Nhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch…

Chương 4: 4: Lên Gối!

Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh Bao“Không phải em thích anh à? Hôm nay anh đến gặp em rồi đây.”“Tôi bảo anh buông ra.” Khúc Thanh Thanh giãy dụa.“Anh sẽ không buông.”Khúc Thanh Thanh lộ vẻ tức giận nói: “Vậy anh đừng hối hận.”“Thả em đi rồi anh đây mới là hối hận.”“Phải không?”Khúc Thanh Thanh nở nụ cười, cô không chỉ là Khúc phi nương nương của triều Đại Ngụy, mà còn là con gái của Trấn Quốc đại tướng quân, trước khi chuyên tâm học tập lễ nghi nữ hồng trong cung, thì cô đã từng học võ thuật.Đối mặt với thân hình gầy gò của Dương Hướng Thành, cô đột nhiên không hoảng sợ.Nâng đầu gối lên, th*c m*nh một cái, đánh chính xác vào bộ phận đó của Dương Hướng Thành.Dương Hướng Thành lúc này đau đớn hô một tiếng, khom lưng che lại, gương mặt lúc đỏ lúc trắng một trận, cắn răng nói: “Khúc Thanh Thanh, cô! ”“Đã bảo anh buông tôi ra rồi mà, nghe không hiểu sao?”“Cô!”“Anh đừng có tưởng bở mình quan trọng!”“Rầm” một tiếng đóng cửa phòng khách sạn lại.Khúc Thanh Thanh dựa vào trí nhớ của nguyên chủ đi ra khỏi khách sạn xa hoa này, đập vào mặt là đèn đỏ xanh và xe cộ ùn ùn kéo đến.Cô lập tức nảy sinh nỗi sợ hãi, căng thẳng và choáng ngợp.Một tiếng còi vang lên, Khúc Thanh Thanh sợ hãi lùi lại hai bước.Cũng may khả năng thích ứng của cô cũng không tệ lắm.Đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát trong hai mươi phút.Cuối cùng cũng thích ứng được dòng xe cộ xuất hiện.Khúc Thanh Thanh cẩn thận đi bộ trên đường.Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi một chiếc taxi, vừa nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ tin tức về trong đầu.Giương mắt lên trước khu biệt thự Minh Châu ở đường Hoàn Thành.Khúc Thanh Thanh bước vào khu biệt thự.Mười phút sau, cô đến trước cửa biệt thự nhà họ Phó.Nhà họ Phó tuy rằng là người giàu nhất Nam Châu, nhưng từ trước đến nay luôn vô cùng khiêm tốn.Cho nên chỉ ở trong biệt thự hai tầng trong khu biệt thự Minh Châu.Cô nhớ lại ở cửa một hồi lâu, Khúc Thanh Thanh ấn mật mã, cửa viện chậm rãi mở ra.Đi qua một cái sân dài.Nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.Cô bước vào sảnh chính trong tâm thế tò mò..

Nhóm dịch: Bánh Bao“Không phải em thích anh à? Hôm nay anh đến gặp em rồi đây.

”“Tôi bảo anh buông ra.

” Khúc Thanh Thanh giãy dụa.

“Anh sẽ không buông.

”Khúc Thanh Thanh lộ vẻ tức giận nói: “Vậy anh đừng hối hận.

”“Thả em đi rồi anh đây mới là hối hận.

”“Phải không?”Khúc Thanh Thanh nở nụ cười, cô không chỉ là Khúc phi nương nương của triều Đại Ngụy, mà còn là con gái của Trấn Quốc đại tướng quân, trước khi chuyên tâm học tập lễ nghi nữ hồng trong cung, thì cô đã từng học võ thuật.

Đối mặt với thân hình gầy gò của Dương Hướng Thành, cô đột nhiên không hoảng sợ.

Nâng đầu gối lên, th*c m*nh một cái, đánh chính xác vào bộ phận đó của Dương Hướng Thành.

Dương Hướng Thành lúc này đau đớn hô một tiếng, khom lưng che lại, gương mặt lúc đỏ lúc trắng một trận, cắn răng nói: “Khúc Thanh Thanh, cô! ”“Đã bảo anh buông tôi ra rồi mà, nghe không hiểu sao?”“Cô!”“Anh đừng có tưởng bở mình quan trọng!”“Rầm” một tiếng đóng cửa phòng khách sạn lại.

Khúc Thanh Thanh dựa vào trí nhớ của nguyên chủ đi ra khỏi khách sạn xa hoa này, đập vào mặt là đèn đỏ xanh và xe cộ ùn ùn kéo đến.

Cô lập tức nảy sinh nỗi sợ hãi, căng thẳng và choáng ngợp.

Một tiếng còi vang lên, Khúc Thanh Thanh sợ hãi lùi lại hai bước.

Cũng may khả năng thích ứng của cô cũng không tệ lắm.

Đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát trong hai mươi phút.

Cuối cùng cũng thích ứng được dòng xe cộ xuất hiện.

Khúc Thanh Thanh cẩn thận đi bộ trên đường.

Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi một chiếc taxi, vừa nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ tin tức về trong đầu.

Giương mắt lên trước khu biệt thự Minh Châu ở đường Hoàn Thành.

Khúc Thanh Thanh bước vào khu biệt thự.

Mười phút sau, cô đến trước cửa biệt thự nhà họ Phó.

Nhà họ Phó tuy rằng là người giàu nhất Nam Châu, nhưng từ trước đến nay luôn vô cùng khiêm tốn.

Cho nên chỉ ở trong biệt thự hai tầng trong khu biệt thự Minh Châu.

Cô nhớ lại ở cửa một hồi lâu, Khúc Thanh Thanh ấn mật mã, cửa viện chậm rãi mở ra.

Đi qua một cái sân dài.

Nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.

Cô bước vào sảnh chính trong tâm thế tò mò.

.

Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh Bao“Không phải em thích anh à? Hôm nay anh đến gặp em rồi đây.”“Tôi bảo anh buông ra.” Khúc Thanh Thanh giãy dụa.“Anh sẽ không buông.”Khúc Thanh Thanh lộ vẻ tức giận nói: “Vậy anh đừng hối hận.”“Thả em đi rồi anh đây mới là hối hận.”“Phải không?”Khúc Thanh Thanh nở nụ cười, cô không chỉ là Khúc phi nương nương của triều Đại Ngụy, mà còn là con gái của Trấn Quốc đại tướng quân, trước khi chuyên tâm học tập lễ nghi nữ hồng trong cung, thì cô đã từng học võ thuật.Đối mặt với thân hình gầy gò của Dương Hướng Thành, cô đột nhiên không hoảng sợ.Nâng đầu gối lên, th*c m*nh một cái, đánh chính xác vào bộ phận đó của Dương Hướng Thành.Dương Hướng Thành lúc này đau đớn hô một tiếng, khom lưng che lại, gương mặt lúc đỏ lúc trắng một trận, cắn răng nói: “Khúc Thanh Thanh, cô! ”“Đã bảo anh buông tôi ra rồi mà, nghe không hiểu sao?”“Cô!”“Anh đừng có tưởng bở mình quan trọng!”“Rầm” một tiếng đóng cửa phòng khách sạn lại.Khúc Thanh Thanh dựa vào trí nhớ của nguyên chủ đi ra khỏi khách sạn xa hoa này, đập vào mặt là đèn đỏ xanh và xe cộ ùn ùn kéo đến.Cô lập tức nảy sinh nỗi sợ hãi, căng thẳng và choáng ngợp.Một tiếng còi vang lên, Khúc Thanh Thanh sợ hãi lùi lại hai bước.Cũng may khả năng thích ứng của cô cũng không tệ lắm.Đứng ở một góc, lặng lẽ quan sát trong hai mươi phút.Cuối cùng cũng thích ứng được dòng xe cộ xuất hiện.Khúc Thanh Thanh cẩn thận đi bộ trên đường.Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cô gọi một chiếc taxi, vừa nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, vừa suy nghĩ tin tức về trong đầu.Giương mắt lên trước khu biệt thự Minh Châu ở đường Hoàn Thành.Khúc Thanh Thanh bước vào khu biệt thự.Mười phút sau, cô đến trước cửa biệt thự nhà họ Phó.Nhà họ Phó tuy rằng là người giàu nhất Nam Châu, nhưng từ trước đến nay luôn vô cùng khiêm tốn.Cho nên chỉ ở trong biệt thự hai tầng trong khu biệt thự Minh Châu.Cô nhớ lại ở cửa một hồi lâu, Khúc Thanh Thanh ấn mật mã, cửa viện chậm rãi mở ra.Đi qua một cái sân dài.Nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng cười nói vui vẻ.Cô bước vào sảnh chính trong tâm thế tò mò..

Chương 4: 4: Lên Gối!