Editor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy…

Chương 27: 27: Đi Trong Đêm

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Quý Sanh vẫn như cũ không biết rõ, trong mắt không rõ, nhưng động tác chần chừ, Đồng Mộc Ca nhìn anh ta như vậy, nụ cười trên mặt biến mất: “Em nói em cần anh đưa em về anh không nghe rõ sao?”Quý Sanh cúi đầu “Ưm”, theo thói quen quỳ xuống, Đồng Mộc Ca tiện thể trèo lên lưng anh, tươi cười nói: “Nhanh đi!”Trong lòng Lạc Thiển cảm xúc phức tạp, gió lạnh thôi vào trong lòng, lạnh đến cảm thấy đau lòng, đau lại càng tăng thêm.Phương Tử Chu đã rất tức giận nói: “Con mẹ nó làm ngựa cho nó sao!”Diệp Thanh rơi vào trầm tư.Lạc Thiển càng thêm đau lòng là, những ngày tiếp theo, Đồng Mộc Ca có thể nói nhiều cách để “Dày vò” Quý Sanh.Lạc Thiển mỗi lần đến tìm Quý Sanh, Phương Tử Chu đều lòng căm thù sâu sắc nói:”Đi mua đồ ăn cho cô ta rồi”.Lần thứ hai, Phương Tử Chu thở dài: “Đưa cô ta đi dạo phố rồi”.Lần thứ ba, Phương Tử Chu hận gang không thành thép nói: “Đi đánh nhau rồi”.Lạc Thiển lo lắng nói: “Đánh nhau?”Phương Tử Chu hít sâu nói: Người phụ nữ bên ngoài kiếm bạn trai, kết quả người ta đá cô ta, cô ta gọi Quý Sanh đi giúp ta đánh người đó”.Lạc Thiển một mặt không hiểu, hỏi: “Vì sao?”Phương Tử Chu đã quen rồi, lại an ủi cô: “Đây không phải lần đâu rồi, cô ta căn bản mỗi tuần đều gây sự, bên ngoài đắc tội với người ta, trở về lại kêu Quý Sanh đi chùi mông cho cô ta”.Lần thứ tư, Phương Tử Chu viết tờ giấy để trên bàn: Đánh nhau.Lạc Thiển: “! ! ”Cô trở về tay không.Đợi khi Lạc Thiển gặp Quý Sanh lần nữa cũng đã qua nửa tháng rồi.Cả người anh ta, Lạc Thiển nhìn anh đến cười, Lạc Thiển đi qua đó cầm tăm bông trong tay anh, run rẩy bôi thuốc cho anh.Quý Sanh không động đậy, ngồi trong này, muốn mở miệng an ủi nhưng nghẹn trong miệng, cay đắng, vì nhìn hai mắt sáng rõ của Lạc Thiển toàn là nước mắt, anh thật sự không biết làm sao mở miệng.“Anh vẫn ổn chứ? Thật sự thích cô ta như vậy? Lạc Thiển chưa bao giờ nhìn thấy Quý Sanh như vậy, nhưng cô biết Quý Sang cố chấp, chỉ cần là việc anh quyết định, không có ai gì ngăn cản được anh, cho dù là tính mạng!Kiếp trước anh vì người phụ nữ kia mà gãy hai chân, bị người ta vứt trên đường, không có ai dám quan tâm, Lạc Thiển qua đường nhặt được anh, nhưng bây giờ cô phải làm sao?Quý Sanh nhìn cô buồn như vậy, trong lòng không tự chủ cũng buồn theo, nếu như chỉ là đau khổ, vậy không phải thật sự đau khổ, mà có người đột nhiên hỏi anh, anh ổn không?Anh nhẹn tay ấn đầu Lạc Thiển nói: “Tôi không sao”.Lạc Thiển không nói gì, im lặng lau nước mắt, bôi thuốc xong cho anh, ngẩng đầu nhìn anh, cay đắng hỏi: “Có thể thích người tiếp theo là tôi không?”Quý Sanh giật mình, người như anh có tư cách gì yêu? Anh cũng không xứng để người khác thích, bản thân chỉ liên lụy người khác! ! Lạc Thiển nhìn biểu cảm hoảng hốt, đột nhiên cười, có chút thê thảm: “Không thể cũng không sao, tôi thích cậu là được rồi”.Quý Sanh mở miệng không lưu loát: “Không cần!..”Lạc Thiển không đợi anh nói xong nói: “Tôi biết rồi”.Cô hiểu tính cố chấp của Quý Sanh hơn bất kỳ ai, vì vậy cô không để Quý Sanh trả lời cái gì, có chuyện gì cô tự đi làm là được rồi..

Editor: Cafe26Quý Sanh vẫn như cũ không biết rõ, trong mắt không rõ, nhưng động tác chần chừ, Đồng Mộc Ca nhìn anh ta như vậy, nụ cười trên mặt biến mất: “Em nói em cần anh đưa em về anh không nghe rõ sao?”Quý Sanh cúi đầu “Ưm”, theo thói quen quỳ xuống, Đồng Mộc Ca tiện thể trèo lên lưng anh, tươi cười nói: “Nhanh đi!”Trong lòng Lạc Thiển cảm xúc phức tạp, gió lạnh thôi vào trong lòng, lạnh đến cảm thấy đau lòng, đau lại càng tăng thêm.

Phương Tử Chu đã rất tức giận nói: “Con mẹ nó làm ngựa cho nó sao!”Diệp Thanh rơi vào trầm tư.

Lạc Thiển càng thêm đau lòng là, những ngày tiếp theo, Đồng Mộc Ca có thể nói nhiều cách để “Dày vò” Quý Sanh.

Lạc Thiển mỗi lần đến tìm Quý Sanh, Phương Tử Chu đều lòng căm thù sâu sắc nói:”Đi mua đồ ăn cho cô ta rồi”.

Lần thứ hai, Phương Tử Chu thở dài: “Đưa cô ta đi dạo phố rồi”.

Lần thứ ba, Phương Tử Chu hận gang không thành thép nói: “Đi đánh nhau rồi”.

Lạc Thiển lo lắng nói: “Đánh nhau?”Phương Tử Chu hít sâu nói: Người phụ nữ bên ngoài kiếm bạn trai, kết quả người ta đá cô ta, cô ta gọi Quý Sanh đi giúp ta đánh người đó”.

Lạc Thiển một mặt không hiểu, hỏi: “Vì sao?”Phương Tử Chu đã quen rồi, lại an ủi cô: “Đây không phải lần đâu rồi, cô ta căn bản mỗi tuần đều gây sự, bên ngoài đắc tội với người ta, trở về lại kêu Quý Sanh đi chùi mông cho cô ta”.

Lần thứ tư, Phương Tử Chu viết tờ giấy để trên bàn: Đánh nhau.

Lạc Thiển: “! ! ”Cô trở về tay không.

Đợi khi Lạc Thiển gặp Quý Sanh lần nữa cũng đã qua nửa tháng rồi.

Cả người anh ta, Lạc Thiển nhìn anh đến cười, Lạc Thiển đi qua đó cầm tăm bông trong tay anh, run rẩy bôi thuốc cho anh.

Quý Sanh không động đậy, ngồi trong này, muốn mở miệng an ủi nhưng nghẹn trong miệng, cay đắng, vì nhìn hai mắt sáng rõ của Lạc Thiển toàn là nước mắt, anh thật sự không biết làm sao mở miệng.

“Anh vẫn ổn chứ? Thật sự thích cô ta như vậy? Lạc Thiển chưa bao giờ nhìn thấy Quý Sanh như vậy, nhưng cô biết Quý Sang cố chấp, chỉ cần là việc anh quyết định, không có ai gì ngăn cản được anh, cho dù là tính mạng!Kiếp trước anh vì người phụ nữ kia mà gãy hai chân, bị người ta vứt trên đường, không có ai dám quan tâm, Lạc Thiển qua đường nhặt được anh, nhưng bây giờ cô phải làm sao?Quý Sanh nhìn cô buồn như vậy, trong lòng không tự chủ cũng buồn theo, nếu như chỉ là đau khổ, vậy không phải thật sự đau khổ, mà có người đột nhiên hỏi anh, anh ổn không?Anh nhẹn tay ấn đầu Lạc Thiển nói: “Tôi không sao”.

Lạc Thiển không nói gì, im lặng lau nước mắt, bôi thuốc xong cho anh, ngẩng đầu nhìn anh, cay đắng hỏi: “Có thể thích người tiếp theo là tôi không?”Quý Sanh giật mình, người như anh có tư cách gì yêu? Anh cũng không xứng để người khác thích, bản thân chỉ liên lụy người khác! ! Lạc Thiển nhìn biểu cảm hoảng hốt, đột nhiên cười, có chút thê thảm: “Không thể cũng không sao, tôi thích cậu là được rồi”.

Quý Sanh mở miệng không lưu loát: “Không cần!.

.

”Lạc Thiển không đợi anh nói xong nói: “Tôi biết rồi”.

Cô hiểu tính cố chấp của Quý Sanh hơn bất kỳ ai, vì vậy cô không để Quý Sanh trả lời cái gì, có chuyện gì cô tự đi làm là được rồi.

.

Bạn Trai Nhặt ĐượcTác giả: Cách Ngõa Tư Đại NhânTruyện Dị Năng, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Cafe26“Chị Hồng, món ăn này! ” Lạc Thiển thấy Lưu Hồng muốn đổ đi mấy đĩa thức ăn còn chưa có ai động vào, cô lập tức xông tới ngăn lại, mang theo vẻ đầy cầu khẩn hỏi: “Chị Hồng, mấy món này chị có thể để cho em được không? ”Lưu Hồng nhìn cô, nhìn vào cái ánh mắt đáng thương của cô, đúng là một đứa trẻ đáng thương, thu cái tay đang định đổ thức ăn đi trở về, vui vẻ đồng ý: “Được, được , chị gói cả cho em! ”Người trong cửa hàng đều biết Lạc Thiển, một cô gái làm thuê mắc bệnh nan y, Lưu Hồng nhìn thấy cô cẩn thận hỏi mình, không nói lời nào nữa liền đóng gói cho cô mang về, còn dùng sức ép thêm hai muỗng cơm cho cô. Lạc Thiển bỗng tuôn trào nước mắt, không ngừng cảm ơn chị, cô đã nhìn thấy mấy hôm rồi nên mới không biết xấu hổ mở miệng nói, hiện tại nói ra rồi ngược lại cảm thấy trong người lại không có khó xử như vậy, tình huống hiện tại, cô cũng không thèm để ý người khác nhìn cô như thế nào, vui vẻ xách đồ ăn về nhà, muốn nhanh chia sẻ với người trong nhà. Cô vui vẻ chạy… Editor: Cafe26Quý Sanh vẫn như cũ không biết rõ, trong mắt không rõ, nhưng động tác chần chừ, Đồng Mộc Ca nhìn anh ta như vậy, nụ cười trên mặt biến mất: “Em nói em cần anh đưa em về anh không nghe rõ sao?”Quý Sanh cúi đầu “Ưm”, theo thói quen quỳ xuống, Đồng Mộc Ca tiện thể trèo lên lưng anh, tươi cười nói: “Nhanh đi!”Trong lòng Lạc Thiển cảm xúc phức tạp, gió lạnh thôi vào trong lòng, lạnh đến cảm thấy đau lòng, đau lại càng tăng thêm.Phương Tử Chu đã rất tức giận nói: “Con mẹ nó làm ngựa cho nó sao!”Diệp Thanh rơi vào trầm tư.Lạc Thiển càng thêm đau lòng là, những ngày tiếp theo, Đồng Mộc Ca có thể nói nhiều cách để “Dày vò” Quý Sanh.Lạc Thiển mỗi lần đến tìm Quý Sanh, Phương Tử Chu đều lòng căm thù sâu sắc nói:”Đi mua đồ ăn cho cô ta rồi”.Lần thứ hai, Phương Tử Chu thở dài: “Đưa cô ta đi dạo phố rồi”.Lần thứ ba, Phương Tử Chu hận gang không thành thép nói: “Đi đánh nhau rồi”.Lạc Thiển lo lắng nói: “Đánh nhau?”Phương Tử Chu hít sâu nói: Người phụ nữ bên ngoài kiếm bạn trai, kết quả người ta đá cô ta, cô ta gọi Quý Sanh đi giúp ta đánh người đó”.Lạc Thiển một mặt không hiểu, hỏi: “Vì sao?”Phương Tử Chu đã quen rồi, lại an ủi cô: “Đây không phải lần đâu rồi, cô ta căn bản mỗi tuần đều gây sự, bên ngoài đắc tội với người ta, trở về lại kêu Quý Sanh đi chùi mông cho cô ta”.Lần thứ tư, Phương Tử Chu viết tờ giấy để trên bàn: Đánh nhau.Lạc Thiển: “! ! ”Cô trở về tay không.Đợi khi Lạc Thiển gặp Quý Sanh lần nữa cũng đã qua nửa tháng rồi.Cả người anh ta, Lạc Thiển nhìn anh đến cười, Lạc Thiển đi qua đó cầm tăm bông trong tay anh, run rẩy bôi thuốc cho anh.Quý Sanh không động đậy, ngồi trong này, muốn mở miệng an ủi nhưng nghẹn trong miệng, cay đắng, vì nhìn hai mắt sáng rõ của Lạc Thiển toàn là nước mắt, anh thật sự không biết làm sao mở miệng.“Anh vẫn ổn chứ? Thật sự thích cô ta như vậy? Lạc Thiển chưa bao giờ nhìn thấy Quý Sanh như vậy, nhưng cô biết Quý Sang cố chấp, chỉ cần là việc anh quyết định, không có ai gì ngăn cản được anh, cho dù là tính mạng!Kiếp trước anh vì người phụ nữ kia mà gãy hai chân, bị người ta vứt trên đường, không có ai dám quan tâm, Lạc Thiển qua đường nhặt được anh, nhưng bây giờ cô phải làm sao?Quý Sanh nhìn cô buồn như vậy, trong lòng không tự chủ cũng buồn theo, nếu như chỉ là đau khổ, vậy không phải thật sự đau khổ, mà có người đột nhiên hỏi anh, anh ổn không?Anh nhẹn tay ấn đầu Lạc Thiển nói: “Tôi không sao”.Lạc Thiển không nói gì, im lặng lau nước mắt, bôi thuốc xong cho anh, ngẩng đầu nhìn anh, cay đắng hỏi: “Có thể thích người tiếp theo là tôi không?”Quý Sanh giật mình, người như anh có tư cách gì yêu? Anh cũng không xứng để người khác thích, bản thân chỉ liên lụy người khác! ! Lạc Thiển nhìn biểu cảm hoảng hốt, đột nhiên cười, có chút thê thảm: “Không thể cũng không sao, tôi thích cậu là được rồi”.Quý Sanh mở miệng không lưu loát: “Không cần!..”Lạc Thiển không đợi anh nói xong nói: “Tôi biết rồi”.Cô hiểu tính cố chấp của Quý Sanh hơn bất kỳ ai, vì vậy cô không để Quý Sanh trả lời cái gì, có chuyện gì cô tự đi làm là được rồi..

Chương 27: 27: Đi Trong Đêm