Giữa buổi trưa mùa hè, tiếng ve inh ỏi chói tai khiến người ta bực bội, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tan cái nóng, dưới chân ngọn đồi xanh mướt có một con sông nhỏ, mặt nước phẳn lặng, nhưng kỳ thật lòng sông chảy xiết, lòng sông lại hẹp và sâu, năm nay mưa nhiều, nước trong mương chưa bao giờ cạn, trong đó chứa rất nhiều cá lớn, tôm nhỏ, chẳng qua bình thường sẽ không thể nào bắt được. Trong làn nước có một bóng người lấp ló, một người đang ngụp xuống lặn dưới nước, bởi được 30-40m liền ngoi lên khỏi mặt nước, trên tay cầm một con cá trích dài nửa thước, lộ ra trên mặt nước cánh tay cơ bắp, với làn da màu lúa mạch, lấp lánh dưới nước. Rất nhanh, người đó liền ngoi lên, khuôn mặt tròn, ngắn, tươi tắn, mày rậm, mắt to, mũi thẳng, mở mắt nhìn ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười khi nhìn thấy kích thước của con cá trích. “Ngô…Cứu…Mạng!’Một giọng nữ yếu ớt truyền đến từ phía trước, Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới nước có một bóng người, hình như có người…
Chương 12: Chương 12
Thập Niên 80 Tiểu Kiều ThêTác giả: Mộ Kiến Xuân ThâmTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngGiữa buổi trưa mùa hè, tiếng ve inh ỏi chói tai khiến người ta bực bội, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tan cái nóng, dưới chân ngọn đồi xanh mướt có một con sông nhỏ, mặt nước phẳn lặng, nhưng kỳ thật lòng sông chảy xiết, lòng sông lại hẹp và sâu, năm nay mưa nhiều, nước trong mương chưa bao giờ cạn, trong đó chứa rất nhiều cá lớn, tôm nhỏ, chẳng qua bình thường sẽ không thể nào bắt được. Trong làn nước có một bóng người lấp ló, một người đang ngụp xuống lặn dưới nước, bởi được 30-40m liền ngoi lên khỏi mặt nước, trên tay cầm một con cá trích dài nửa thước, lộ ra trên mặt nước cánh tay cơ bắp, với làn da màu lúa mạch, lấp lánh dưới nước. Rất nhanh, người đó liền ngoi lên, khuôn mặt tròn, ngắn, tươi tắn, mày rậm, mắt to, mũi thẳng, mở mắt nhìn ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười khi nhìn thấy kích thước của con cá trích. “Ngô…Cứu…Mạng!’Một giọng nữ yếu ớt truyền đến từ phía trước, Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới nước có một bóng người, hình như có người… Hoàng Chi Tử liếc Tống Vệ Quốc một cái, trách ông lời hay thì không nói, đi nói cái dở, thấy con gái không nói gì, bà ghé sát lại thêm một chút, kéo tay Tống Nguyệt Minh nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Minh, trên người con không dễ chịu phải không?”Tống Nguyệt Minh giật giật đầu lưỡi, đúng như thế thật, lúc cô ăn xong bát mì mới cảm giác được đầu lưỡi đau, buổi trưa ở bên bờ sông cắn rách rồi.“Mẹ, cha, anh hai lừa con.”Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, rõ ràng là Tống Kiến Cương ở ngoài nghe lén.Tống Vệ Quốc đứng dậy đi ra ngoài xem một cái, Tống Kiến Cương ở ngoài cười gượng hai tiếng, ông trừng mắt lườm hắn, trách mắng: “Cút qua bên kia chơi đi.”“Cha, con tìm Nguyệt Minh có việc.”“Đợi tí nữa rồi nói.” Tống Vệ Quốc nuôi dưỡng bốn đứa con, nhìn vào Tống Kiến Cương như vậy liền biết không phải tốt đẹp gì.Tống Nguyệt Minh âm thầm lườm Tống Kiến Cương một cái, lạnh lùng nói: “Tống Kiến Cương anh muốn vào cũng được, anh đi vào tôi cũng phải nói, anh lừa tôi đi nhảy sông, bảo tôi gạt cha mẹ, anh nói sẽ ở bên bờ sông chực sẵn sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện, sao tôi lại không nhìn thấy anh, nếu không có người cứu tôi, hôm nay tôi đã chết đuối trên sông rồi, anh nói cho tôi biết anh hôm nay đã làm gì đi.”Đúng thế, Tống nguyệt Minh không định giấu diếm sự việc ngày hôm nay, thực ra Tống Kiến Cương không phải là người tốt, gây rắc rối cho Tống gia từ chuyện này đến chuyện khác, đã kết hôn rồi còn nghĩ tới Dương Mẫn, cả Tống gia đều bị hắn xúi giục Tống Nguyệt Minh làm việc xấu gây ảnh hưởng xấu, bây giờ thì cho Tống Kiến Cương nhận đợt đòn hiểm đi.Những lời này làm cho hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bị dọa sợ rồi, tức giận hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Tống Kiến Cương muốn cưới Dương Mẫn, bảo con gải vờ khóc lóc phải gả cho Dương Hồng Vệ, để hai nhà kết thân, hắn nói chờ hắn cưới Dương Mẫn thì sẽ từ hôn cho con, kết quả con nhảy sông rồi, còn chưa nhìn thấy hắn thì không biết làm sao mà bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, từ dưới sông đi lên thì gặp phải Lưu Đại Liên, Tống Kiến Cương còn nhờ người tới nhà ta báo tin, rõ ràng muốn hủy hoại thanh danh của con.Tống Kiến Cương, tôi có đắc tội với anh sao, tại sao anh lại lừa tôi?”Không quan tâm sự việc sao lại ra nông nỗi này nữa, không tìm đưuọc Dương Hồng Vệ thì toàn bộ tội danh phải đổ lên đầu Tống Kiến Cương, làm cho hắn và Dương Hồng Vệ chó cắn chó đi.Tống Vệ Quốc không tin nổi con trai và con gái trừng mắt nhìn nhau nữa, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con cũng không ngốc, nhà Dương Hồng Vệ nghèo muốn chết, con không thèm gả cho hắn, muốn gả cũng phải gả--”Cô nói một nửa thì không nói nữa, bởi vì Tống gia biết trước đây cô muốn gả cho Tống Bách Hằng.Hai vợ chồng Tống Vệ Quốc cuối cùng cũng thông suốt, bảo sao con gái tự nhiên lại giống như trúng tà muốn gả cho Dương Hồng Vệ, thì ra là con trai nhà mình ở bên xúi giục làm cho em gái ruột nhảy sông.Tống Kiến Cương vẻ mặt chột dạ, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vệ Quốc, thấy sau lưng lành lạnh, xoay người chạy đi.“Binh Tử, bắt Cương Tử lại cho cha!”Tống Vệ Quốc ra lệnh một tiếng, vừa vặn Tống Kiến Binh đang chơi với Đại Bảo ở ngoài cửa tiện tay bắt được Tống Kiến Cương, còn vui cười hỏi: “Cương Tử, em làm chuyện xấu gì rồi?”“Anh cả, anh buông em ra đi!”“Không được, cha bảo anh bắt em lại.”Hắn vừa dứt lời, Tống Vệ Quốc đi tới trước mặt, trong tay cầm theo một chiếc giày vải, cái cảm giác bị đế gìay đánh vào người, hai anh em khi còn nhỏ cũng hưởng qua không ít.“Bang--” liên tiếp máy chục cú, mỗi một cú đều tràn ngập lực khí của người đàn ông tráng niên.Tống Kiến Cương đau đến nhe răng trợn mắt, liên miệng xin tha thứ: “Cha, con không dám, con thật sự không dám nữa.”“Không dám à? Em gái mày suýt chút nữa bị mày hại chết rồi, mày còn dám nói với tao không dám!” Tống Vệ Quốc càng nghĩ càng tức, thằng oắt này mới hai mươi tuổi đã có gan làm chuyện xấu thế, về sau còn thế nào nữa? Tiện tay nhặt cành mận gai quất trên mông Tống Kiến Cương!“Oa---”.
Hoàng Chi Tử liếc Tống Vệ Quốc một cái, trách ông lời hay thì không nói, đi nói cái dở, thấy con gái không nói gì, bà ghé sát lại thêm một chút, kéo tay Tống Nguyệt Minh nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Minh, trên người con không dễ chịu phải không?”Tống Nguyệt Minh giật giật đầu lưỡi, đúng như thế thật, lúc cô ăn xong bát mì mới cảm giác được đầu lưỡi đau, buổi trưa ở bên bờ sông cắn rách rồi.
“Mẹ, cha, anh hai lừa con.
”Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, rõ ràng là Tống Kiến Cương ở ngoài nghe lén.
Tống Vệ Quốc đứng dậy đi ra ngoài xem một cái, Tống Kiến Cương ở ngoài cười gượng hai tiếng, ông trừng mắt lườm hắn, trách mắng: “Cút qua bên kia chơi đi.
”“Cha, con tìm Nguyệt Minh có việc.
”“Đợi tí nữa rồi nói.
” Tống Vệ Quốc nuôi dưỡng bốn đứa con, nhìn vào Tống Kiến Cương như vậy liền biết không phải tốt đẹp gì.
Tống Nguyệt Minh âm thầm lườm Tống Kiến Cương một cái, lạnh lùng nói: “Tống Kiến Cương anh muốn vào cũng được, anh đi vào tôi cũng phải nói, anh lừa tôi đi nhảy sông, bảo tôi gạt cha mẹ, anh nói sẽ ở bên bờ sông chực sẵn sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện, sao tôi lại không nhìn thấy anh, nếu không có người cứu tôi, hôm nay tôi đã chết đuối trên sông rồi, anh nói cho tôi biết anh hôm nay đã làm gì đi.
”Đúng thế, Tống nguyệt Minh không định giấu diếm sự việc ngày hôm nay, thực ra Tống Kiến Cương không phải là người tốt, gây rắc rối cho Tống gia từ chuyện này đến chuyện khác, đã kết hôn rồi còn nghĩ tới Dương Mẫn, cả Tống gia đều bị hắn xúi giục Tống Nguyệt Minh làm việc xấu gây ảnh hưởng xấu, bây giờ thì cho Tống Kiến Cương nhận đợt đòn hiểm đi.
Những lời này làm cho hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bị dọa sợ rồi, tức giận hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Tống Kiến Cương muốn cưới Dương Mẫn, bảo con gải vờ khóc lóc phải gả cho Dương Hồng Vệ, để hai nhà kết thân, hắn nói chờ hắn cưới Dương Mẫn thì sẽ từ hôn cho con, kết quả con nhảy sông rồi, còn chưa nhìn thấy hắn thì không biết làm sao mà bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, từ dưới sông đi lên thì gặp phải Lưu Đại Liên, Tống Kiến Cương còn nhờ người tới nhà ta báo tin, rõ ràng muốn hủy hoại thanh danh của con.
Tống Kiến Cương, tôi có đắc tội với anh sao, tại sao anh lại lừa tôi?”Không quan tâm sự việc sao lại ra nông nỗi này nữa, không tìm đưuọc Dương Hồng Vệ thì toàn bộ tội danh phải đổ lên đầu Tống Kiến Cương, làm cho hắn và Dương Hồng Vệ chó cắn chó đi.
Tống Vệ Quốc không tin nổi con trai và con gái trừng mắt nhìn nhau nữa, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con cũng không ngốc, nhà Dương Hồng Vệ nghèo muốn chết, con không thèm gả cho hắn, muốn gả cũng phải gả--”Cô nói một nửa thì không nói nữa, bởi vì Tống gia biết trước đây cô muốn gả cho Tống Bách Hằng.
Hai vợ chồng Tống Vệ Quốc cuối cùng cũng thông suốt, bảo sao con gái tự nhiên lại giống như trúng tà muốn gả cho Dương Hồng Vệ, thì ra là con trai nhà mình ở bên xúi giục làm cho em gái ruột nhảy sông.
Tống Kiến Cương vẻ mặt chột dạ, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vệ Quốc, thấy sau lưng lành lạnh, xoay người chạy đi.
“Binh Tử, bắt Cương Tử lại cho cha!”Tống Vệ Quốc ra lệnh một tiếng, vừa vặn Tống Kiến Binh đang chơi với Đại Bảo ở ngoài cửa tiện tay bắt được Tống Kiến Cương, còn vui cười hỏi: “Cương Tử, em làm chuyện xấu gì rồi?”“Anh cả, anh buông em ra đi!”“Không được, cha bảo anh bắt em lại.
”Hắn vừa dứt lời, Tống Vệ Quốc đi tới trước mặt, trong tay cầm theo một chiếc giày vải, cái cảm giác bị đế gìay đánh vào người, hai anh em khi còn nhỏ cũng hưởng qua không ít.
“Bang--” liên tiếp máy chục cú, mỗi một cú đều tràn ngập lực khí của người đàn ông tráng niên.
Tống Kiến Cương đau đến nhe răng trợn mắt, liên miệng xin tha thứ: “Cha, con không dám, con thật sự không dám nữa.
”“Không dám à? Em gái mày suýt chút nữa bị mày hại chết rồi, mày còn dám nói với tao không dám!” Tống Vệ Quốc càng nghĩ càng tức, thằng oắt này mới hai mươi tuổi đã có gan làm chuyện xấu thế, về sau còn thế nào nữa? Tiện tay nhặt cành mận gai quất trên mông Tống Kiến Cương!“Oa---”.
Thập Niên 80 Tiểu Kiều ThêTác giả: Mộ Kiến Xuân ThâmTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Quân Sự, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngGiữa buổi trưa mùa hè, tiếng ve inh ỏi chói tai khiến người ta bực bội, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ thổi tan cái nóng, dưới chân ngọn đồi xanh mướt có một con sông nhỏ, mặt nước phẳn lặng, nhưng kỳ thật lòng sông chảy xiết, lòng sông lại hẹp và sâu, năm nay mưa nhiều, nước trong mương chưa bao giờ cạn, trong đó chứa rất nhiều cá lớn, tôm nhỏ, chẳng qua bình thường sẽ không thể nào bắt được. Trong làn nước có một bóng người lấp ló, một người đang ngụp xuống lặn dưới nước, bởi được 30-40m liền ngoi lên khỏi mặt nước, trên tay cầm một con cá trích dài nửa thước, lộ ra trên mặt nước cánh tay cơ bắp, với làn da màu lúa mạch, lấp lánh dưới nước. Rất nhanh, người đó liền ngoi lên, khuôn mặt tròn, ngắn, tươi tắn, mày rậm, mắt to, mũi thẳng, mở mắt nhìn ánh mặt trời, đôi mắt đen nhánh hiện lên ý cười khi nhìn thấy kích thước của con cá trích. “Ngô…Cứu…Mạng!’Một giọng nữ yếu ớt truyền đến từ phía trước, Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới nước có một bóng người, hình như có người… Hoàng Chi Tử liếc Tống Vệ Quốc một cái, trách ông lời hay thì không nói, đi nói cái dở, thấy con gái không nói gì, bà ghé sát lại thêm một chút, kéo tay Tống Nguyệt Minh nhẹ giọng hỏi: “Nguyệt Minh, trên người con không dễ chịu phải không?”Tống Nguyệt Minh giật giật đầu lưỡi, đúng như thế thật, lúc cô ăn xong bát mì mới cảm giác được đầu lưỡi đau, buổi trưa ở bên bờ sông cắn rách rồi.“Mẹ, cha, anh hai lừa con.”Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, rõ ràng là Tống Kiến Cương ở ngoài nghe lén.Tống Vệ Quốc đứng dậy đi ra ngoài xem một cái, Tống Kiến Cương ở ngoài cười gượng hai tiếng, ông trừng mắt lườm hắn, trách mắng: “Cút qua bên kia chơi đi.”“Cha, con tìm Nguyệt Minh có việc.”“Đợi tí nữa rồi nói.” Tống Vệ Quốc nuôi dưỡng bốn đứa con, nhìn vào Tống Kiến Cương như vậy liền biết không phải tốt đẹp gì.Tống Nguyệt Minh âm thầm lườm Tống Kiến Cương một cái, lạnh lùng nói: “Tống Kiến Cương anh muốn vào cũng được, anh đi vào tôi cũng phải nói, anh lừa tôi đi nhảy sông, bảo tôi gạt cha mẹ, anh nói sẽ ở bên bờ sông chực sẵn sẽ không để cho tôi xảy ra chuyện, sao tôi lại không nhìn thấy anh, nếu không có người cứu tôi, hôm nay tôi đã chết đuối trên sông rồi, anh nói cho tôi biết anh hôm nay đã làm gì đi.”Đúng thế, Tống nguyệt Minh không định giấu diếm sự việc ngày hôm nay, thực ra Tống Kiến Cương không phải là người tốt, gây rắc rối cho Tống gia từ chuyện này đến chuyện khác, đã kết hôn rồi còn nghĩ tới Dương Mẫn, cả Tống gia đều bị hắn xúi giục Tống Nguyệt Minh làm việc xấu gây ảnh hưởng xấu, bây giờ thì cho Tống Kiến Cương nhận đợt đòn hiểm đi.Những lời này làm cho hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bị dọa sợ rồi, tức giận hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”“Tống Kiến Cương muốn cưới Dương Mẫn, bảo con gải vờ khóc lóc phải gả cho Dương Hồng Vệ, để hai nhà kết thân, hắn nói chờ hắn cưới Dương Mẫn thì sẽ từ hôn cho con, kết quả con nhảy sông rồi, còn chưa nhìn thấy hắn thì không biết làm sao mà bị người ta đánh bầm dập mặt mũi, từ dưới sông đi lên thì gặp phải Lưu Đại Liên, Tống Kiến Cương còn nhờ người tới nhà ta báo tin, rõ ràng muốn hủy hoại thanh danh của con.Tống Kiến Cương, tôi có đắc tội với anh sao, tại sao anh lại lừa tôi?”Không quan tâm sự việc sao lại ra nông nỗi này nữa, không tìm đưuọc Dương Hồng Vệ thì toàn bộ tội danh phải đổ lên đầu Tống Kiến Cương, làm cho hắn và Dương Hồng Vệ chó cắn chó đi.Tống Vệ Quốc không tin nổi con trai và con gái trừng mắt nhìn nhau nữa, kinh ngạc hỏi: “Thật sao?”Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi, con cũng không ngốc, nhà Dương Hồng Vệ nghèo muốn chết, con không thèm gả cho hắn, muốn gả cũng phải gả--”Cô nói một nửa thì không nói nữa, bởi vì Tống gia biết trước đây cô muốn gả cho Tống Bách Hằng.Hai vợ chồng Tống Vệ Quốc cuối cùng cũng thông suốt, bảo sao con gái tự nhiên lại giống như trúng tà muốn gả cho Dương Hồng Vệ, thì ra là con trai nhà mình ở bên xúi giục làm cho em gái ruột nhảy sông.Tống Kiến Cương vẻ mặt chột dạ, nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của Tống Vệ Quốc, thấy sau lưng lành lạnh, xoay người chạy đi.“Binh Tử, bắt Cương Tử lại cho cha!”Tống Vệ Quốc ra lệnh một tiếng, vừa vặn Tống Kiến Binh đang chơi với Đại Bảo ở ngoài cửa tiện tay bắt được Tống Kiến Cương, còn vui cười hỏi: “Cương Tử, em làm chuyện xấu gì rồi?”“Anh cả, anh buông em ra đi!”“Không được, cha bảo anh bắt em lại.”Hắn vừa dứt lời, Tống Vệ Quốc đi tới trước mặt, trong tay cầm theo một chiếc giày vải, cái cảm giác bị đế gìay đánh vào người, hai anh em khi còn nhỏ cũng hưởng qua không ít.“Bang--” liên tiếp máy chục cú, mỗi một cú đều tràn ngập lực khí của người đàn ông tráng niên.Tống Kiến Cương đau đến nhe răng trợn mắt, liên miệng xin tha thứ: “Cha, con không dám, con thật sự không dám nữa.”“Không dám à? Em gái mày suýt chút nữa bị mày hại chết rồi, mày còn dám nói với tao không dám!” Tống Vệ Quốc càng nghĩ càng tức, thằng oắt này mới hai mươi tuổi đã có gan làm chuyện xấu thế, về sau còn thế nào nữa? Tiện tay nhặt cành mận gai quất trên mông Tống Kiến Cương!“Oa---”.