Tô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm…
Chương 41: Chương 41
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Ai ngờ đầu tấc dũng cảm vỗ tay một cái, nâng cao giọng, nói: “Ra là thành phố An! Đúng lúc Lê Thận cũng ở thành phố An học Đại học.”Trong lòng Tô Dạng rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn về phía Lê Thận.Cô hối hận, nếu biết trước thì cô đã nói bản thân đến từ Nam Cực.Lê Thận ngồi ở bàn tròn cười khẽ, nhì Tô Dạng như đang nhìn một cái gì rất thú vị, chậm chạp nói: “Em gái này tôi đã từng gặp qua.”Gương mặt xa lạ ngồi bên cạnh cậu dùng tay đẩy đẩy cậu, nói: “Cậu diễn “Hồng lâu mộng” à?”Để phòng ngừa Lê Thận nói gì những lời gì, cô nhanh nhảu nói: “Lần này là một mình tôi đến, liền bị lạc đường, là Lê Thận cho tôi đi nhờ, sau đó liền quen biết.”“A hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng hai người ở thành phố An có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết đấy.” Đầu tấc trêu ghẹo nói, hai nếp nhăn lại chen chúc nhau.“Còn tình cờ gặp sao? Tôi còn tưởng cậu cùng người ta là tình cờ gặp gỡ.” Trong đó một người phụ nữ nói, môi đỏ lúc đóng lúc mở, khóe miệng gợi lên cực kì câu dẫn.“Sao cậu có thể đối xử tôi như vậy hả?” Đầu tấc kéo dài giọng gọi cô ta, ra vẻ hung ác mà bóp mặt cô.Chu Hồng ngượng ngùng nói: “Tôi ăn ngay nói thật liền thôi?”Hai người cứ tôi nói một câu, anh nói một cậu, không giống như là làm tổn thương lẫn nhau, mà lại giống như đang v* v*n đánh yêu.Tô Dạng mơ hồ nhớ ra một đoạn ký ức, đem gương mặt của người phụ nữ trước mặt suy nghĩ lại, có thể cô biết người này.Khi còn nhỏ cô thường theo mẹ đi bán quần áo, có một người cô ở trên phố đối xử rất tốt với mẹ, lúc tới còn thường xuyên xoa mặt cô, còn đặt cho cô một biệt danh “tiểu bánh trôi”.Mẹ gọi cô ấy là “Hồng”, Tô Dạng gọi cô ấy là dì Hồng.Sau khi mẹ tái giá, hai người liền ít liên hệ, đa số là biết về cuộc sống của nhau qua lời bạn bè.Rất nhiều lần Tô Dạng nhìn thấy mẹ nhìn vòng bạn bè của dì Hồng mà thổn thức, không phải thổn thức về dì Hồng, mà thổn thức cho chính mình.Dì Hồng lớn hơn mẹ 6 tuổi, chính mình tự mở một cửa hàng quần áo lớn, không có áp lực về kinh tế, cũng ăn uống tiêu xài vô cùng sung sướng, khí chất và làn da của cô ấy thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với Giang Yên Như dù bà kém cô ấy 6 tuổi.Mẹ vẫn luôn hy vọng mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.Sau khi hàn huyên một chút mọi người liền ngồi xuống, đầu tấc chiếu cố Tô Dạng mới tới, vốn dĩ là bạn cũ ngồi ôn lại chuyện xưa, đối với cô lại thành giới thiệu bạn bè, luôn luôn giới thiệu bạn bè đang ngồi ở đây cho cô..
Ai ngờ đầu tấc dũng cảm vỗ tay một cái, nâng cao giọng, nói: “Ra là thành phố An! Đúng lúc Lê Thận cũng ở thành phố An học Đại học.”Trong lòng Tô Dạng rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn về phía Lê Thận.
Cô hối hận, nếu biết trước thì cô đã nói bản thân đến từ Nam Cực.Lê Thận ngồi ở bàn tròn cười khẽ, nhì Tô Dạng như đang nhìn một cái gì rất thú vị, chậm chạp nói: “Em gái này tôi đã từng gặp qua.”Gương mặt xa lạ ngồi bên cạnh cậu dùng tay đẩy đẩy cậu, nói: “Cậu diễn “Hồng lâu mộng” à?”Để phòng ngừa Lê Thận nói gì những lời gì, cô nhanh nhảu nói: “Lần này là một mình tôi đến, liền bị lạc đường, là Lê Thận cho tôi đi nhờ, sau đó liền quen biết.”“A hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng hai người ở thành phố An có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết đấy.” Đầu tấc trêu ghẹo nói, hai nếp nhăn lại chen chúc nhau.“Còn tình cờ gặp sao? Tôi còn tưởng cậu cùng người ta là tình cờ gặp gỡ.” Trong đó một người phụ nữ nói, môi đỏ lúc đóng lúc mở, khóe miệng gợi lên cực kì câu dẫn.“Sao cậu có thể đối xử tôi như vậy hả?” Đầu tấc kéo dài giọng gọi cô ta, ra vẻ hung ác mà bóp mặt cô.Chu Hồng ngượng ngùng nói: “Tôi ăn ngay nói thật liền thôi?”Hai người cứ tôi nói một câu, anh nói một cậu, không giống như là làm tổn thương lẫn nhau, mà lại giống như đang v* v*n đánh yêu.
Tô Dạng mơ hồ nhớ ra một đoạn ký ức, đem gương mặt của người phụ nữ trước mặt suy nghĩ lại, có thể cô biết người này.Khi còn nhỏ cô thường theo mẹ đi bán quần áo, có một người cô ở trên phố đối xử rất tốt với mẹ, lúc tới còn thường xuyên xoa mặt cô, còn đặt cho cô một biệt danh “tiểu bánh trôi”.
Mẹ gọi cô ấy là “Hồng”, Tô Dạng gọi cô ấy là dì Hồng.
Sau khi mẹ tái giá, hai người liền ít liên hệ, đa số là biết về cuộc sống của nhau qua lời bạn bè.Rất nhiều lần Tô Dạng nhìn thấy mẹ nhìn vòng bạn bè của dì Hồng mà thổn thức, không phải thổn thức về dì Hồng, mà thổn thức cho chính mình.
Dì Hồng lớn hơn mẹ 6 tuổi, chính mình tự mở một cửa hàng quần áo lớn, không có áp lực về kinh tế, cũng ăn uống tiêu xài vô cùng sung sướng, khí chất và làn da của cô ấy thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với Giang Yên Như dù bà kém cô ấy 6 tuổi.Mẹ vẫn luôn hy vọng mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.Sau khi hàn huyên một chút mọi người liền ngồi xuống, đầu tấc chiếu cố Tô Dạng mới tới, vốn dĩ là bạn cũ ngồi ôn lại chuyện xưa, đối với cô lại thành giới thiệu bạn bè, luôn luôn giới thiệu bạn bè đang ngồi ở đây cho cô..
Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha TôiTác giả: Kỷ Tam ThủyTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTô Dạng ngồi ở bên lề đường, muốn đi chết.Trong gió đêm lạnh lẽo cô vừa uống rượu vừa cười nói nước mắt lại rơi mãi không ngừng, cô giống một người kỳ lạ, một lúc khóc, một lúc lại cười. Khóc vì gia đình đối xử bất công với cô, cười vì cô đã giãy giụa sống đến hai mươi tuổi.Đêm nay cô đã tức giận làm ầm ĩ một trận, đây cũng là trận cãi nhau dữ nhất với mẹ cô từ trước đến nay. Năm cô mới mười hai tuổi, cô cũng đã cố gắng chạy trốn khỏi cái nhà này, nhưng cuối cùng cô cũng không dám đi chết. Bây giờ cô lại có thể bình tĩnh mà tự hỏi nếu mình không tồn tại có phải càng tốt không. Nếu như không ai để ý đến cô, cô có lẽ đã đi một cách phóng khoáng, nhưng cô biết, mẹ cô quan tâm cô.Mẹ cô thương cô, điều này không thể nghi ngờ. Nhưng mẹ không dám thương cô, cô cũng đã biết từ sớm. Dù có chuyện gì xảy ra trong gia đình sắp ly hôn, cô đều có thể chấp nhận.Tô Dạng hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy đã giãy giụa đến bây giờ rồi, lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc rất không đáng. Lại cho cô thêm… Ai ngờ đầu tấc dũng cảm vỗ tay một cái, nâng cao giọng, nói: “Ra là thành phố An! Đúng lúc Lê Thận cũng ở thành phố An học Đại học.”Trong lòng Tô Dạng rơi lộp bộp, ngước mắt nhìn về phía Lê Thận.Cô hối hận, nếu biết trước thì cô đã nói bản thân đến từ Nam Cực.Lê Thận ngồi ở bàn tròn cười khẽ, nhì Tô Dạng như đang nhìn một cái gì rất thú vị, chậm chạp nói: “Em gái này tôi đã từng gặp qua.”Gương mặt xa lạ ngồi bên cạnh cậu dùng tay đẩy đẩy cậu, nói: “Cậu diễn “Hồng lâu mộng” à?”Để phòng ngừa Lê Thận nói gì những lời gì, cô nhanh nhảu nói: “Lần này là một mình tôi đến, liền bị lạc đường, là Lê Thận cho tôi đi nhờ, sau đó liền quen biết.”“A hóa ra là như vậy, tôi còn tưởng hai người ở thành phố An có chuyện gì mà không muốn cho người khác biết đấy.” Đầu tấc trêu ghẹo nói, hai nếp nhăn lại chen chúc nhau.“Còn tình cờ gặp sao? Tôi còn tưởng cậu cùng người ta là tình cờ gặp gỡ.” Trong đó một người phụ nữ nói, môi đỏ lúc đóng lúc mở, khóe miệng gợi lên cực kì câu dẫn.“Sao cậu có thể đối xử tôi như vậy hả?” Đầu tấc kéo dài giọng gọi cô ta, ra vẻ hung ác mà bóp mặt cô.Chu Hồng ngượng ngùng nói: “Tôi ăn ngay nói thật liền thôi?”Hai người cứ tôi nói một câu, anh nói một cậu, không giống như là làm tổn thương lẫn nhau, mà lại giống như đang v* v*n đánh yêu.Tô Dạng mơ hồ nhớ ra một đoạn ký ức, đem gương mặt của người phụ nữ trước mặt suy nghĩ lại, có thể cô biết người này.Khi còn nhỏ cô thường theo mẹ đi bán quần áo, có một người cô ở trên phố đối xử rất tốt với mẹ, lúc tới còn thường xuyên xoa mặt cô, còn đặt cho cô một biệt danh “tiểu bánh trôi”.Mẹ gọi cô ấy là “Hồng”, Tô Dạng gọi cô ấy là dì Hồng.Sau khi mẹ tái giá, hai người liền ít liên hệ, đa số là biết về cuộc sống của nhau qua lời bạn bè.Rất nhiều lần Tô Dạng nhìn thấy mẹ nhìn vòng bạn bè của dì Hồng mà thổn thức, không phải thổn thức về dì Hồng, mà thổn thức cho chính mình.Dì Hồng lớn hơn mẹ 6 tuổi, chính mình tự mở một cửa hàng quần áo lớn, không có áp lực về kinh tế, cũng ăn uống tiêu xài vô cùng sung sướng, khí chất và làn da của cô ấy thậm chí còn đẹp hơn nhiều so với Giang Yên Như dù bà kém cô ấy 6 tuổi.Mẹ vẫn luôn hy vọng mình cũng có thể xinh đẹp như vậy.Sau khi hàn huyên một chút mọi người liền ngồi xuống, đầu tấc chiếu cố Tô Dạng mới tới, vốn dĩ là bạn cũ ngồi ôn lại chuyện xưa, đối với cô lại thành giới thiệu bạn bè, luôn luôn giới thiệu bạn bè đang ngồi ở đây cho cô..