Nhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch…
Chương 10: 10: Có Biết Dỗ Trẻ Không
Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh BaoKhông ai chạm vào được hai bé.Bảo mẫu chủ yếu nấu cơm quét dọn vệ sinh, chăm sóc người già có thể, phương diện dỗ dành trẻ con thì hoàn toàn là dân nghiệp dư, bảo mẫu bó tay với Bì Bì, Đường Đường đang khóc lớn kia, đứng ở bên giường bất đắc dĩ nhìn về phía ông Phó.Ông Phó an ủi: “Cháu ngoan, đừng khóc, cậu Thương Niên sẽ dẫn hai đứa đi tìm mẹ.”Bì Bì, Đường Đường lập tức không khóc nữa, chớp chớp ánh mắt ngập nước nhìn Phó Thương Niên.Ông Phó vội vàng chuyển hướng nhìn Phó Thương Niên: “Mau đi tìm Tâm Đồng.”Phó Thương Niên ăn ngay nói thật: “Tâm Đồng tới chỗ khác rồi.”Đường Đường, Bì Bì vừa nghe, đồng thời gào thét.Lần này ai nói gì cũng không nghe.Ông Phó nhỏ giọng nói với Phó Thương Niên: “Cháu không biết lừa trẻ con tý à hả“! ” Phó Thương Niên làm sao biết được cách ở chung với đứa nhỏ, anh nhìn về phía Bì Bì, Đường Đường còn đang gào khóc kia, âm thanh cũng trầm xuống: “Không được khóc.”Bì Bì, Đường Đường chẳng những không nghe, ngược lại tiếng khóc càng lớn.Tai như muốn điếc luôn.Khúc Thanh Thanh theo bản năng che lỗ tai.Ông Phó tức giận nói: “Cháu đừng có hung dữ như thế, có biết dỗ trẻ con không hả?”Mặt Phó Thương Niên thoáng cái tối sầm.Anh lấy đâu ra trẻ con chứ?Trước giờ bản thân anh còn chưa gặp tình huống khó khăn như vậy!Anh phiền não lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại lần nữa, nhưng vẫn là âm thanh nhắc nhở đã tắt máy, Phó Thương Niên đổi số tiếp tục gọi, giống như muốn làm nổ tung điện thoại di động, nhíu mày nghiêng người, cách xa Bì Bì, Đường Đường, vừa vặn che khuất tầm mắt của Khúc Thanh Thanh.Khúc Thanh Thanh từ cửa cầu thang đi xuống, sau đó đi tới cửa.Sự xuất hiện của cô lập tức hấp dẫn ông Phó, Phó Thương Niên và hai bảo mẫu chú ý.Nhìn Khúc Thanh Thanh mặc đồ ngủ màu hồng nhạt, không còn trang điểm đậm, mái tóc mềm mại rũ xuống, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn bóng loáng.Trông cô giống như một sinh viên đại học.Trong suốt và hoạt bát.Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Khúc Thanh Thanh khi không trang điểm..
Nhóm dịch: Bánh BaoKhông ai chạm vào được hai bé.
Bảo mẫu chủ yếu nấu cơm quét dọn vệ sinh, chăm sóc người già có thể, phương diện dỗ dành trẻ con thì hoàn toàn là dân nghiệp dư, bảo mẫu bó tay với Bì Bì, Đường Đường đang khóc lớn kia, đứng ở bên giường bất đắc dĩ nhìn về phía ông Phó.
Ông Phó an ủi: “Cháu ngoan, đừng khóc, cậu Thương Niên sẽ dẫn hai đứa đi tìm mẹ.
”Bì Bì, Đường Đường lập tức không khóc nữa, chớp chớp ánh mắt ngập nước nhìn Phó Thương Niên.
Ông Phó vội vàng chuyển hướng nhìn Phó Thương Niên: “Mau đi tìm Tâm Đồng.
”Phó Thương Niên ăn ngay nói thật: “Tâm Đồng tới chỗ khác rồi.
”Đường Đường, Bì Bì vừa nghe, đồng thời gào thét.
Lần này ai nói gì cũng không nghe.
Ông Phó nhỏ giọng nói với Phó Thương Niên: “Cháu không biết lừa trẻ con tý à hả“! ” Phó Thương Niên làm sao biết được cách ở chung với đứa nhỏ, anh nhìn về phía Bì Bì, Đường Đường còn đang gào khóc kia, âm thanh cũng trầm xuống: “Không được khóc.
”Bì Bì, Đường Đường chẳng những không nghe, ngược lại tiếng khóc càng lớn.
Tai như muốn điếc luôn.
Khúc Thanh Thanh theo bản năng che lỗ tai.
Ông Phó tức giận nói: “Cháu đừng có hung dữ như thế, có biết dỗ trẻ con không hả?”Mặt Phó Thương Niên thoáng cái tối sầm.
Anh lấy đâu ra trẻ con chứ?Trước giờ bản thân anh còn chưa gặp tình huống khó khăn như vậy!Anh phiền não lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại lần nữa, nhưng vẫn là âm thanh nhắc nhở đã tắt máy, Phó Thương Niên đổi số tiếp tục gọi, giống như muốn làm nổ tung điện thoại di động, nhíu mày nghiêng người, cách xa Bì Bì, Đường Đường, vừa vặn che khuất tầm mắt của Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh từ cửa cầu thang đi xuống, sau đó đi tới cửa.
Sự xuất hiện của cô lập tức hấp dẫn ông Phó, Phó Thương Niên và hai bảo mẫu chú ý.
Nhìn Khúc Thanh Thanh mặc đồ ngủ màu hồng nhạt, không còn trang điểm đậm, mái tóc mềm mại rũ xuống, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn bóng loáng.
Trông cô giống như một sinh viên đại học.
Trong suốt và hoạt bát.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Khúc Thanh Thanh khi không trang điểm.
.
Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh BaoKhông ai chạm vào được hai bé.Bảo mẫu chủ yếu nấu cơm quét dọn vệ sinh, chăm sóc người già có thể, phương diện dỗ dành trẻ con thì hoàn toàn là dân nghiệp dư, bảo mẫu bó tay với Bì Bì, Đường Đường đang khóc lớn kia, đứng ở bên giường bất đắc dĩ nhìn về phía ông Phó.Ông Phó an ủi: “Cháu ngoan, đừng khóc, cậu Thương Niên sẽ dẫn hai đứa đi tìm mẹ.”Bì Bì, Đường Đường lập tức không khóc nữa, chớp chớp ánh mắt ngập nước nhìn Phó Thương Niên.Ông Phó vội vàng chuyển hướng nhìn Phó Thương Niên: “Mau đi tìm Tâm Đồng.”Phó Thương Niên ăn ngay nói thật: “Tâm Đồng tới chỗ khác rồi.”Đường Đường, Bì Bì vừa nghe, đồng thời gào thét.Lần này ai nói gì cũng không nghe.Ông Phó nhỏ giọng nói với Phó Thương Niên: “Cháu không biết lừa trẻ con tý à hả“! ” Phó Thương Niên làm sao biết được cách ở chung với đứa nhỏ, anh nhìn về phía Bì Bì, Đường Đường còn đang gào khóc kia, âm thanh cũng trầm xuống: “Không được khóc.”Bì Bì, Đường Đường chẳng những không nghe, ngược lại tiếng khóc càng lớn.Tai như muốn điếc luôn.Khúc Thanh Thanh theo bản năng che lỗ tai.Ông Phó tức giận nói: “Cháu đừng có hung dữ như thế, có biết dỗ trẻ con không hả?”Mặt Phó Thương Niên thoáng cái tối sầm.Anh lấy đâu ra trẻ con chứ?Trước giờ bản thân anh còn chưa gặp tình huống khó khăn như vậy!Anh phiền não lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại lần nữa, nhưng vẫn là âm thanh nhắc nhở đã tắt máy, Phó Thương Niên đổi số tiếp tục gọi, giống như muốn làm nổ tung điện thoại di động, nhíu mày nghiêng người, cách xa Bì Bì, Đường Đường, vừa vặn che khuất tầm mắt của Khúc Thanh Thanh.Khúc Thanh Thanh từ cửa cầu thang đi xuống, sau đó đi tới cửa.Sự xuất hiện của cô lập tức hấp dẫn ông Phó, Phó Thương Niên và hai bảo mẫu chú ý.Nhìn Khúc Thanh Thanh mặc đồ ngủ màu hồng nhạt, không còn trang điểm đậm, mái tóc mềm mại rũ xuống, gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn bóng loáng.Trông cô giống như một sinh viên đại học.Trong suốt và hoạt bát.Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp Khúc Thanh Thanh khi không trang điểm..