Nhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch…

Chương 40: 40: Đai Tài Đa Nghệ!

Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh Bao“Sở thích đều làm hoàn mỹ như vậy.” Chị Từ kinh ngạc nói.“Không có hoàn mỹ, còn có rất nhiều thiếu sót.” Khúc Thanh Thanh nói.“Đúng là khiêm tốn.” Ở trong giới giải trí đã lâu, cái gì đùa giỡn đại danh giả khoe khoang lừa gạt người đều nhiều lắm, bỗng nhiên nhìn thấy một người khiêm tốn như vậy, Chị Từ cảm giác đặc biệt kỳ lạ, lại nhìn khúc Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, không khống chế được liền thích khí chất trầm tĩnh trên người Khúc Thanh Thanh, vui vẻ hỏi: “Ngoại trừ thêu thùa, em còn có thể làm gì nữa?”“Em biết vẽ.” Khúc Thanh Thanh nói.“Em còn biết vẽ cơ à?”“Một chút thôi chị.”“Cái khác thì sao?”“Cổ tranh chơi cờ linh tinh, cũng biết một chút.”“Ai nha, em là môn đệ thư hương đó.” Chị Từ vui vẻ nói.Sau khi cha Khúc Thanh Thanh là tướng môn, mẹ cô là môn đệ thư hương, cô miễn cưỡng xem như văn võ song toàn, nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm, mỉm cười nói: “Chị Từ quá khen rồi.”“Là em quá khiêm tốn.”Chị Từ đứng dậy nói: “Nào, để chị giới thiệu tình hình của nhóm đạo cụ của chúng ta, nói em nghe về giờ làm việc.”“Được.” Khúc Thanh Thanh đứng dậy theo.Ra khỏi văn phòng với chị Từ.Đoàn làm phim lại bắt đầu quay phim.Chị Từ giới thiệu thời gian làm việc của tổ đạo cụ cho Khúc Thanh Thanh.Không giống như giờ làm việc của cán bộ, khi tổ đạo cụ có việc, thầy đạo cụ phải cả ngày đi theo nhóm.Khi tổ đạo cụ không còn việc, thì tự do tùy bản thân sắp xếp.Tất nhiên tất cả mọi người đều muốn có việc làm rồi.Chị Từ cười nói: “Có việc, tiền lương mới cao.”Khúc Thanh Thanh gật gật đầu, hỏi: “Vậy em làm cái gì?”“Chị Từ.” Bỗng nhiên có một mỹ nữ gọi chị Từ.“Chuyện gì?” Chị Từ hỏi.“Đạo diễn nói bức tranh này không được.” Mỹ nữ cầm bức tranh trong tay, đưa cho chị Từ.“Sao không được?”“Đạo diễn nói quá xấu xí.” Mỹ nữ nhỏ giọng nói.“Cái này gọi là xấu xí? Đây là do các sinh viên xuất sắc của học viện mỹ thuật vẽ!”Mỹ nữ nói: “Cơ mà đạo diễn nói bức tranh này có thể phản ánh trình độ của nữ chính giai đoạn đầu, bây giờ nữ chính đã trưởng thành, sử dụng loại tranh này rất ngu ngốc.”.

Nhóm dịch: Bánh Bao“Sở thích đều làm hoàn mỹ như vậy.

” Chị Từ kinh ngạc nói.

“Không có hoàn mỹ, còn có rất nhiều thiếu sót.

” Khúc Thanh Thanh nói.

“Đúng là khiêm tốn.

” Ở trong giới giải trí đã lâu, cái gì đùa giỡn đại danh giả khoe khoang lừa gạt người đều nhiều lắm, bỗng nhiên nhìn thấy một người khiêm tốn như vậy, Chị Từ cảm giác đặc biệt kỳ lạ, lại nhìn khúc Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, không khống chế được liền thích khí chất trầm tĩnh trên người Khúc Thanh Thanh, vui vẻ hỏi: “Ngoại trừ thêu thùa, em còn có thể làm gì nữa?”“Em biết vẽ.

” Khúc Thanh Thanh nói.

“Em còn biết vẽ cơ à?”“Một chút thôi chị.

”“Cái khác thì sao?”“Cổ tranh chơi cờ linh tinh, cũng biết một chút.

”“Ai nha, em là môn đệ thư hương đó.

” Chị Từ vui vẻ nói.

Sau khi cha Khúc Thanh Thanh là tướng môn, mẹ cô là môn đệ thư hương, cô miễn cưỡng xem như văn võ song toàn, nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm, mỉm cười nói: “Chị Từ quá khen rồi.

”“Là em quá khiêm tốn.

”Chị Từ đứng dậy nói: “Nào, để chị giới thiệu tình hình của nhóm đạo cụ của chúng ta, nói em nghe về giờ làm việc.

”“Được.

” Khúc Thanh Thanh đứng dậy theo.

Ra khỏi văn phòng với chị Từ.

Đoàn làm phim lại bắt đầu quay phim.

Chị Từ giới thiệu thời gian làm việc của tổ đạo cụ cho Khúc Thanh Thanh.

Không giống như giờ làm việc của cán bộ, khi tổ đạo cụ có việc, thầy đạo cụ phải cả ngày đi theo nhóm.

Khi tổ đạo cụ không còn việc, thì tự do tùy bản thân sắp xếp.

Tất nhiên tất cả mọi người đều muốn có việc làm rồi.

Chị Từ cười nói: “Có việc, tiền lương mới cao.

”Khúc Thanh Thanh gật gật đầu, hỏi: “Vậy em làm cái gì?”“Chị Từ.

” Bỗng nhiên có một mỹ nữ gọi chị Từ.

“Chuyện gì?” Chị Từ hỏi.

“Đạo diễn nói bức tranh này không được.

” Mỹ nữ cầm bức tranh trong tay, đưa cho chị Từ.

“Sao không được?”“Đạo diễn nói quá xấu xí.

” Mỹ nữ nhỏ giọng nói.

“Cái này gọi là xấu xí? Đây là do các sinh viên xuất sắc của học viện mỹ thuật vẽ!”Mỹ nữ nói: “Cơ mà đạo diễn nói bức tranh này có thể phản ánh trình độ của nữ chính giai đoạn đầu, bây giờ nữ chính đã trưởng thành, sử dụng loại tranh này rất ngu ngốc.

”.

Xuyên Nhanh Tôi Và Chồng Là Kết Hôn GiảTác giả: Thuỷ Tinh Phỉ Thuý NhụcTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh Bao“Tùm” một tiếng. Khúc Thanh Thanh rơi xuống nước. Hồ nước lạnh lẽo tràn khắp người cô. Cô nghe được trong đình trung tâm ngự hoa viên truyền đến tiếng hô hoán của đám người hoàng hậu nương nương, cũng nghe được có thái giám cung tỳ “tùm tủm” nhảy xuống hồ nước, chèo thuyền đến cứu cô. Cô lao vào nước trong tuyệt vọng. Muốn chống đỡ lâu hơn một chút. Tuy nhiên,Mặc kệ cô liều mạng làm sao, cơ thể cô đều không khống chế được mà chìm xuống dưới. Tiếng la hét ngày càng xa. Cô nghĩ lần này cô thực sự sẽ chết rồi. Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm. Thật đáng tiếc!. Ngay khi một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một đóa hoa hồng đỏ tươi. Hoa hồng ở đâu?Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi dậy. Phát hiện mình không ở Noãn Lâm Các, mà là ở một căn phòng xa lạ. Một hình dáng kỳ lạ. Nơi này là chỗ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không tốt. Vội vàng cúi đầu nhìn hai tay mình. Khi còn bé cô thích chơi đoản đao của cha, vô tình đã rạch… Nhóm dịch: Bánh Bao“Sở thích đều làm hoàn mỹ như vậy.” Chị Từ kinh ngạc nói.“Không có hoàn mỹ, còn có rất nhiều thiếu sót.” Khúc Thanh Thanh nói.“Đúng là khiêm tốn.” Ở trong giới giải trí đã lâu, cái gì đùa giỡn đại danh giả khoe khoang lừa gạt người đều nhiều lắm, bỗng nhiên nhìn thấy một người khiêm tốn như vậy, Chị Từ cảm giác đặc biệt kỳ lạ, lại nhìn khúc Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp, ánh mắt trong suốt, không khống chế được liền thích khí chất trầm tĩnh trên người Khúc Thanh Thanh, vui vẻ hỏi: “Ngoại trừ thêu thùa, em còn có thể làm gì nữa?”“Em biết vẽ.” Khúc Thanh Thanh nói.“Em còn biết vẽ cơ à?”“Một chút thôi chị.”“Cái khác thì sao?”“Cổ tranh chơi cờ linh tinh, cũng biết một chút.”“Ai nha, em là môn đệ thư hương đó.” Chị Từ vui vẻ nói.Sau khi cha Khúc Thanh Thanh là tướng môn, mẹ cô là môn đệ thư hương, cô miễn cưỡng xem như văn võ song toàn, nhưng cô cảm thấy mình vẫn còn có rất nhiều khuyết điểm, mỉm cười nói: “Chị Từ quá khen rồi.”“Là em quá khiêm tốn.”Chị Từ đứng dậy nói: “Nào, để chị giới thiệu tình hình của nhóm đạo cụ của chúng ta, nói em nghe về giờ làm việc.”“Được.” Khúc Thanh Thanh đứng dậy theo.Ra khỏi văn phòng với chị Từ.Đoàn làm phim lại bắt đầu quay phim.Chị Từ giới thiệu thời gian làm việc của tổ đạo cụ cho Khúc Thanh Thanh.Không giống như giờ làm việc của cán bộ, khi tổ đạo cụ có việc, thầy đạo cụ phải cả ngày đi theo nhóm.Khi tổ đạo cụ không còn việc, thì tự do tùy bản thân sắp xếp.Tất nhiên tất cả mọi người đều muốn có việc làm rồi.Chị Từ cười nói: “Có việc, tiền lương mới cao.”Khúc Thanh Thanh gật gật đầu, hỏi: “Vậy em làm cái gì?”“Chị Từ.” Bỗng nhiên có một mỹ nữ gọi chị Từ.“Chuyện gì?” Chị Từ hỏi.“Đạo diễn nói bức tranh này không được.” Mỹ nữ cầm bức tranh trong tay, đưa cho chị Từ.“Sao không được?”“Đạo diễn nói quá xấu xí.” Mỹ nữ nhỏ giọng nói.“Cái này gọi là xấu xí? Đây là do các sinh viên xuất sắc của học viện mỹ thuật vẽ!”Mỹ nữ nói: “Cơ mà đạo diễn nói bức tranh này có thể phản ánh trình độ của nữ chính giai đoạn đầu, bây giờ nữ chính đã trưởng thành, sử dụng loại tranh này rất ngu ngốc.”.

Chương 40: 40: Đai Tài Đa Nghệ!