Thời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,…

Chương 37: Chương 37

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí NhớTác giả: Nhược Thi An HiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,… “Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ừ, anh quên thật rồi.”Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong lồng ngực đã chạy loạn lên rồi.Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.Trái tim bất giác đập nhanh.Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.Sắp chết mất thôi.Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.Cô chu môi.Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.Cô muốn làm gì?Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.Môi hai người càng ngày càng gần.Lại gần thêm chút nữa.Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.Khăn ướt sao?Lau sao?Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.”Nguyễn Văn Văn mở mắt, vẻ mặt cô mờ mịt, thầm nghĩ: ‘Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?’Còn chưa hôn mà.“Anh không đến sao?” Cô hỏi“Sao cơ, lau sạch rồi.” Lộ Phong lắc lắc tờ khăn ướt.Nguyễn Văn Văn: “! ”Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.”“! ” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức thay đổi, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.”Nguyễn Văn Văn: “! ” Vậy hành động cảm ơn của anh đâu, hả?Nụ hôn của cô đâu?“Vậy anh còn không làm gì sao?”“Phải làm chứ.” Lộ Phong nghĩ, lại gật đầu.Lộ Văn Văn tưởng anh đã hiểu, trái tim lại nhảy nhót, thôi bỏ đi, không chấp tên trai thẳng này, dạy dỗ là được, xem đi, không phải thay đổi rồi sao.Cô đang chờ đợi anh ôm eo hôn cô, trong lòng lại có thêm một bản chứng nhận quyền sở hữu tài sản.“Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.“Em cất nó đi.” Lộ Phong nói.“Cái này cho anh mà.” Nguyễn Văn Văn nói.Lộ Phong không nói lời nào cứ vậy đi vào phòng sách.Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm mấy tờ giấy chứng nhận tài sản giống như vậy.Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt: "Đây là?"Lộ Phong mím môi nói: "Cũng giống cái của em.""! " Đây không phải là nói nhảm à, cô đương nhiên biết là giống nhau, cô muốn hỏi, vì sao nhiều như vậy.“Tặng cho em.” Lộ Phong đặt mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vào tay cô."! " Nguyễn Văn Văn không thở nổi, cô nghĩ mình thật trâu bò, nhưng cô không ngờ rằng anh lại là ông chủ thực sự.Cô đếm đếm một chút, tổng cộng có năm cái, cả người cô trở nên tê rần.Lộ Phong nghĩ dáng vẻ ngạc nhiên của cô nghĩa là cô rất thích, nhếch môi nói: “Mấy cái đó đều thuộc quyền sở hữu của em, muốn làm gì thì làm.”Nguyễn Văn Văn phải mất một lúc lâu để lấy lại giọng nói: "Đơn vị tặng quà của anh là tiền trăm triệu sao?"Năm tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.Lộ Phong một tay đút túi, rất ra vẻ ông chủ: "Không thiếu tiền."Có thể hiểu một cách đơn giản là: Tôi có rất nhiều tiền.Nguyễn Văn Văn tặng quà không thành công, ngược lại còn lấy lại năm phần quà.Tần suất tim rung động cũng không ổn nữa, lúc ăn cơm cô cảm thấy không yên lòng.Lộ Phong bóc tôm cho cô, vừa định đặt vào đĩa ăn của cô, cô đã nắm lấy tay anh, m*t sạch ngón tay anh.Đầu lưỡi cô l**m trên đầu ngón tay anh.Lộ Phong nhìn cô, hơi nheo mắt lại..

“Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.

Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ừ, anh quên thật rồi.

”Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.

Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong lồng ngực đã chạy loạn lên rồi.

Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.

Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.

Trái tim bất giác đập nhanh.

Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Sắp chết mất thôi.

Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.

Cô chu môi.

Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.

Cô muốn làm gì?Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.

Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.

Môi hai người càng ngày càng gần.

Lại gần thêm chút nữa.

Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.

Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.

Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.

Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.

Khăn ướt sao?Lau sao?Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.

”Nguyễn Văn Văn mở mắt, vẻ mặt cô mờ mịt, thầm nghĩ: ‘Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?’Còn chưa hôn mà.

“Anh không đến sao?” Cô hỏi“Sao cơ, lau sạch rồi.

” Lộ Phong lắc lắc tờ khăn ướt.

Nguyễn Văn Văn: “! ”Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.

Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.

”“! ” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức thay đổi, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.

Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.

”Nguyễn Văn Văn: “! ” Vậy hành động cảm ơn của anh đâu, hả?Nụ hôn của cô đâu?“Vậy anh còn không làm gì sao?”“Phải làm chứ.

” Lộ Phong nghĩ, lại gật đầu.

Lộ Văn Văn tưởng anh đã hiểu, trái tim lại nhảy nhót, thôi bỏ đi, không chấp tên trai thẳng này, dạy dỗ là được, xem đi, không phải thay đổi rồi sao.

Cô đang chờ đợi anh ôm eo hôn cô, trong lòng lại có thêm một bản chứng nhận quyền sở hữu tài sản.

“Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.

“Em cất nó đi.

” Lộ Phong nói.

“Cái này cho anh mà.

” Nguyễn Văn Văn nói.

Lộ Phong không nói lời nào cứ vậy đi vào phòng sách.

Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm mấy tờ giấy chứng nhận tài sản giống như vậy.

Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt: "Đây là?"Lộ Phong mím môi nói: "Cũng giống cái của em.

""! " Đây không phải là nói nhảm à, cô đương nhiên biết là giống nhau, cô muốn hỏi, vì sao nhiều như vậy.

“Tặng cho em.

” Lộ Phong đặt mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vào tay cô.

"! " Nguyễn Văn Văn không thở nổi, cô nghĩ mình thật trâu bò, nhưng cô không ngờ rằng anh lại là ông chủ thực sự.

Cô đếm đếm một chút, tổng cộng có năm cái, cả người cô trở nên tê rần.

Lộ Phong nghĩ dáng vẻ ngạc nhiên của cô nghĩa là cô rất thích, nhếch môi nói: “Mấy cái đó đều thuộc quyền sở hữu của em, muốn làm gì thì làm.

”Nguyễn Văn Văn phải mất một lúc lâu để lấy lại giọng nói: "Đơn vị tặng quà của anh là tiền trăm triệu sao?"Năm tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.

Lộ Phong một tay đút túi, rất ra vẻ ông chủ: "Không thiếu tiền.

"Có thể hiểu một cách đơn giản là: Tôi có rất nhiều tiền.

Nguyễn Văn Văn tặng quà không thành công, ngược lại còn lấy lại năm phần quà.

Tần suất tim rung động cũng không ổn nữa, lúc ăn cơm cô cảm thấy không yên lòng.

Lộ Phong bóc tôm cho cô, vừa định đặt vào đĩa ăn của cô, cô đã nắm lấy tay anh, m*t sạch ngón tay anh.

Đầu lưỡi cô l**m trên đầu ngón tay anh.

Lộ Phong nhìn cô, hơi nheo mắt lại.

.

Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí NhớTác giả: Nhược Thi An HiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,… “Có phải anh quên gì không?” Nguyễn Văn Văn ngẩng đầu nhìn anh, tốt bụng nhắc nhở, lông mi hơi run rẩy, trong lòng nói mau ôm em, hôn em, go.Lộ Phong nhìn chứng nhận quyền sở hữu tài sản, dường như nhớ ra điều gì: “Ừ, anh quên thật rồi.”Nguyễn Văn Văn: Vậy mới đúng chứ, nhanh, đến đi.Cô ngẩng đầu chậm rãi nhắm mắt, yên lặng đợi nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, sắc mặt bên ngoài nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra con nai nhỏ trong lồng ngực đã chạy loạn lên rồi.Miệng hơi khô khốc, cô chầm chậm nuốt nước bọt.Lộ Phong không hiểu, cúi người sáp đến gần, dáng người anh cao lớn vừa khéo chắn ánh nắng, Nguyễn Văn Văn cảm thấy có một bóng đen phủ xuống.Trái tim bất giác đập nhanh.Hai tay đặt bên người vô thức nắm chặt, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.Sắp chết mất thôi.Đúng là muốn lấy mạng người ta mà.Cô chu môi.Ánh mắt Lộ Phong nhìn từ đôi mắt đang nhắm đến đôi môi đang chu ra của cô, động tác chu môi này rõ ràng là đang muốn anh hôn, anh ngây người, vô cùng nghi ngờ.Cô muốn làm gì?Nguyễn Văn Văn có thể làm gì, cô chỉ muốn một nụ hôn nồng nàn thôi mà.Sợ mình chưa thể hiện rõ ràng, cô còn nhân cơ hội này kiễng chân, chủ động nghênh đón.Môi hai người càng ngày càng gần.Lại gần thêm chút nữa.Hô hấp hòa vào nhau, hơi thở nóng bỏng tràn ngập bốn phía.Nguyễn Văn Văn hơi hoang mang, dường như mỗi lần hôn anh cô đều lo lắng một cách khó hiểu, có lẽ là vì cô đã yêu thầm quá lâu chăng.Lúc cô đang nghĩ lung tung, có một thứ gì đó đặt lên trán cô, mềm mại ẩm ướt, còn có hương thơm, hình như là khăn ướt cô đặt trên bàn trang điểm.Cô nhăn mũi ngửi, mùi hương rất thanh mát, đúng là khăn ướt của cô.Khăn ướt sao?Lau sao?Cô còn chưa mở mắt, đã có giọng nói truyền đến từ trên đỉnh đầu: “Được rồi.”Nguyễn Văn Văn mở mắt, vẻ mặt cô mờ mịt, thầm nghĩ: ‘Cái gì được rồi? Được cái gì rồi?’Còn chưa hôn mà.“Anh không đến sao?” Cô hỏi“Sao cơ, lau sạch rồi.” Lộ Phong lắc lắc tờ khăn ướt.Nguyễn Văn Văn: “! ”Cô muốn anh hôn cô, anh lau trán cô làm gì.Cô vẫn đấu tranh đến cùng: “Như vậy là xong rồi à?”Lộ Phong nhìn đồng hồ: “Ừ, nên đi ăn tối thôi.”“! ” Sắc mặt Nguyễn Văn Văn lập tức thay đổi, hai chân chạm đất, trưng ra vẻ mặt anh đúng là không biết lãng mạn.Một giây sau, cô nhắc nhở anh: “Anh thích đảo nghỉ dưỡng không?”Lộ Phong gật đầu: “Không tồi.”Nguyễn Văn Văn: “! ” Vậy hành động cảm ơn của anh đâu, hả?Nụ hôn của cô đâu?“Vậy anh còn không làm gì sao?”“Phải làm chứ.” Lộ Phong nghĩ, lại gật đầu.Lộ Văn Văn tưởng anh đã hiểu, trái tim lại nhảy nhót, thôi bỏ đi, không chấp tên trai thẳng này, dạy dỗ là được, xem đi, không phải thay đổi rồi sao.Cô đang chờ đợi anh ôm eo hôn cô, trong lòng lại có thêm một bản chứng nhận quyền sở hữu tài sản.“Đây là gì?” Cô nhíu mày hỏi.“Em cất nó đi.” Lộ Phong nói.“Cái này cho anh mà.” Nguyễn Văn Văn nói.Lộ Phong không nói lời nào cứ vậy đi vào phòng sách.Một lúc sau anh quay lại, trên tay cầm mấy tờ giấy chứng nhận tài sản giống như vậy.Nguyễn Văn Văn trợn tròn mắt: "Đây là?"Lộ Phong mím môi nói: "Cũng giống cái của em.""! " Đây không phải là nói nhảm à, cô đương nhiên biết là giống nhau, cô muốn hỏi, vì sao nhiều như vậy.“Tặng cho em.” Lộ Phong đặt mấy tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu vào tay cô."! " Nguyễn Văn Văn không thở nổi, cô nghĩ mình thật trâu bò, nhưng cô không ngờ rằng anh lại là ông chủ thực sự.Cô đếm đếm một chút, tổng cộng có năm cái, cả người cô trở nên tê rần.Lộ Phong nghĩ dáng vẻ ngạc nhiên của cô nghĩa là cô rất thích, nhếch môi nói: “Mấy cái đó đều thuộc quyền sở hữu của em, muốn làm gì thì làm.”Nguyễn Văn Văn phải mất một lúc lâu để lấy lại giọng nói: "Đơn vị tặng quà của anh là tiền trăm triệu sao?"Năm tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu này trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ.Lộ Phong một tay đút túi, rất ra vẻ ông chủ: "Không thiếu tiền."Có thể hiểu một cách đơn giản là: Tôi có rất nhiều tiền.Nguyễn Văn Văn tặng quà không thành công, ngược lại còn lấy lại năm phần quà.Tần suất tim rung động cũng không ổn nữa, lúc ăn cơm cô cảm thấy không yên lòng.Lộ Phong bóc tôm cho cô, vừa định đặt vào đĩa ăn của cô, cô đã nắm lấy tay anh, m*t sạch ngón tay anh.Đầu lưỡi cô l**m trên đầu ngón tay anh.Lộ Phong nhìn cô, hơi nheo mắt lại..

Chương 37: Chương 37