Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 29: Chương 29
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Lê Lan lười nói chuyện với em trai, quay đầu đi chọn quần áo.Giang Như Yên không biết mệt mà giới thiệu quần áo, còn Tô Dạng thì liếc nhìn trộm một látt.Theo hiểu biết của Tô Dạng đối với Giang Như Yên, nếu như có bạn đến, cho dù là sống hay chết, thì trên cơ bản đều là thái độ bạn muốn chọn gì thì chọn, “Người hiền lành” ba chữ này quả thực là để nói Giang Như Yên.Khi còn nhỏ Tô Dạng luôn nói với mẹ nếu buôn bán như vậy, thì sẽ không kiếm được nhiều tiền, Giang Như Yên nói: “Chuyện đối nhân xử thế con nít biết gì mà nói!”Sau này, Tô Dạng lớn lên, biết cái gì là đối nhân xử thế, nhưng vẫn không đồng ý với sự tận tâm của mẹ cho dù đối phương là ai.Cô không chỉ ra được làm như vậy có gì không đúng, cô hiểu uống nước phải nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhưng Giang Như Yên vì sao lại cắt thịt của mình cho người ngoài ăn.“Đang nhìn cái gì vậy? Cô để cô ấy một mình bận rộn?”Lê Thận không biết từ khi nào ghé đầu sát bên tai cô, cùng cô nhìn về phía Giang Như Yên.Tô Dạng lấy lại tinh thần, nhân tiện khẽ hỏi một câu: “Ai, chị của anh có quan hệ gì với Giang Như Yên?”“Câu hỏi này của cô rất có thứ bậc, đầu tiên,” Lê Thận bẻ ngón tay, “Giang Như Yên và tôi là bạn bè.Tiếp đó, lúc bạn bè đi ra ngoài tụ tập ngẫu nhiên chị tôi cũng sẽ đến xem náo nhiệt.” Dừng một chút, duỗi thêm một ngón tay nữa nói: “Và con của chị.”Cuối cùng anh tổng kết mối quan hệ của hai người lúc này: “Cho nên, chị của tôi và Giang Như Yên chắc là chị em tốt gặp nhau vài lần.”Tô Dạng kéo kéo khóe miệng, cắt bớt lời nói của anh có thể hiểu được đại khái, thật ra hai người họ cũng chỉ gặp nhau vài lần.Cho nên cuối cùng cũng chỉ có cô nghĩ như vậy, Giang Như Yên theo thói quen làm người tốt, đơn hàng hơn phân nửa là sẽ miễn phí.Một ngày nào đó, cô muốn sửa cái tật xấu này của Giang Như Yên.Nhưng mà Lê Thận có ân với cô, về tình về lý phải báo đáp, Giang Như Yên đưa cho bọn họ nhiều thêm vài món cô cũng không có ý kiến gì.“Vậy cô và Giang Như Yên có quan hệ gì?” Lê Thận hỏi lại.Tô Dạng khịt mũi một cái, không trả lời, nói một cách mơ hồ: “Chị em tốt! ! ”“Ồ.Vậy cô đi thôn Giang Áo tìm mẹ cô, cô tìm được rồi sao?”Cái này có thể trả lời, Tô Dạng dùng sức gật đầu: “Ừ!”.
Lê Lan lười nói chuyện với em trai, quay đầu đi chọn quần áo.
Giang Như Yên không biết mệt mà giới thiệu quần áo, còn Tô Dạng thì liếc nhìn trộm một látt.
Theo hiểu biết của Tô Dạng đối với Giang Như Yên, nếu như có bạn đến, cho dù là sống hay chết, thì trên cơ bản đều là thái độ bạn muốn chọn gì thì chọn, “Người hiền lành” ba chữ này quả thực là để nói Giang Như Yên.
Khi còn nhỏ Tô Dạng luôn nói với mẹ nếu buôn bán như vậy, thì sẽ không kiếm được nhiều tiền, Giang Như Yên nói: “Chuyện đối nhân xử thế con nít biết gì mà nói!”Sau này, Tô Dạng lớn lên, biết cái gì là đối nhân xử thế, nhưng vẫn không đồng ý với sự tận tâm của mẹ cho dù đối phương là ai.
Cô không chỉ ra được làm như vậy có gì không đúng, cô hiểu uống nước phải nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhưng Giang Như Yên vì sao lại cắt thịt của mình cho người ngoài ăn.
“Đang nhìn cái gì vậy? Cô để cô ấy một mình bận rộn?”Lê Thận không biết từ khi nào ghé đầu sát bên tai cô, cùng cô nhìn về phía Giang Như Yên.
Tô Dạng lấy lại tinh thần, nhân tiện khẽ hỏi một câu: “Ai, chị của anh có quan hệ gì với Giang Như Yên?”“Câu hỏi này của cô rất có thứ bậc, đầu tiên,” Lê Thận bẻ ngón tay, “Giang Như Yên và tôi là bạn bè.
Tiếp đó, lúc bạn bè đi ra ngoài tụ tập ngẫu nhiên chị tôi cũng sẽ đến xem náo nhiệt.
” Dừng một chút, duỗi thêm một ngón tay nữa nói: “Và con của chị.
”Cuối cùng anh tổng kết mối quan hệ của hai người lúc này: “Cho nên, chị của tôi và Giang Như Yên chắc là chị em tốt gặp nhau vài lần.
”Tô Dạng kéo kéo khóe miệng, cắt bớt lời nói của anh có thể hiểu được đại khái, thật ra hai người họ cũng chỉ gặp nhau vài lần.
Cho nên cuối cùng cũng chỉ có cô nghĩ như vậy, Giang Như Yên theo thói quen làm người tốt, đơn hàng hơn phân nửa là sẽ miễn phí.
Một ngày nào đó, cô muốn sửa cái tật xấu này của Giang Như Yên.
Nhưng mà Lê Thận có ân với cô, về tình về lý phải báo đáp, Giang Như Yên đưa cho bọn họ nhiều thêm vài món cô cũng không có ý kiến gì.
“Vậy cô và Giang Như Yên có quan hệ gì?” Lê Thận hỏi lại.
Tô Dạng khịt mũi một cái, không trả lời, nói một cách mơ hồ: “Chị em tốt! ! ”“Ồ.
Vậy cô đi thôn Giang Áo tìm mẹ cô, cô tìm được rồi sao?”Cái này có thể trả lời, Tô Dạng dùng sức gật đầu: “Ừ!”.
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Lê Lan lười nói chuyện với em trai, quay đầu đi chọn quần áo.Giang Như Yên không biết mệt mà giới thiệu quần áo, còn Tô Dạng thì liếc nhìn trộm một látt.Theo hiểu biết của Tô Dạng đối với Giang Như Yên, nếu như có bạn đến, cho dù là sống hay chết, thì trên cơ bản đều là thái độ bạn muốn chọn gì thì chọn, “Người hiền lành” ba chữ này quả thực là để nói Giang Như Yên.Khi còn nhỏ Tô Dạng luôn nói với mẹ nếu buôn bán như vậy, thì sẽ không kiếm được nhiều tiền, Giang Như Yên nói: “Chuyện đối nhân xử thế con nít biết gì mà nói!”Sau này, Tô Dạng lớn lên, biết cái gì là đối nhân xử thế, nhưng vẫn không đồng ý với sự tận tâm của mẹ cho dù đối phương là ai.Cô không chỉ ra được làm như vậy có gì không đúng, cô hiểu uống nước phải nhớ nguồn, ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nhưng Giang Như Yên vì sao lại cắt thịt của mình cho người ngoài ăn.“Đang nhìn cái gì vậy? Cô để cô ấy một mình bận rộn?”Lê Thận không biết từ khi nào ghé đầu sát bên tai cô, cùng cô nhìn về phía Giang Như Yên.Tô Dạng lấy lại tinh thần, nhân tiện khẽ hỏi một câu: “Ai, chị của anh có quan hệ gì với Giang Như Yên?”“Câu hỏi này của cô rất có thứ bậc, đầu tiên,” Lê Thận bẻ ngón tay, “Giang Như Yên và tôi là bạn bè.Tiếp đó, lúc bạn bè đi ra ngoài tụ tập ngẫu nhiên chị tôi cũng sẽ đến xem náo nhiệt.” Dừng một chút, duỗi thêm một ngón tay nữa nói: “Và con của chị.”Cuối cùng anh tổng kết mối quan hệ của hai người lúc này: “Cho nên, chị của tôi và Giang Như Yên chắc là chị em tốt gặp nhau vài lần.”Tô Dạng kéo kéo khóe miệng, cắt bớt lời nói của anh có thể hiểu được đại khái, thật ra hai người họ cũng chỉ gặp nhau vài lần.Cho nên cuối cùng cũng chỉ có cô nghĩ như vậy, Giang Như Yên theo thói quen làm người tốt, đơn hàng hơn phân nửa là sẽ miễn phí.Một ngày nào đó, cô muốn sửa cái tật xấu này của Giang Như Yên.Nhưng mà Lê Thận có ân với cô, về tình về lý phải báo đáp, Giang Như Yên đưa cho bọn họ nhiều thêm vài món cô cũng không có ý kiến gì.“Vậy cô và Giang Như Yên có quan hệ gì?” Lê Thận hỏi lại.Tô Dạng khịt mũi một cái, không trả lời, nói một cách mơ hồ: “Chị em tốt! ! ”“Ồ.Vậy cô đi thôn Giang Áo tìm mẹ cô, cô tìm được rồi sao?”Cái này có thể trả lời, Tô Dạng dùng sức gật đầu: “Ừ!”.