~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi…

Chương 60: 60: Đốt Cháy 60 Bé Khóc Nhè

Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng SinhTác giả: Nhất Chỉ Điềm ThỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi… Lâm Nhiên lại không muốn buông tha mình, ngay sau đó lại hỏi: "Vì sao lại thi cảnh sát?"! !Lâm Nhiên cúi đầu, trán chạm vào trán cô, giọng nói dịu dàng thì thầm đáp lại cô: "Nguyện Nguyện, mình nghe được."Những lời cậu nói không thành câu mình đều nghe được, lời cậu nói với mình mình đều nhớ rõ.! !Nói tới đây, chân tướng đời trước đã sáng tỏ.! !Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, thật ra mình không nghĩ gì cả.Chỉ là mình bỗng cảm thấy rất mệt, sau khi tìm ra được chân tướng mình như mất đi mục tiêu, cuộc sống ngày qua ngày khiến mình thật sự mỏi mệt.Ngày đó truy bắt người rơi xuống biển, mình không còn sức lực để giãy giụa nữa.".

Lâm Nhiên lại không muốn buông tha mình, ngay sau đó lại hỏi: "Vì sao lại thi cảnh sát?"

! !

Lâm Nhiên cúi đầu, trán chạm vào trán cô, giọng nói dịu dàng thì thầm đáp lại cô: "Nguyện Nguyện, mình nghe được.

"

Những lời cậu nói không thành câu mình đều nghe được, lời cậu nói với mình mình đều nhớ rõ.

! !

Nói tới đây, chân tướng đời trước đã sáng tỏ.

! !

Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, thật ra mình không nghĩ gì cả.

Chỉ là mình bỗng cảm thấy rất mệt, sau khi tìm ra được chân tướng mình như mất đi mục tiêu, cuộc sống ngày qua ngày khiến mình thật sự mỏi mệt.

Ngày đó truy bắt người rơi xuống biển, mình không còn sức lực để giãy giụa nữa.

".

Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng SinhTác giả: Nhất Chỉ Điềm ThỏTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh~~~ Đầu xuân, mưa bụi bay bay, không khí mát mẻ thoải mái. Làn mưa bụi mơ hồ khiến cho toàn thành phố như đang chìm trong một màn sương mờ ảo, trong không khí lành lạnh còn sót lại của mùa đông vừa đi qua, ngọn cây và từng chiếc lá khẽ run rẩy. Thịnh Thanh Khê cúi đầu xuống, hơn phân nửa gương mặt đều chôn ở trong chiếc khăn quàng cổ mềm mại, ẩn ẩn chỉ còn có thể thấy được đôi mi cong dày cùng một mảng làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài. Đi qua quán ăn sáng ven đường, hơi nóng ập đến xua tan đi cái lạnh trong tích tắc. Thời gian vẫn còn rất sớm, học sinh lẻ tẻ đi trên đường, họ đều chỉnh tề mặc đồng phục của Nhất Trung Sơ Thành. Chỉ có Thịnh Thanh Khê mặc áo len trắng thuần đi giữa đám người, cô đặc biệt tinh tế mà an tĩnh, lặng yên không một tiếng động. Thời điểm những người khác lấy thẻ ra quẹt vào cổng vào trường, Thịnh Thanh Khê bị chú bảo vệ ngăn lại liền lấy từ trong cặp sách ra giấy chứng nhận chuyển trường, cầm tờ giấy mỏng bằng những đầu ngón tay nhỏ trắng nõn. Nam sinh đi… Lâm Nhiên lại không muốn buông tha mình, ngay sau đó lại hỏi: "Vì sao lại thi cảnh sát?"! !Lâm Nhiên cúi đầu, trán chạm vào trán cô, giọng nói dịu dàng thì thầm đáp lại cô: "Nguyện Nguyện, mình nghe được."Những lời cậu nói không thành câu mình đều nghe được, lời cậu nói với mình mình đều nhớ rõ.! !Nói tới đây, chân tướng đời trước đã sáng tỏ.! !Một lát sau, cô nhỏ giọng nói: "Lâm Nhiên, thật ra mình không nghĩ gì cả.Chỉ là mình bỗng cảm thấy rất mệt, sau khi tìm ra được chân tướng mình như mất đi mục tiêu, cuộc sống ngày qua ngày khiến mình thật sự mỏi mệt.Ngày đó truy bắt người rơi xuống biển, mình không còn sức lực để giãy giụa nữa.".

Chương 60: 60: Đốt Cháy 60 Bé Khóc Nhè