Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 21: Chương 21
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Trước đó quan niệm giàu trước kéo giàu sau chưa xuất hiện, trấn Bách Khê cũng chỉ có một chỗ Bách Khê là phồn hoa như vậy, người của cả trấn đều tràn vào nơi này tìm mua đồ tết.Ăn, mặc, dùng, hàng vỉa hè chẳng phân biệt được chủng loại rải rác xung quanh trung tâm mua sắm.Người giao hàng của xưởng may quần áo lái xe van, chở Tô Dạng và Giang Như Yên, đi loanh quanh một vòng, mới tìm được vị trí thích hợp.Sau khi chiếm được lãnh địa liền mang ra một cái bàn xếp, hai mẹ con vội vàng phân loại quần áo bày ngay ngắn, bảo đảm các loại kiểu dáng đều có khả năng được nhìn trúng.Cuối cùng, Tô Dạng bày lên đạo cụ mấu chốt bảng hiệu tuyên truyền.Cô viết chữ cả một buổi trưa, chỉ có hai loại màu sắc đen đỏ, nhưng cô thêm vào rất nhiều nguyên tố lòe loẹt, so với bảng hiệu ghi giá thông thường thì làm người khác chú ý hơn nhiều.[Bán phá giá! Dọn kho bán phá giá!][Toàn bộ chỗ này! Mua hai món giảm 10%! Mua ba món giảm 20%! Mua năm món 40%!][Mua càng nhiều! Tiết kiệm càng nhiều!]Mới đầu Giang Như Yên nghe đến cách bán này của cô, tỏ ý chỉ thua thiệt không có lãi.Tô Dạng lắc đầu nói, giá vốn ban đầu là cố định, nhưng giá tiền là không cố định, rất nhiều người để ý đến chuyện mình tiết kiệm bao nhiêu tiền hơn là chuyện mình tốn bao nhiêu tiền.Dưới tiền đề bảo đảm lợi nhuận khả quan, song song với việc hạ giá đồng bộ ràng buộc tiêu thụ, cố gắng hết sức bán ra càng nhiều càng tốt.Đương nhiên, đạo lý ngoài miệng có một bộ, nhưng Tô Dạng không có kinh nghiệm thực chiến, làm như vậy vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định.Câu nói kinh điển "chưa thấy thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy" lần nữa phát huy tác dụng, trước tiên cứ mặc kệ việc giảm bao nhiêu hay là lỗ bao nhiêu, kéo được khách hàng mới là đúng đắn.Tô Dạng quan sát những người đi đường vội vã, hắng giọng một cái."Áo lông vũ, áo da giảm giá lớn! Mua càng nhiều tiết kiệm càng nhiều!"Mặt mày Tô Dạng vui vẻ yêu kiều, giơ một cái lá cờ nhỏ lắc qua lắc lại.Tiếng hắng giọng này thật sự hấp dẫn không ít ánh mắt, cô và một người đàn bà trung niên tóc xoăn chạm mắt nhau, tóm lấy cơ hội bày ra vẻ nhiệt tình."Chị gái, tới xem thử một chút không?"Dáng vẻ Tô Dạng trắng nõn, khuôn mặt mộc càng lộ vẻ trẻ tuổi, người đàn bà trung niên được gọi là chị gái lập tức nổi lên hứng thú, tâm tình tốt đẹp bước tới trước cửa hàng..
Trước đó quan niệm giàu trước kéo giàu sau chưa xuất hiện, trấn Bách Khê cũng chỉ có một chỗ Bách Khê là phồn hoa như vậy, người của cả trấn đều tràn vào nơi này tìm mua đồ tết.
Ăn, mặc, dùng, hàng vỉa hè chẳng phân biệt được chủng loại rải rác xung quanh trung tâm mua sắm.Người giao hàng của xưởng may quần áo lái xe van, chở Tô Dạng và Giang Như Yên, đi loanh quanh một vòng, mới tìm được vị trí thích hợp.Sau khi chiếm được lãnh địa liền mang ra một cái bàn xếp, hai mẹ con vội vàng phân loại quần áo bày ngay ngắn, bảo đảm các loại kiểu dáng đều có khả năng được nhìn trúng.Cuối cùng, Tô Dạng bày lên đạo cụ mấu chốt bảng hiệu tuyên truyền.
Cô viết chữ cả một buổi trưa, chỉ có hai loại màu sắc đen đỏ, nhưng cô thêm vào rất nhiều nguyên tố lòe loẹt, so với bảng hiệu ghi giá thông thường thì làm người khác chú ý hơn nhiều.[Bán phá giá! Dọn kho bán phá giá!][Toàn bộ chỗ này! Mua hai món giảm 10%! Mua ba món giảm 20%! Mua năm món 40%!][Mua càng nhiều! Tiết kiệm càng nhiều!]Mới đầu Giang Như Yên nghe đến cách bán này của cô, tỏ ý chỉ thua thiệt không có lãi.
Tô Dạng lắc đầu nói, giá vốn ban đầu là cố định, nhưng giá tiền là không cố định, rất nhiều người để ý đến chuyện mình tiết kiệm bao nhiêu tiền hơn là chuyện mình tốn bao nhiêu tiền.Dưới tiền đề bảo đảm lợi nhuận khả quan, song song với việc hạ giá đồng bộ ràng buộc tiêu thụ, cố gắng hết sức bán ra càng nhiều càng tốt.Đương nhiên, đạo lý ngoài miệng có một bộ, nhưng Tô Dạng không có kinh nghiệm thực chiến, làm như vậy vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định.Câu nói kinh điển "chưa thấy thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy" lần nữa phát huy tác dụng, trước tiên cứ mặc kệ việc giảm bao nhiêu hay là lỗ bao nhiêu, kéo được khách hàng mới là đúng đắn.
Tô Dạng quan sát những người đi đường vội vã, hắng giọng một cái."Áo lông vũ, áo da giảm giá lớn! Mua càng nhiều tiết kiệm càng nhiều!"Mặt mày Tô Dạng vui vẻ yêu kiều, giơ một cái lá cờ nhỏ lắc qua lắc lại.
Tiếng hắng giọng này thật sự hấp dẫn không ít ánh mắt, cô và một người đàn bà trung niên tóc xoăn chạm mắt nhau, tóm lấy cơ hội bày ra vẻ nhiệt tình."Chị gái, tới xem thử một chút không?"Dáng vẻ Tô Dạng trắng nõn, khuôn mặt mộc càng lộ vẻ trẻ tuổi, người đàn bà trung niên được gọi là chị gái lập tức nổi lên hứng thú, tâm tình tốt đẹp bước tới trước cửa hàng..
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Trước đó quan niệm giàu trước kéo giàu sau chưa xuất hiện, trấn Bách Khê cũng chỉ có một chỗ Bách Khê là phồn hoa như vậy, người của cả trấn đều tràn vào nơi này tìm mua đồ tết.Ăn, mặc, dùng, hàng vỉa hè chẳng phân biệt được chủng loại rải rác xung quanh trung tâm mua sắm.Người giao hàng của xưởng may quần áo lái xe van, chở Tô Dạng và Giang Như Yên, đi loanh quanh một vòng, mới tìm được vị trí thích hợp.Sau khi chiếm được lãnh địa liền mang ra một cái bàn xếp, hai mẹ con vội vàng phân loại quần áo bày ngay ngắn, bảo đảm các loại kiểu dáng đều có khả năng được nhìn trúng.Cuối cùng, Tô Dạng bày lên đạo cụ mấu chốt bảng hiệu tuyên truyền.Cô viết chữ cả một buổi trưa, chỉ có hai loại màu sắc đen đỏ, nhưng cô thêm vào rất nhiều nguyên tố lòe loẹt, so với bảng hiệu ghi giá thông thường thì làm người khác chú ý hơn nhiều.[Bán phá giá! Dọn kho bán phá giá!][Toàn bộ chỗ này! Mua hai món giảm 10%! Mua ba món giảm 20%! Mua năm món 40%!][Mua càng nhiều! Tiết kiệm càng nhiều!]Mới đầu Giang Như Yên nghe đến cách bán này của cô, tỏ ý chỉ thua thiệt không có lãi.Tô Dạng lắc đầu nói, giá vốn ban đầu là cố định, nhưng giá tiền là không cố định, rất nhiều người để ý đến chuyện mình tiết kiệm bao nhiêu tiền hơn là chuyện mình tốn bao nhiêu tiền.Dưới tiền đề bảo đảm lợi nhuận khả quan, song song với việc hạ giá đồng bộ ràng buộc tiêu thụ, cố gắng hết sức bán ra càng nhiều càng tốt.Đương nhiên, đạo lý ngoài miệng có một bộ, nhưng Tô Dạng không có kinh nghiệm thực chiến, làm như vậy vẫn tồn tại nguy hiểm nhất định.Câu nói kinh điển "chưa thấy thịt heo thì cũng nhìn thấy heo chạy" lần nữa phát huy tác dụng, trước tiên cứ mặc kệ việc giảm bao nhiêu hay là lỗ bao nhiêu, kéo được khách hàng mới là đúng đắn.Tô Dạng quan sát những người đi đường vội vã, hắng giọng một cái."Áo lông vũ, áo da giảm giá lớn! Mua càng nhiều tiết kiệm càng nhiều!"Mặt mày Tô Dạng vui vẻ yêu kiều, giơ một cái lá cờ nhỏ lắc qua lắc lại.Tiếng hắng giọng này thật sự hấp dẫn không ít ánh mắt, cô và một người đàn bà trung niên tóc xoăn chạm mắt nhau, tóm lấy cơ hội bày ra vẻ nhiệt tình."Chị gái, tới xem thử một chút không?"Dáng vẻ Tô Dạng trắng nõn, khuôn mặt mộc càng lộ vẻ trẻ tuổi, người đàn bà trung niên được gọi là chị gái lập tức nổi lên hứng thú, tâm tình tốt đẹp bước tới trước cửa hàng..