~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi…

Chương 57: 57: Đốt Cháy 57 Lâm Nhiên Mình Đón Giao Thừa Cùng Cậu

Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng SinhTác giả: Nhất Chỉ Điềm ThỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi… "Thịnh Thanh Khê!"!Lâm Nhiên thấy Cố Minh Tễ thì tâm tình cực tốt vẫy vẫy tay chào cậu, giọng điệu thản nhiên rất thiếu đánh: "Ây, cựu hạng nhất này, buổi sáng tốt lành nhé."Cố Minh Tễ: "! ! "!Ánh sáng trong mắt Lâm Nhiên dần tối đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhìn cô rất lâu mới khàn khàn nói: "Nguyện Nguyện, có thể hôn cậu một cái hay không?".

"Thịnh Thanh Khê!"

!

Lâm Nhiên thấy Cố Minh Tễ thì tâm tình cực tốt vẫy vẫy tay chào cậu, giọng điệu thản nhiên rất thiếu đánh: "Ây, cựu hạng nhất này, buổi sáng tốt lành nhé.

"

Cố Minh Tễ: "! ! "

!

Ánh sáng trong mắt Lâm Nhiên dần tối đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhìn cô rất lâu mới khàn khàn nói: "Nguyện Nguyện, có thể hôn cậu một cái hay không?".

Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng SinhTác giả: Nhất Chỉ Điềm ThỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi… "Thịnh Thanh Khê!"!Lâm Nhiên thấy Cố Minh Tễ thì tâm tình cực tốt vẫy vẫy tay chào cậu, giọng điệu thản nhiên rất thiếu đánh: "Ây, cựu hạng nhất này, buổi sáng tốt lành nhé."Cố Minh Tễ: "! ! "!Ánh sáng trong mắt Lâm Nhiên dần tối đi, yết hầu trượt lên trượt xuống, nhìn cô rất lâu mới khàn khàn nói: "Nguyện Nguyện, có thể hôn cậu một cái hay không?".

Chương 57: 57: Đốt Cháy 57 Lâm Nhiên Mình Đón Giao Thừa Cùng Cậu