”.
Phương Tử Chu từ tay anh lấy vài viên: Đây là Tiểu Thiển làm”.
Động tác nhai của Quý Sanh trở nên chậm lại, nghĩ lại người thiếu nữa theo họ, nghe được Phương Tử Chu gọi cô, không biết quan hệ của họ lúc nào đã trở nên tốt như vậy.
Chỉ là anh cũng không có ăn thêm cái kẹo kia, cái cuối cùng đã bị Phương Tử Chu ăn rồi.
Lúc buổi chiều nghỉ học Quý Sanh ra ngoài, Phương Tử Chu gửi tin nhắn cho Lạc Thiển là họ Mộc Quả chơi.
Lạc Thiển dưới bàn trộm nói bản thân sẽ đến sau buổi tự học buổi tối.
Phương Tử Chu vẫn chưa kịp trả lời cô thì bị Quý Sanh bắt gặp, sắc mặt anh không tốt nói: “Tôi nói gần đây đi đến đâu sao lại bị đồng bọn biết được, thì ra là cậu phản bội”.
Phương Tử Chu lập tức cười haha đánh lừa nói: “Haiz, lão đại, tôi sao có thể tính là phản bội".
.
Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Những ngày tiếp theo Lạc Thiển mỗi ngày đều đi tìm Quý Sanh bọn họ, chỉ cần bản thân không đi làm, cô đến giờ ra chơi cũng đi.Quý Sang và cô cũng không quen, nhưng Phương Tử Chu và Diệp Thanh cô đều quen.Phương Tử Chu nhìn thấy cô đến, lập tức chào hỏi cô gọi cô đến ngồi, “Nào, Tiểu Thiển qua đây ngồi, hôm nay cầm cái gì đến?”Lạc Thiển ôm cái hộp đặt trên bàn cậu ta nói: “Kẹo bưởi tôi làm, làm nhiều lần, lần này là lần thành công đầu tiên, mang đến cho mọi người thử xem”.Vị trí ngồi của Phương Tử Chu là cửa sau lớp của họ, Quý Sanh và cậu ấy là bạn cùng bàn, lúc này là giờ ra chơi, Quý Sanh giống thường ngày đang ngủ bù.“Họ đang ăn cái này, hộp này để lại cho Quý Sanh.“Lạc Thiển để hộp này lên bàn cậu ta, hộp còn lại để bàn trống của Quý Sanh.Có người lên lớp đến sách cũng không có, cả trường ngoài Quý Sanh ra, có lẽ không thể tìm được người thứ hai rồi.Phương Tử Chu cười haha thể hiện bản thân biết rõ, vui vẻ ăn kẹp bưởi của Lạc Thiển, cũng không người khen ngợi tay nghề của cô.Phương Tử Chu không phải người lợi dụng người khác một cách vô ích, mỗi lần đều sẽ kịp thời nói với cô động thái của Quý Sanh.Lạc Thiển mới có thể ngay lập tức tìm được Quý Sanh.Lúc Quý Sanh tỉnh dậy Lạc Thiển đã đi rồi, lúc buồn chán mới phát hiện trong bàn học có đồ ăn, do Phương Tử Chu họ bình thường cũng cho anh ăn, vì vậy cũng không nghi ngờ cầm lên ăn.Phương Tử Chu nhìn thấy anh ăn kẹo Lạc Thiển đưa đến, cười haha hỏi: “Ngon không?”Quý Sanh nghi ngờ nhìn cậu ta đưa ra đánh ra: “Cũng được”.Phương Tử Chu từ tay anh lấy vài viên: Đây là Tiểu Thiển làm”.Động tác nhai của Quý Sanh trở nên chậm lại, nghĩ lại người thiếu nữa theo họ, nghe được Phương Tử Chu gọi cô, không biết quan hệ của họ lúc nào đã trở nên tốt như vậy.Chỉ là anh cũng không có ăn thêm cái kẹo kia, cái cuối cùng đã bị Phương Tử Chu ăn rồi.Lúc buổi chiều nghỉ học Quý Sanh ra ngoài, Phương Tử Chu gửi tin nhắn cho Lạc Thiển là họ Mộc Quả chơi.Lạc Thiển dưới bàn trộm nói bản thân sẽ đến sau buổi tự học buổi tối.Phương Tử Chu vẫn chưa kịp trả lời cô thì bị Quý Sanh bắt gặp, sắc mặt anh không tốt nói: “Tôi nói gần đây đi đến đâu sao lại bị đồng bọn biết được, thì ra là cậu phản bội”.Phương Tử Chu lập tức cười haha đánh lừa nói: “Haiz, lão đại, tôi sao có thể tính là phản bội"..