Sắc trời âm trầm, đồng ruộng mênh mông vô bờ, nơi giao nhau giữa đất trời và mây núi, mưa bụi cùng với tuyết rơi xuống con đường rộng lớn, hòa làm một với nước bùn, tạo thành một vũng nước lớn. “Hô, hô! ”Ninh Xu đi chân trần ở trong mưa, nàng không ngừng th* d*c, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngũ tạng lục phủ gần như co lại thành một khối, da thịt bại lộ dưới mưa tuyết bị giá rét làm cho sưng đỏ, đã đau đến chết lặng. Nàng chỉ thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, gắt gao cắn chặt răng, trong miệng xuất hiện mùi tanh, bấy giờ mới tỉnh táo lại đôi chút. Đột nhiên, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, Ninh Xu đột nhiên phản ứng lại, đây chính là cơ hội để nàng được cứu trợ!Ninh Xu không quan tâm bước tới, đứng ở giữa đường, giang hai tay ra chặn lại. Đoàn người đang cưỡi ngựa mặc một chiếc áo tơi, một tên thị vệ ở phía sau con ngựa thứ nhất lập tức đi về phía trước, nói với Yến Xu: “Trấn Bắc Hầu ở đây, không được chặn đường!”Ninh Xu lại chịu đựng không nổi, trước mắt…
Chương 38: 38: Thâm Trạch 38
Xuyên Nhanh Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình YêuTác giả: Phát Điện CơTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSắc trời âm trầm, đồng ruộng mênh mông vô bờ, nơi giao nhau giữa đất trời và mây núi, mưa bụi cùng với tuyết rơi xuống con đường rộng lớn, hòa làm một với nước bùn, tạo thành một vũng nước lớn. “Hô, hô! ”Ninh Xu đi chân trần ở trong mưa, nàng không ngừng th* d*c, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngũ tạng lục phủ gần như co lại thành một khối, da thịt bại lộ dưới mưa tuyết bị giá rét làm cho sưng đỏ, đã đau đến chết lặng. Nàng chỉ thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, gắt gao cắn chặt răng, trong miệng xuất hiện mùi tanh, bấy giờ mới tỉnh táo lại đôi chút. Đột nhiên, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, Ninh Xu đột nhiên phản ứng lại, đây chính là cơ hội để nàng được cứu trợ!Ninh Xu không quan tâm bước tới, đứng ở giữa đường, giang hai tay ra chặn lại. Đoàn người đang cưỡi ngựa mặc một chiếc áo tơi, một tên thị vệ ở phía sau con ngựa thứ nhất lập tức đi về phía trước, nói với Yến Xu: “Trấn Bắc Hầu ở đây, không được chặn đường!”Ninh Xu lại chịu đựng không nổi, trước mắt… Nàng thở bình thường trở lại, lại bỏ xa bọn họ, mới vừa quẹo qua khúc cua thì bị một người kéo vào ngõ nhỏ, bản năng làm nàng suýt nữa thét chói tai, tay người nọ đặt bên miệng nàng.Đó là tay đàn ông.Ninh Xu cắn mạnh, một lúc sau cảm giác người phía sau không có ý định tấn công, nàng mới thả ra.Nhưng vết cắn đã chảy máu.Nàng như ngừng thở, quay đầu nhìn.Đó là gương mặt khá xa lạ, hắn mặc y phục màu đen, mặt nghiêm túc, ngũ quan sắc sảo.Đôi mắt thâm thúy, chỉ cần nhìn vài lần là muốn tìm tòi nghiên cứu cảm xúc nơi đáy mắt hắn.Chỉ là Ninh Xu cứ cảm giác nàng đã từng gặp hắn rồi.Hắn rũ mắt xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi có sao không?”Giọng nói này cùng với bộ dạng của hắn, dần dần nhớ đến một người, ngay cả hương vị trầm mặc cũng giống như đúc.Ninh Xu từ từ tròn mắt: “Đoạn Hiển!”Mặc dù nàng ngạc nhiên nhưng không đến reo lên, chỉ nói với tông giọng bình thường.Mày Đoạn Hiển giãn ra.Bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng bước chân của đám người đuổi theo, Đoạn Hiển hỏi: “Trên người ngươi có gì à?”Hắn không nói rõ nhưng Ninh Xu đã hiểu, vốn dĩ nàng cũng định ném ít đồ ra để dương đông kích tây, mà đúng lúc nàng có một đạo cụ rất thích hợp – xâu tiền xu trong balo nàng.Đoạn Hiển nhìn lòng bàn tay nàng, rõ ràng hắn hơi ngây người.Hắn nhận ra đây là xâu tiền hắn cho nàng, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, giống như mặt hồ dậy sóng.Ninh Xu chớp mắt.Từ từ, nàng cảm giác nàng bị hiểu lầm.Nàng nhẹ giọng giải thích: “Ra ngoài mua ít đồ, mang theo chút tiền lẻ.”Hai người im lặng một lúc.Ninh Xu: Chậc.Còn không bằng không giải thích.Đoạn Hiển mím môi, hắn cầm xâu tiền xu kia vân vê một lúc.Ninh Xu chưa biết hắn định dùng tiền thế nào nhưng lại thấy hắn ném xâu tiền ra khỏi ngõ nhỏ.Đồng tiền mang theo sức gió mạnh mẽ, lướt qua đầu vai Ninh Xu làm vài sợi tóc nàng bay lên, lao ra khỏi con hẻm họ đang trốn, sau đó “xoẹt” một tiếng, là tiếng vũ khí sắc bén đâm thủng da thịt.Bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông thét chói tai.Có người kêu: “Chảy máu rồi!”Ngay sau đó, lại đổi thành một câu: “Giết người rồi!”Đám lưu manh này mặc dù đã làm vài chuyện dơ bẩn nhưng chưa bao giờ giết người ở hoàng thành, huống chi tận mắt nhìn thấy đồng bạn chết trước mặt mình, lập tức sợ tới mức tè ra quần.Ninh Xu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đồng tiền giết người? Có ổn không vậy?Hệ thống: “Tinh, chúc mừng người chơi đã kích phát điều kiện đạt được thành tựu [Nam nhân bên ngoài bình thường bên trong giấu nghề]!” Tóm tắt thành tựu chỉ có một dòng: Trông hắn có vẻ bình thường nhưng có ai biết liệu hắn có thâm tàng bất lộ hay không?Ninh Xu: “…”Nàng biết ngay mà.Chạm phải ánh mắt nàng, Đoạn Hiển hơi ngạc nhiên.Hắn giơ cánh tay không bị nàng cắn bị thương lên, bàn tay to rộng từ từ tiến lại gần đuôi mắt nàng, ngón tay run khẽ.Từ từ sờ mí mắt khép hờ của nàng.Trước mặt Ninh Xu tối đen.Một lúc sau thì nghe hắn dùng chút sức, khẽ nói: “Hắn không chết.”Dừng một chút, lại nói: “Đừng nhìn, đừng sợ.”.
Nàng thở bình thường trở lại, lại bỏ xa bọn họ, mới vừa quẹo qua khúc cua thì bị một người kéo vào ngõ nhỏ, bản năng làm nàng suýt nữa thét chói tai, tay người nọ đặt bên miệng nàng.
Đó là tay đàn ông.
Ninh Xu cắn mạnh, một lúc sau cảm giác người phía sau không có ý định tấn công, nàng mới thả ra.
Nhưng vết cắn đã chảy máu.
Nàng như ngừng thở, quay đầu nhìn.
Đó là gương mặt khá xa lạ, hắn mặc y phục màu đen, mặt nghiêm túc, ngũ quan sắc sảo.
Đôi mắt thâm thúy, chỉ cần nhìn vài lần là muốn tìm tòi nghiên cứu cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Chỉ là Ninh Xu cứ cảm giác nàng đã từng gặp hắn rồi.
Hắn rũ mắt xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi có sao không?”Giọng nói này cùng với bộ dạng của hắn, dần dần nhớ đến một người, ngay cả hương vị trầm mặc cũng giống như đúc.
Ninh Xu từ từ tròn mắt: “Đoạn Hiển!”Mặc dù nàng ngạc nhiên nhưng không đến reo lên, chỉ nói với tông giọng bình thường.
Mày Đoạn Hiển giãn ra.
Bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng bước chân của đám người đuổi theo, Đoạn Hiển hỏi: “Trên người ngươi có gì à?”Hắn không nói rõ nhưng Ninh Xu đã hiểu, vốn dĩ nàng cũng định ném ít đồ ra để dương đông kích tây, mà đúng lúc nàng có một đạo cụ rất thích hợp – xâu tiền xu trong balo nàng.
Đoạn Hiển nhìn lòng bàn tay nàng, rõ ràng hắn hơi ngây người.
Hắn nhận ra đây là xâu tiền hắn cho nàng, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, giống như mặt hồ dậy sóng.
Ninh Xu chớp mắt.
Từ từ, nàng cảm giác nàng bị hiểu lầm.
Nàng nhẹ giọng giải thích: “Ra ngoài mua ít đồ, mang theo chút tiền lẻ.
”Hai người im lặng một lúc.
Ninh Xu: Chậc.
Còn không bằng không giải thích.
Đoạn Hiển mím môi, hắn cầm xâu tiền xu kia vân vê một lúc.
Ninh Xu chưa biết hắn định dùng tiền thế nào nhưng lại thấy hắn ném xâu tiền ra khỏi ngõ nhỏ.
Đồng tiền mang theo sức gió mạnh mẽ, lướt qua đầu vai Ninh Xu làm vài sợi tóc nàng bay lên, lao ra khỏi con hẻm họ đang trốn, sau đó “xoẹt” một tiếng, là tiếng vũ khí sắc bén đâm thủng da thịt.
Bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông thét chói tai.
Có người kêu: “Chảy máu rồi!”Ngay sau đó, lại đổi thành một câu: “Giết người rồi!”Đám lưu manh này mặc dù đã làm vài chuyện dơ bẩn nhưng chưa bao giờ giết người ở hoàng thành, huống chi tận mắt nhìn thấy đồng bạn chết trước mặt mình, lập tức sợ tới mức tè ra quần.
Ninh Xu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đồng tiền giết người? Có ổn không vậy?Hệ thống: “Tinh, chúc mừng người chơi đã kích phát điều kiện đạt được thành tựu [Nam nhân bên ngoài bình thường bên trong giấu nghề]!” Tóm tắt thành tựu chỉ có một dòng: Trông hắn có vẻ bình thường nhưng có ai biết liệu hắn có thâm tàng bất lộ hay không?Ninh Xu: “…”Nàng biết ngay mà.
Chạm phải ánh mắt nàng, Đoạn Hiển hơi ngạc nhiên.
Hắn giơ cánh tay không bị nàng cắn bị thương lên, bàn tay to rộng từ từ tiến lại gần đuôi mắt nàng, ngón tay run khẽ.
Từ từ sờ mí mắt khép hờ của nàng.
Trước mặt Ninh Xu tối đen.
Một lúc sau thì nghe hắn dùng chút sức, khẽ nói: “Hắn không chết.
”Dừng một chút, lại nói: “Đừng nhìn, đừng sợ.
”.
Xuyên Nhanh Khi Vạn Người Mê Chơi Trò Chơi Tình YêuTác giả: Phát Điện CơTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngSắc trời âm trầm, đồng ruộng mênh mông vô bờ, nơi giao nhau giữa đất trời và mây núi, mưa bụi cùng với tuyết rơi xuống con đường rộng lớn, hòa làm một với nước bùn, tạo thành một vũng nước lớn. “Hô, hô! ”Ninh Xu đi chân trần ở trong mưa, nàng không ngừng th* d*c, trời lạnh như vậy mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ngũ tạng lục phủ gần như co lại thành một khối, da thịt bại lộ dưới mưa tuyết bị giá rét làm cho sưng đỏ, đã đau đến chết lặng. Nàng chỉ thấy trước mắt mơ mơ hồ hồ, gắt gao cắn chặt răng, trong miệng xuất hiện mùi tanh, bấy giờ mới tỉnh táo lại đôi chút. Đột nhiên, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa, Ninh Xu đột nhiên phản ứng lại, đây chính là cơ hội để nàng được cứu trợ!Ninh Xu không quan tâm bước tới, đứng ở giữa đường, giang hai tay ra chặn lại. Đoàn người đang cưỡi ngựa mặc một chiếc áo tơi, một tên thị vệ ở phía sau con ngựa thứ nhất lập tức đi về phía trước, nói với Yến Xu: “Trấn Bắc Hầu ở đây, không được chặn đường!”Ninh Xu lại chịu đựng không nổi, trước mắt… Nàng thở bình thường trở lại, lại bỏ xa bọn họ, mới vừa quẹo qua khúc cua thì bị một người kéo vào ngõ nhỏ, bản năng làm nàng suýt nữa thét chói tai, tay người nọ đặt bên miệng nàng.Đó là tay đàn ông.Ninh Xu cắn mạnh, một lúc sau cảm giác người phía sau không có ý định tấn công, nàng mới thả ra.Nhưng vết cắn đã chảy máu.Nàng như ngừng thở, quay đầu nhìn.Đó là gương mặt khá xa lạ, hắn mặc y phục màu đen, mặt nghiêm túc, ngũ quan sắc sảo.Đôi mắt thâm thúy, chỉ cần nhìn vài lần là muốn tìm tòi nghiên cứu cảm xúc nơi đáy mắt hắn.Chỉ là Ninh Xu cứ cảm giác nàng đã từng gặp hắn rồi.Hắn rũ mắt xuống, trầm giọng hỏi: “Ngươi có sao không?”Giọng nói này cùng với bộ dạng của hắn, dần dần nhớ đến một người, ngay cả hương vị trầm mặc cũng giống như đúc.Ninh Xu từ từ tròn mắt: “Đoạn Hiển!”Mặc dù nàng ngạc nhiên nhưng không đến reo lên, chỉ nói với tông giọng bình thường.Mày Đoạn Hiển giãn ra.Bỗng nhiên bên ngoài lại có tiếng bước chân của đám người đuổi theo, Đoạn Hiển hỏi: “Trên người ngươi có gì à?”Hắn không nói rõ nhưng Ninh Xu đã hiểu, vốn dĩ nàng cũng định ném ít đồ ra để dương đông kích tây, mà đúng lúc nàng có một đạo cụ rất thích hợp – xâu tiền xu trong balo nàng.Đoạn Hiển nhìn lòng bàn tay nàng, rõ ràng hắn hơi ngây người.Hắn nhận ra đây là xâu tiền hắn cho nàng, đôi mắt đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, giống như mặt hồ dậy sóng.Ninh Xu chớp mắt.Từ từ, nàng cảm giác nàng bị hiểu lầm.Nàng nhẹ giọng giải thích: “Ra ngoài mua ít đồ, mang theo chút tiền lẻ.”Hai người im lặng một lúc.Ninh Xu: Chậc.Còn không bằng không giải thích.Đoạn Hiển mím môi, hắn cầm xâu tiền xu kia vân vê một lúc.Ninh Xu chưa biết hắn định dùng tiền thế nào nhưng lại thấy hắn ném xâu tiền ra khỏi ngõ nhỏ.Đồng tiền mang theo sức gió mạnh mẽ, lướt qua đầu vai Ninh Xu làm vài sợi tóc nàng bay lên, lao ra khỏi con hẻm họ đang trốn, sau đó “xoẹt” một tiếng, là tiếng vũ khí sắc bén đâm thủng da thịt.Bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông thét chói tai.Có người kêu: “Chảy máu rồi!”Ngay sau đó, lại đổi thành một câu: “Giết người rồi!”Đám lưu manh này mặc dù đã làm vài chuyện dơ bẩn nhưng chưa bao giờ giết người ở hoàng thành, huống chi tận mắt nhìn thấy đồng bạn chết trước mặt mình, lập tức sợ tới mức tè ra quần.Ninh Xu nheo mắt nhìn người đàn ông trước mặt, đồng tiền giết người? Có ổn không vậy?Hệ thống: “Tinh, chúc mừng người chơi đã kích phát điều kiện đạt được thành tựu [Nam nhân bên ngoài bình thường bên trong giấu nghề]!” Tóm tắt thành tựu chỉ có một dòng: Trông hắn có vẻ bình thường nhưng có ai biết liệu hắn có thâm tàng bất lộ hay không?Ninh Xu: “…”Nàng biết ngay mà.Chạm phải ánh mắt nàng, Đoạn Hiển hơi ngạc nhiên.Hắn giơ cánh tay không bị nàng cắn bị thương lên, bàn tay to rộng từ từ tiến lại gần đuôi mắt nàng, ngón tay run khẽ.Từ từ sờ mí mắt khép hờ của nàng.Trước mặt Ninh Xu tối đen.Một lúc sau thì nghe hắn dùng chút sức, khẽ nói: “Hắn không chết.”Dừng một chút, lại nói: “Đừng nhìn, đừng sợ.”.