Thời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,…
Chương 44: Chương 44
Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí NhớTác giả: Nhược Thi An HiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,… Sau khi xoa nhẹ khoảng mười phút, Lộ Phong thả tay xuống, hỏi cô: "Còn choáng không?"Nguyễn Văn Văn định lắc đầu, sau đó thay đổi, gật đầu: "Ưm, vẫn còn khó chịu."Lộ Phong nói: "Một lát nữa đi bệnh viện."Nguyễn Văn Văn kéo tay, xoa ngón tay anh: "Những loại thuốc kia không có tác dụng với em.""Vậy thế nào mới có tác dụng?" Lộ Phong hỏi."Nhìn anh đó." Nguyễn Văn Văn cười nói: "Chỉ cần nhìn thấy anh thì em không khó chịu nữa."Nói tới nói lui vẫn muốn đi công ty với anh.Lộ Phong hiểu ý, gật đầu: "Ừm, một lát em đến công ty với tôi."Nếu không phải Nguyễn Văn Văn đang thể hiện hình tượng "Yếu ớt" thì lúc này đã nhảy lên rồi.Cô kìm chế ho nhẹ một tiếng: "Anh không gạt em chứ?"Lộ Phong xuống giường, nhắc nhở: "Nếu không rửa mặt nữa sẽ đến muộn đấy."Dứt lời, Nguyễn Văn Văn vội vàng bước xuống chạy vào nhà vệ sinh trước.Lộ Phong ở phía sau khẽ lắc đầu.Sau khi sửa soạn xong, hai người cùng đi xuống tầng ăn sáng.Trước mặt Nguyễn Văn Văn bày canh sâm, thím Chu nói: "Mợ chủ phải ăn nhiều một chút."Nguyễn Văn Văn kinh ngạc: "Vì sao?"Thím Chu xoay người khẽ nói: "Đây là do cậu chủ đích thân làm cho mợ."Nguyễn Văn Văn: "..."Còn có chuyện gì vui hơn khi được người mình thích làm đồ ăn sáng cho chứ!Huhu, Lộ Phong tốt quá!Chồng thân yêu của cô đúng là tuyệt vời!Lộ Phong không phản ứng gì, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.Cho dù Nguyễn Văn Văn chăm chú nhìn anh, anh vẫn giống như trước.Nhưng không ai chú ý, tay đang cầm thìa của anh dừng lại, dường như trầm tư một giây.Ngay chính anh cũng không biết mình suy nghĩ điều gì.Nguyễn Văn Văn nghe lời ăn hết canh, ôm tay Lộ Phong ra khỏi cửa.Dáng vẻ đi ra ngoài cùng nhau thế này Lộ Phong không quen nên rút tay ra.Đôi mắt Nguyễn Văn Văn lóe sáng nhìn qua: "Sao thế?"Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng vàng chiếu xuống dường như khiến ánh mắt của cô càng có hồn hơn.Lộ Phong nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô mà hơi ngẩn người."Không có gì." Cánh tay anh lại không nhúc nhích.Nguyễn Văn Văn rất biết giả vờ vô tội, khi nãy cô cố ý hỏi thế, đúng là anh không đành lòng từ chối cô.Trước đó phòng thư ký đã nhận được điện thoại của Chu Hải nói có thư ký mới sắp đến, đặc biệt chịu trách nhiệm việc lớn nhỏ của tổng giám đốc Lộ.Phạm vi "Việc lớn nhỏ" này tương đối rộng, phải chú ý khá nhiều.Bề ngoài chỉ là một số việc trong công việc, nhưng suy cho cùng không chỉ là chuyện làm ăn.Nhất là phòng thư ký đều là đàn ông, lúc Chu Hải nói người đến là phụ nữ, phòng thư ký như vỡ tổ, họ rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào đến.Dám làm phiền trợ lý Chu phải đích thân thông báo.Điều làm cho họ tò mò hơn chính là xưa nay bên cạnh tổng giám đốc không bao giờ có nhân viên nữ, sao hôm nay lại như thế?Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng không ai dám thăm dò.Mọi người đi làm đúng giờ như ngày thường, nắm chắc công việc.Nhưng khác với ngày thường, ai cũng nhìn về phía cửa thang máy.Bởi vì năm phút trước bọn họ nhận được tin tức tổng giám đốc đến, còn dẫn theo một thư ký nữ.Cuối cùng nhân vật thần bí đã xuất hiện, nhóm nhân viên ăn dưa quên luôn cả công việc.Nguyễn Văn Văn không biết mình gây nên sóng to gió lớn thế nào, cô âm thầm kéo ngón tay Lộ Phong.Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, ngoại trừ Lộ Phong ra không ai đi cả.Vì vậy, không ai có thể nhìn thấy.Lộ Phong ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta đã nói rồi."Trước khi đến, anh đã nói rõ trong xe, tất cả phải dựa theo điều lệ công ty.Cô không được nói những lời đặc biệt, không được có hành động thân mật với anh.Ví dụ như: Động tác kéo ngón tay vừa rồi là một trong những hành động thân mật.Nguyễn Văn Văn mím môi, rút tay lại, sau đó nhích sang một bên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.Lộ Phong nhìn hành động của cô, cảm thấy không vui lắm, còn cảm thấy có chút khác lạ.Anh khẽ nhíu mày lại buông ra, lúc đang muốn nói điều gì đó thì cửa thang máy mở ra.Chu Hải đứng nghiêm túc ở cửa ra vào, cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lộ, cô..."Anh ta vội đổi cách nói: "Thư ký Nguyễn."Nguyễn Văn Văn gật đầu cười chào hỏi: "Trợ lý Chu, chào buổi sáng."Khi cô cười gương mặt rất đẹp, Chu Hải bất ngờ, không biết hồn trôi đi đâu mất.Lộ Phong liếc mắt nhìn, anh ta hoàn hồn lại, khẽ nói: "Không dám nhận.."Để vợ tổng giám đốc chào hỏi mình, anh ta không muốn sống nữa chắc!"Tài liệu đâu? Chuẩn bị xong chưa?" Lộ Phong hỏi.Chu Hải ở sau lưng anh cúi đầu báo cáo: "Đã để trên bàn làm việc của anh."Lộ Phong: "Lộ Dương đâu?"Chu Hải: "Tối hôm qua phó giám đốc Lộ đã về Nam Thành."Hai người vừa đi vừa nói, Nguyễn Văn Văn đi theo sau nhìn xung quanh.Trong lúc đó có mấy ánh mắt nhìn qua, cô mỉm cười gật đầu.Trong nhóm chat như bùng nổ..
Sau khi xoa nhẹ khoảng mười phút, Lộ Phong thả tay xuống, hỏi cô: "Còn choáng không?"Nguyễn Văn Văn định lắc đầu, sau đó thay đổi, gật đầu: "Ưm, vẫn còn khó chịu."Lộ Phong nói: "Một lát nữa đi bệnh viện."Nguyễn Văn Văn kéo tay, xoa ngón tay anh: "Những loại thuốc kia không có tác dụng với em.""Vậy thế nào mới có tác dụng?" Lộ Phong hỏi."Nhìn anh đó." Nguyễn Văn Văn cười nói: "Chỉ cần nhìn thấy anh thì em không khó chịu nữa."Nói tới nói lui vẫn muốn đi công ty với anh.Lộ Phong hiểu ý, gật đầu: "Ừm, một lát em đến công ty với tôi."Nếu không phải Nguyễn Văn Văn đang thể hiện hình tượng "Yếu ớt" thì lúc này đã nhảy lên rồi.Cô kìm chế ho nhẹ một tiếng: "Anh không gạt em chứ?"Lộ Phong xuống giường, nhắc nhở: "Nếu không rửa mặt nữa sẽ đến muộn đấy."Dứt lời, Nguyễn Văn Văn vội vàng bước xuống chạy vào nhà vệ sinh trước.Lộ Phong ở phía sau khẽ lắc đầu.Sau khi sửa soạn xong, hai người cùng đi xuống tầng ăn sáng.
Trước mặt Nguyễn Văn Văn bày canh sâm, thím Chu nói: "Mợ chủ phải ăn nhiều một chút."Nguyễn Văn Văn kinh ngạc: "Vì sao?"Thím Chu xoay người khẽ nói: "Đây là do cậu chủ đích thân làm cho mợ."Nguyễn Văn Văn: "..."Còn có chuyện gì vui hơn khi được người mình thích làm đồ ăn sáng cho chứ!Huhu, Lộ Phong tốt quá!Chồng thân yêu của cô đúng là tuyệt vời!Lộ Phong không phản ứng gì, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
Cho dù Nguyễn Văn Văn chăm chú nhìn anh, anh vẫn giống như trước.Nhưng không ai chú ý, tay đang cầm thìa của anh dừng lại, dường như trầm tư một giây.Ngay chính anh cũng không biết mình suy nghĩ điều gì.Nguyễn Văn Văn nghe lời ăn hết canh, ôm tay Lộ Phong ra khỏi cửa.
Dáng vẻ đi ra ngoài cùng nhau thế này Lộ Phong không quen nên rút tay ra.Đôi mắt Nguyễn Văn Văn lóe sáng nhìn qua: "Sao thế?"Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng vàng chiếu xuống dường như khiến ánh mắt của cô càng có hồn hơn.
Lộ Phong nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô mà hơi ngẩn người."Không có gì." Cánh tay anh lại không nhúc nhích.Nguyễn Văn Văn rất biết giả vờ vô tội, khi nãy cô cố ý hỏi thế, đúng là anh không đành lòng từ chối cô.Trước đó phòng thư ký đã nhận được điện thoại của Chu Hải nói có thư ký mới sắp đến, đặc biệt chịu trách nhiệm việc lớn nhỏ của tổng giám đốc Lộ.Phạm vi "Việc lớn nhỏ" này tương đối rộng, phải chú ý khá nhiều.
Bề ngoài chỉ là một số việc trong công việc, nhưng suy cho cùng không chỉ là chuyện làm ăn.Nhất là phòng thư ký đều là đàn ông, lúc Chu Hải nói người đến là phụ nữ, phòng thư ký như vỡ tổ, họ rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào đến.Dám làm phiền trợ lý Chu phải đích thân thông báo.Điều làm cho họ tò mò hơn chính là xưa nay bên cạnh tổng giám đốc không bao giờ có nhân viên nữ, sao hôm nay lại như thế?Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng không ai dám thăm dò.Mọi người đi làm đúng giờ như ngày thường, nắm chắc công việc.
Nhưng khác với ngày thường, ai cũng nhìn về phía cửa thang máy.Bởi vì năm phút trước bọn họ nhận được tin tức tổng giám đốc đến, còn dẫn theo một thư ký nữ.Cuối cùng nhân vật thần bí đã xuất hiện, nhóm nhân viên ăn dưa quên luôn cả công việc.Nguyễn Văn Văn không biết mình gây nên sóng to gió lớn thế nào, cô âm thầm kéo ngón tay Lộ Phong.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, ngoại trừ Lộ Phong ra không ai đi cả.Vì vậy, không ai có thể nhìn thấy.Lộ Phong ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta đã nói rồi."Trước khi đến, anh đã nói rõ trong xe, tất cả phải dựa theo điều lệ công ty.
Cô không được nói những lời đặc biệt, không được có hành động thân mật với anh.Ví dụ như: Động tác kéo ngón tay vừa rồi là một trong những hành động thân mật.Nguyễn Văn Văn mím môi, rút tay lại, sau đó nhích sang một bên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.Lộ Phong nhìn hành động của cô, cảm thấy không vui lắm, còn cảm thấy có chút khác lạ.
Anh khẽ nhíu mày lại buông ra, lúc đang muốn nói điều gì đó thì cửa thang máy mở ra.Chu Hải đứng nghiêm túc ở cửa ra vào, cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lộ, cô..."Anh ta vội đổi cách nói: "Thư ký Nguyễn."Nguyễn Văn Văn gật đầu cười chào hỏi: "Trợ lý Chu, chào buổi sáng."Khi cô cười gương mặt rất đẹp, Chu Hải bất ngờ, không biết hồn trôi đi đâu mất.Lộ Phong liếc mắt nhìn, anh ta hoàn hồn lại, khẽ nói: "Không dám nhận.."Để vợ tổng giám đốc chào hỏi mình, anh ta không muốn sống nữa chắc!"Tài liệu đâu? Chuẩn bị xong chưa?" Lộ Phong hỏi.Chu Hải ở sau lưng anh cúi đầu báo cáo: "Đã để trên bàn làm việc của anh."Lộ Phong: "Lộ Dương đâu?"Chu Hải: "Tối hôm qua phó giám đốc Lộ đã về Nam Thành."Hai người vừa đi vừa nói, Nguyễn Văn Văn đi theo sau nhìn xung quanh.
Trong lúc đó có mấy ánh mắt nhìn qua, cô mỉm cười gật đầu.Trong nhóm chat như bùng nổ..
Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí NhớTác giả: Nhược Thi An HiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhThời tiết tháng bảy ở Nam Thành khô nóng khiến cho lòng người khó chịu, mấy người đứng chờ ở cửa công ty chịu đựng cái nắng chói chang, âm thầm lau khô mồ hôi.Phía sau có người nhỏ tiếng nói: "Rốt cuộc khi nào ông chủ mới đến, tôi sắp bị nướng chín rồi này."Một người khác lên tiếng, nháy mắt: "Đừng nói chuyện, kẻo ông chủ nghe thấy."Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc Stretch Lincoln Limousine dừng lại. Cửa xe mở ra, một người xoay người đi tới đứng cạnh cửa xe, nói nhỏ: "Tổng giám đốc Lộ, xin mời."Mấy người còn lại thấy thế bèn vội vàng chạy đến nghênh đón, cúi người đồng thanh: "Tổng giám đốc Lộ!"Trên xe, một người chậm rãi bước xuống, người đó có dáng người cao ráo, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng và cà vạt màu sáng. Mái tóc anh được chải chuốt cẩn thận, đôi mắt hẹp dài, mí mắt sâu, con ngươi đen nhánh như đá quý óng ánh, gương mặt góc cạnh, đường cong cằm hoàn hảo, là một người khiến người khác không thể dời mắt.Lộ Phong lạnh lùng liếc nhìn đám người đómột cái,… Sau khi xoa nhẹ khoảng mười phút, Lộ Phong thả tay xuống, hỏi cô: "Còn choáng không?"Nguyễn Văn Văn định lắc đầu, sau đó thay đổi, gật đầu: "Ưm, vẫn còn khó chịu."Lộ Phong nói: "Một lát nữa đi bệnh viện."Nguyễn Văn Văn kéo tay, xoa ngón tay anh: "Những loại thuốc kia không có tác dụng với em.""Vậy thế nào mới có tác dụng?" Lộ Phong hỏi."Nhìn anh đó." Nguyễn Văn Văn cười nói: "Chỉ cần nhìn thấy anh thì em không khó chịu nữa."Nói tới nói lui vẫn muốn đi công ty với anh.Lộ Phong hiểu ý, gật đầu: "Ừm, một lát em đến công ty với tôi."Nếu không phải Nguyễn Văn Văn đang thể hiện hình tượng "Yếu ớt" thì lúc này đã nhảy lên rồi.Cô kìm chế ho nhẹ một tiếng: "Anh không gạt em chứ?"Lộ Phong xuống giường, nhắc nhở: "Nếu không rửa mặt nữa sẽ đến muộn đấy."Dứt lời, Nguyễn Văn Văn vội vàng bước xuống chạy vào nhà vệ sinh trước.Lộ Phong ở phía sau khẽ lắc đầu.Sau khi sửa soạn xong, hai người cùng đi xuống tầng ăn sáng.Trước mặt Nguyễn Văn Văn bày canh sâm, thím Chu nói: "Mợ chủ phải ăn nhiều một chút."Nguyễn Văn Văn kinh ngạc: "Vì sao?"Thím Chu xoay người khẽ nói: "Đây là do cậu chủ đích thân làm cho mợ."Nguyễn Văn Văn: "..."Còn có chuyện gì vui hơn khi được người mình thích làm đồ ăn sáng cho chứ!Huhu, Lộ Phong tốt quá!Chồng thân yêu của cô đúng là tuyệt vời!Lộ Phong không phản ứng gì, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.Cho dù Nguyễn Văn Văn chăm chú nhìn anh, anh vẫn giống như trước.Nhưng không ai chú ý, tay đang cầm thìa của anh dừng lại, dường như trầm tư một giây.Ngay chính anh cũng không biết mình suy nghĩ điều gì.Nguyễn Văn Văn nghe lời ăn hết canh, ôm tay Lộ Phong ra khỏi cửa.Dáng vẻ đi ra ngoài cùng nhau thế này Lộ Phong không quen nên rút tay ra.Đôi mắt Nguyễn Văn Văn lóe sáng nhìn qua: "Sao thế?"Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng vàng chiếu xuống dường như khiến ánh mắt của cô càng có hồn hơn.Lộ Phong nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô mà hơi ngẩn người."Không có gì." Cánh tay anh lại không nhúc nhích.Nguyễn Văn Văn rất biết giả vờ vô tội, khi nãy cô cố ý hỏi thế, đúng là anh không đành lòng từ chối cô.Trước đó phòng thư ký đã nhận được điện thoại của Chu Hải nói có thư ký mới sắp đến, đặc biệt chịu trách nhiệm việc lớn nhỏ của tổng giám đốc Lộ.Phạm vi "Việc lớn nhỏ" này tương đối rộng, phải chú ý khá nhiều.Bề ngoài chỉ là một số việc trong công việc, nhưng suy cho cùng không chỉ là chuyện làm ăn.Nhất là phòng thư ký đều là đàn ông, lúc Chu Hải nói người đến là phụ nữ, phòng thư ký như vỡ tổ, họ rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào đến.Dám làm phiền trợ lý Chu phải đích thân thông báo.Điều làm cho họ tò mò hơn chính là xưa nay bên cạnh tổng giám đốc không bao giờ có nhân viên nữ, sao hôm nay lại như thế?Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng không ai dám thăm dò.Mọi người đi làm đúng giờ như ngày thường, nắm chắc công việc.Nhưng khác với ngày thường, ai cũng nhìn về phía cửa thang máy.Bởi vì năm phút trước bọn họ nhận được tin tức tổng giám đốc đến, còn dẫn theo một thư ký nữ.Cuối cùng nhân vật thần bí đã xuất hiện, nhóm nhân viên ăn dưa quên luôn cả công việc.Nguyễn Văn Văn không biết mình gây nên sóng to gió lớn thế nào, cô âm thầm kéo ngón tay Lộ Phong.Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, ngoại trừ Lộ Phong ra không ai đi cả.Vì vậy, không ai có thể nhìn thấy.Lộ Phong ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta đã nói rồi."Trước khi đến, anh đã nói rõ trong xe, tất cả phải dựa theo điều lệ công ty.Cô không được nói những lời đặc biệt, không được có hành động thân mật với anh.Ví dụ như: Động tác kéo ngón tay vừa rồi là một trong những hành động thân mật.Nguyễn Văn Văn mím môi, rút tay lại, sau đó nhích sang một bên kéo giãn khoảng cách giữa hai người.Lộ Phong nhìn hành động của cô, cảm thấy không vui lắm, còn cảm thấy có chút khác lạ.Anh khẽ nhíu mày lại buông ra, lúc đang muốn nói điều gì đó thì cửa thang máy mở ra.Chu Hải đứng nghiêm túc ở cửa ra vào, cúi đầu nói: "Tổng giám đốc Lộ, cô..."Anh ta vội đổi cách nói: "Thư ký Nguyễn."Nguyễn Văn Văn gật đầu cười chào hỏi: "Trợ lý Chu, chào buổi sáng."Khi cô cười gương mặt rất đẹp, Chu Hải bất ngờ, không biết hồn trôi đi đâu mất.Lộ Phong liếc mắt nhìn, anh ta hoàn hồn lại, khẽ nói: "Không dám nhận.."Để vợ tổng giám đốc chào hỏi mình, anh ta không muốn sống nữa chắc!"Tài liệu đâu? Chuẩn bị xong chưa?" Lộ Phong hỏi.Chu Hải ở sau lưng anh cúi đầu báo cáo: "Đã để trên bàn làm việc của anh."Lộ Phong: "Lộ Dương đâu?"Chu Hải: "Tối hôm qua phó giám đốc Lộ đã về Nam Thành."Hai người vừa đi vừa nói, Nguyễn Văn Văn đi theo sau nhìn xung quanh.Trong lúc đó có mấy ánh mắt nhìn qua, cô mỉm cười gật đầu.Trong nhóm chat như bùng nổ..