Tác giả:

“Diệp Phong, 36 điểm, đứng bét lớp!” Giọng thầy chủ nhiệm sắc bén vang vọng cả lớp học . Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 trường cấp ba Tô Hành đều đổ dồn về phía cậu thiếu niên cao gầy ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng xen lẫn vài nụ cười chế nhạo. Trước sự khinh thường của mọi người, ánh mắt Diệp Phong hiện lên sự không cam lòng dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bước lên bục nhận bài kiểm tra từ thầy chủ nhiệm. “Úi chà! Diệp thiên tài của chúng ta lại phá kỷ lục rồi! Tổng điểm 750, lại thi được số điểm chỉ có hai con số, thực sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy!” “Ha ha… đúng là thiên tài nghìn năm có một, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic toán học toàn quốc, kết quả lại từ chối lời mời của đại học Giang Nam, một lòng muốn thi vào Bắc Hoa đấy!” “Hừ… Dựa vào cậu ta mà đòi thi vào Bắc Hoa, vậy ông đây chẳng phải có thể trực tiếp tranh chức chủ tịch thành phố rồi sao?” Những lời chế nhạo này một năm nay Diệp Phong đã nghe không biết bao nhiêu…

Chương 204

Cực Phẩm Tông SưTác giả: Lục ThươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Diệp Phong, 36 điểm, đứng bét lớp!” Giọng thầy chủ nhiệm sắc bén vang vọng cả lớp học . Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 trường cấp ba Tô Hành đều đổ dồn về phía cậu thiếu niên cao gầy ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng xen lẫn vài nụ cười chế nhạo. Trước sự khinh thường của mọi người, ánh mắt Diệp Phong hiện lên sự không cam lòng dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bước lên bục nhận bài kiểm tra từ thầy chủ nhiệm. “Úi chà! Diệp thiên tài của chúng ta lại phá kỷ lục rồi! Tổng điểm 750, lại thi được số điểm chỉ có hai con số, thực sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy!” “Ha ha… đúng là thiên tài nghìn năm có một, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic toán học toàn quốc, kết quả lại từ chối lời mời của đại học Giang Nam, một lòng muốn thi vào Bắc Hoa đấy!” “Hừ… Dựa vào cậu ta mà đòi thi vào Bắc Hoa, vậy ông đây chẳng phải có thể trực tiếp tranh chức chủ tịch thành phố rồi sao?” Những lời chế nhạo này một năm nay Diệp Phong đã nghe không biết bao nhiêu… Chương 204“Hức hức…”Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến, Diệp Phong nhìn thấy Tần Mi Nhi quay lưng về phía cậu, bả vai run bần bật khóc nức nở.Cô ta vừa khóc, vừa mắng: “Hức… Tên khốn, lưu manh, b**n th**, mày chỉ biết bắt nạt tao! Hức… Bây giờ đến cả cái khóa hỏng này cũng bắt nạt tao… Hức… Tao không muốn sống nữa…”Nghe thấy tiếng mắng chửi, khóe miệng Diệp Phong mở một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.Mặc dù bên ngoài Tần Mi Nhi có vẻ cứng cỏi, trang điểm đậm, lái chiếc mô tô Harley mà người đàn ông bình thường chưa chắc đã điều khiển được, nhưng thực ra trong nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô bé mà thôi!…Lúc này, Diệp Phong hơi động lòng.Mặc dù khóa áo da của cô ta không phải do cậu làm hỏng, nhưng cậu cũng nên gánh một phần trách nhiệm, nghĩ đến đây, Diệp Phong đi tới trước mặt Tần Mi Nhi.Tần Mi Nhi khóc đến mức trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, bây giờ có thể nói cực kỳ nhếch nhác, khóa chiếc áo khoác da trên người cô ta bị bung ra, cô ta chỉ có thể dùng tay kéo áo che lại, nhưng vẫn khó có thể che giấu vóc dáng nóng bỏng, còn chiếc quần da bên dưới lại trông giống như quần yếm.Tần Mi Nhi chỉ cảm thấy rằng tất cả chuyện xui xẻo trong mười mấy năm qua đều xảy ra vào ngày hôm nay.“Khụ…”Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: “À… Cô Mi Nhi, chuyện vừa rồi coi như là lỗi của tôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là… Tôi đưa cô trở về nội thành nhé!”Không ngờ lời nói của Diệp Phong lại k*ch th*ch dây thần kinh nhạy cảm của Tần Mi Nhi, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên:“Hừ… Đồ lưu manh thối tha, đã đến lúc này rồi, mày đừng giả vờ làm người tốt nữa! Không phải mày muốn làm ‘gì đó’ với tao sao? Tới luôn đi… Bà đây coi như bị chó cắn!”Vừa nói, Tần Mi Nhi đột nhiên thả hai tay đang nắm lấy áo khoác da ra, cô ta không thèm để ý tới cảnh xuân trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt to nhìn chằm chằm Diệp Phong, như thể một chiến sĩ cách mạng đang đối mặt với kẻ thù, dáng vẻ không sợ chết!Thấy cảnh này, Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười.Bất đắc dĩ, cậu kiên nhẫn giải thích với Tần Mi Nhi:“Cô Mi Nhi, thật sự chỉ là hiểu lầm… Ngay từ đầu tôi không có ý định muốn vô lễ với cô, tôi chỉ muốn cô xin lỗi mà thôi! Bây giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa, giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ…”Diệp Phong nói đến mức miệng lưỡi sắp rách cả ra, nhưng trên mặt Tần Mi Nhi vẫn đầy vẻ không tin, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.“Cô Mi Nhi, cô dây dưa với tôi hoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa mô tô của cô bị hỏng rồi, bây giờ bộ dạng của cô như thế này… Nếu ở trên đường cô gặp phải người xấu, thì sẽ rất rắc rối!”“Vù!”Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nhiệt độ trên núi vào ban đêm vẫn hơi lạnh.Hơn nữa Tần Mi Nhi ăn mặc quá mỏng manh, quần áo gần như không đủ che thân, cô ta rùng mình run rẩy đứng lên.Diệp Phong thấy vậy lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó đưa áo sơ mi cho Tần Mi Nhi.

Chương 204

“Hức hức…”

Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến, Diệp Phong nhìn thấy Tần Mi Nhi quay lưng về phía cậu, bả vai run bần bật khóc nức nở.

Cô ta vừa khóc, vừa mắng: “Hức… Tên khốn, lưu manh, b**n th**, mày chỉ biết bắt nạt tao! Hức… Bây giờ đến cả cái khóa hỏng này cũng bắt nạt tao… Hức… Tao không muốn sống nữa…”

Nghe thấy tiếng mắng chửi, khóe miệng Diệp Phong mở một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.

Mặc dù bên ngoài Tần Mi Nhi có vẻ cứng cỏi, trang điểm đậm, lái chiếc mô tô Harley mà người đàn ông bình thường chưa chắc đã điều khiển được, nhưng thực ra trong nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô bé mà thôi!

Lúc này, Diệp Phong hơi động lòng.

Mặc dù khóa áo da của cô ta không phải do cậu làm hỏng, nhưng cậu cũng nên gánh một phần trách nhiệm, nghĩ đến đây, Diệp Phong đi tới trước mặt Tần Mi Nhi.

Tần Mi Nhi khóc đến mức trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, bây giờ có thể nói cực kỳ nhếch nhác, khóa chiếc áo khoác da trên người cô ta bị bung ra, cô ta chỉ có thể dùng tay kéo áo che lại, nhưng vẫn khó có thể che giấu vóc dáng nóng bỏng, còn chiếc quần da bên dưới lại trông giống như quần yếm.

Tần Mi Nhi chỉ cảm thấy rằng tất cả chuyện xui xẻo trong mười mấy năm qua đều xảy ra vào ngày hôm nay.

“Khụ…”

Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: “À… Cô Mi Nhi, chuyện vừa rồi coi như là lỗi của tôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là… Tôi đưa cô trở về nội thành nhé!”

Không ngờ lời nói của Diệp Phong lại k*ch th*ch dây thần kinh nhạy cảm của Tần Mi Nhi, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên:

“Hừ… Đồ lưu manh thối tha, đã đến lúc này rồi, mày đừng giả vờ làm người tốt nữa! Không phải mày muốn làm ‘gì đó’ với tao sao? Tới luôn đi… Bà đây coi như bị chó cắn!”

Vừa nói, Tần Mi Nhi đột nhiên thả hai tay đang nắm lấy áo khoác da ra, cô ta không thèm để ý tới cảnh xuân trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt to nhìn chằm chằm Diệp Phong, như thể một chiến sĩ cách mạng đang đối mặt với kẻ thù, dáng vẻ không sợ chết!

Thấy cảnh này, Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười.

Bất đắc dĩ, cậu kiên nhẫn giải thích với Tần Mi Nhi:

“Cô Mi Nhi, thật sự chỉ là hiểu lầm… Ngay từ đầu tôi không có ý định muốn vô lễ với cô, tôi chỉ muốn cô xin lỗi mà thôi! Bây giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa, giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ…”

Diệp Phong nói đến mức miệng lưỡi sắp rách cả ra, nhưng trên mặt Tần Mi Nhi vẫn đầy vẻ không tin, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.

“Cô Mi Nhi, cô dây dưa với tôi hoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa mô tô của cô bị hỏng rồi, bây giờ bộ dạng của cô như thế này… Nếu ở trên đường cô gặp phải người xấu, thì sẽ rất rắc rối!”

“Vù!”

Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.

Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nhiệt độ trên núi vào ban đêm vẫn hơi lạnh.

Hơn nữa Tần Mi Nhi ăn mặc quá mỏng manh, quần áo gần như không đủ che thân, cô ta rùng mình run rẩy đứng lên.

Diệp Phong thấy vậy lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó đưa áo sơ mi cho Tần Mi Nhi.

Cực Phẩm Tông SưTác giả: Lục ThươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Diệp Phong, 36 điểm, đứng bét lớp!” Giọng thầy chủ nhiệm sắc bén vang vọng cả lớp học . Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 trường cấp ba Tô Hành đều đổ dồn về phía cậu thiếu niên cao gầy ở hàng cuối cùng, thỉnh thoảng xen lẫn vài nụ cười chế nhạo. Trước sự khinh thường của mọi người, ánh mắt Diệp Phong hiện lên sự không cam lòng dữ dội, nhưng cuối cùng vẫn bước lên bục nhận bài kiểm tra từ thầy chủ nhiệm. “Úi chà! Diệp thiên tài của chúng ta lại phá kỷ lục rồi! Tổng điểm 750, lại thi được số điểm chỉ có hai con số, thực sự là khiến người ta mở rộng tầm mắt đấy!” “Ha ha… đúng là thiên tài nghìn năm có một, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong kỳ thi Olympic toán học toàn quốc, kết quả lại từ chối lời mời của đại học Giang Nam, một lòng muốn thi vào Bắc Hoa đấy!” “Hừ… Dựa vào cậu ta mà đòi thi vào Bắc Hoa, vậy ông đây chẳng phải có thể trực tiếp tranh chức chủ tịch thành phố rồi sao?” Những lời chế nhạo này một năm nay Diệp Phong đã nghe không biết bao nhiêu… Chương 204“Hức hức…”Đúng lúc này, một tiếng khóc nức nở truyền đến, Diệp Phong nhìn thấy Tần Mi Nhi quay lưng về phía cậu, bả vai run bần bật khóc nức nở.Cô ta vừa khóc, vừa mắng: “Hức… Tên khốn, lưu manh, b**n th**, mày chỉ biết bắt nạt tao! Hức… Bây giờ đến cả cái khóa hỏng này cũng bắt nạt tao… Hức… Tao không muốn sống nữa…”Nghe thấy tiếng mắng chửi, khóe miệng Diệp Phong mở một nụ cười gượng gạo bất đắc dĩ.Mặc dù bên ngoài Tần Mi Nhi có vẻ cứng cỏi, trang điểm đậm, lái chiếc mô tô Harley mà người đàn ông bình thường chưa chắc đã điều khiển được, nhưng thực ra trong nội tâm cô ta cũng chỉ là một cô bé mà thôi!…Lúc này, Diệp Phong hơi động lòng.Mặc dù khóa áo da của cô ta không phải do cậu làm hỏng, nhưng cậu cũng nên gánh một phần trách nhiệm, nghĩ đến đây, Diệp Phong đi tới trước mặt Tần Mi Nhi.Tần Mi Nhi khóc đến mức trên khuôn mặt giàn giụa nước mắt, bây giờ có thể nói cực kỳ nhếch nhác, khóa chiếc áo khoác da trên người cô ta bị bung ra, cô ta chỉ có thể dùng tay kéo áo che lại, nhưng vẫn khó có thể che giấu vóc dáng nóng bỏng, còn chiếc quần da bên dưới lại trông giống như quần yếm.Tần Mi Nhi chỉ cảm thấy rằng tất cả chuyện xui xẻo trong mười mấy năm qua đều xảy ra vào ngày hôm nay.“Khụ…”Diệp Phong ho khan một tiếng, nói: “À… Cô Mi Nhi, chuyện vừa rồi coi như là lỗi của tôi! Bây giờ cũng không còn sớm nữa, hay là… Tôi đưa cô trở về nội thành nhé!”Không ngờ lời nói của Diệp Phong lại k*ch th*ch dây thần kinh nhạy cảm của Tần Mi Nhi, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét lên:“Hừ… Đồ lưu manh thối tha, đã đến lúc này rồi, mày đừng giả vờ làm người tốt nữa! Không phải mày muốn làm ‘gì đó’ với tao sao? Tới luôn đi… Bà đây coi như bị chó cắn!”Vừa nói, Tần Mi Nhi đột nhiên thả hai tay đang nắm lấy áo khoác da ra, cô ta không thèm để ý tới cảnh xuân trắng như tuyết bị lộ ra bên ngoài, ngẩng đầu ưỡn ngực, đôi mắt to nhìn chằm chằm Diệp Phong, như thể một chiến sĩ cách mạng đang đối mặt với kẻ thù, dáng vẻ không sợ chết!Thấy cảnh này, Diệp Phong không biết nên khóc hay nên cười.Bất đắc dĩ, cậu kiên nhẫn giải thích với Tần Mi Nhi:“Cô Mi Nhi, thật sự chỉ là hiểu lầm… Ngay từ đầu tôi không có ý định muốn vô lễ với cô, tôi chỉ muốn cô xin lỗi mà thôi! Bây giờ tôi không cần cô xin lỗi nữa, giữa chúng ta coi như xóa bỏ toàn bộ…”Diệp Phong nói đến mức miệng lưỡi sắp rách cả ra, nhưng trên mặt Tần Mi Nhi vẫn đầy vẻ không tin, ánh mắt càng thêm lạnh như băng.“Cô Mi Nhi, cô dây dưa với tôi hoài cũng không phải chuyện tốt! Hơn nữa mô tô của cô bị hỏng rồi, bây giờ bộ dạng của cô như thế này… Nếu ở trên đường cô gặp phải người xấu, thì sẽ rất rắc rối!”“Vù!”Ngay lúc đó, một cơn gió lạnh thổi qua.Mặc dù bây giờ là mùa xuân, nhưng nhiệt độ trên núi vào ban đêm vẫn hơi lạnh.Hơn nữa Tần Mi Nhi ăn mặc quá mỏng manh, quần áo gần như không đủ che thân, cô ta rùng mình run rẩy đứng lên.Diệp Phong thấy vậy lập tức cởi áo sơ mi của mình ra, lộ ra cơ thể cường tráng, sau đó đưa áo sơ mi cho Tần Mi Nhi.

Chương 204