Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết…
Chương 3
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Trịnh Thu Hà sợ về sau cha Diệp Chiêu sẽ không đưa phí sinh hoạt, dù sao thì Diệp Chiêu tốt nghiệp cấp ba là có thể ra ngoài làm việc, nhưng công việc ở Uyển thành cũng không dễ kiếm, tiền lương còn thấp, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa, tính đi tính lại thì tất cả đều không bằng phí sinh hoạt.Sau khi Diệp Chiêu ăn xong ngụm kem cuối cùng, cô nhìn chằm chằm Trịnh Thu Hà mà không nói gì, cốt truyện của quyển sách này là người bác hai này đã ép Diệp Chiêu đi Thâm Thành để đào tiền trợ cấp cho gia đình họ, không ngừng châm ngòi quan hệ của Diệp Chiêu cùng cô em kế và mẹ kế mới, từ đây Diệp Chiêu cũng từng bước bị buộc phải trở thành một nữ phụ xấu xa.“Cháu nhìn chằm chằm vào bác làm gì?” Một con ruồi từ cửa sổ bay vào, Trịnh Thu Hà định lấy khăn mặt để đuổi con ruồi đi ra ngoài: “Lần này cha cháu trở về, cháu xin ông ấy thêm phí sinh hoạt đi.”“Bác muốn bao nhiêu?”Trịnh Thu Hà giơ bàn tay ra, nói: “Ít nhất phải xin thêm một ngàn.Tuy rằng cháu sắp tốt nghiệp cao trung rồi nhưng vẫn còn phải ăn cơm ở cái nhà này mà phải không?”Tiền lương của bác trai một tháng cũng chỉ được hơn 70 đồng, một ngàn đồng cũng đủ để cả nhà này sinh hoạt trong hai năm rồi, Diệp Chiêu không nhịn được cười châm chọc: “Bác hai, miệng của bác cũng lớn thật đấy!”Trịnh Thu Hà dừng lại, bà ta không nghĩ Diệp Chiêu vốn không tim không phổi lại có thể nói ra một câu kinh người như vậy.“Đồ không có lương tâm, không phải bác cực cực khổ khổ thì sẽ có mày của ngày hôm nay chắc? Hồi đó mày đẻ non, lúc mới ôm về chỉ như con chuột nhắt, một tay bác nuôi mày khôn lớn, nghĩ dễ dàng lắm sao? Bây giờ lại đi tiếc tiền của cha mày? Đúng là sói mắt trắng! Bác muốn lấy tiền từ chỗ cha mày về không phải cũng là để dành cho mày à? Sổ tiết kiệm không phải viết tên của mày sao? Bác là vì muốn tốt cho mày thôi.”Trịnh Thu Hà luôn miệng nói rằng sổ tiết kiệm thuộc về Diệp Chiêu cô, nhưng cuối cùng số tiền đó lại được đưa cho con trai của bà ta.Diệp Chiêu tự động miễn nhiễm với người như này, chỉ có nguyên chủ từ nhỏ không có ai yêu thương mới sợ hãi mất đi “tình thương” của bác gái, cho nên cũng chấp nhận bị bà ta kiểm soát tinh thần trong một thời gian dài.Cô bình tĩnh lại, cười nhỏ nhẹ như áo bông tri kỉ của bác hai: “Cháu mới không thèm tiếc tiền của cha cháu đâu, bác muốn cháu lấy bao nhiêu cũng được, đều đưa cho bác hết.”Trịnh Thu Hà mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ bả vai của Diệp Chiêu, không quên châm ngòi thổi gió: “Thay bộ quần áo khác đi, đừng để thua em kế kia của cháu.”“Nhưng trong tủ quần áo của cháu không có đồ đẹp.” Diệp Chiêu thấp giọng lầm bầm, sau đó nói: “Ở bên đường có một cửa hàng quần áo mới mở trông đẹp lắm, một bộ hơn hai mươi đồng.”Trịnh Thu Hà “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn tiếc tiêu tiền cho cô: “Mặc sạch sẽ chút là được, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp hơn con nhóc kia mà.”A! Diệp Chiêu nghe vậy cũng rất mong chờ.Cha của Diệp Chiêu, Diệp Định Quốc về đến nhà lúc gần năm giờ, bác trai đi đón ông ấy ở nhà ga, đi cùng còn có đối tượng kết hôn là Bạch Vận Liên.Bạch Vận Liên cũng là người Uyển Thành, bà ta đi theo Diệp Định Quốc đã nhiều năm, năm nay vội vã kết hôn là vì năm sau con gái bà ta phải thi đại học.Chỉ khi kết hôn với Diệp Định Quốc thì hộ khẩu của hai mẹ con bọn họ mới được dời tới Thâm Thành, nếu không Bạch Lộ sẽ phải về Uyển Thành để tham gia thi đại học..
Trịnh Thu Hà sợ về sau cha Diệp Chiêu sẽ không đưa phí sinh hoạt, dù sao thì Diệp Chiêu tốt nghiệp cấp ba là có thể ra ngoài làm việc, nhưng công việc ở Uyển thành cũng không dễ kiếm, tiền lương còn thấp, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa, tính đi tính lại thì tất cả đều không bằng phí sinh hoạt.
Sau khi Diệp Chiêu ăn xong ngụm kem cuối cùng, cô nhìn chằm chằm Trịnh Thu Hà mà không nói gì, cốt truyện của quyển sách này là người bác hai này đã ép Diệp Chiêu đi Thâm Thành để đào tiền trợ cấp cho gia đình họ, không ngừng châm ngòi quan hệ của Diệp Chiêu cùng cô em kế và mẹ kế mới, từ đây Diệp Chiêu cũng từng bước bị buộc phải trở thành một nữ phụ xấu xa.
“Cháu nhìn chằm chằm vào bác làm gì?” Một con ruồi từ cửa sổ bay vào, Trịnh Thu Hà định lấy khăn mặt để đuổi con ruồi đi ra ngoài: “Lần này cha cháu trở về, cháu xin ông ấy thêm phí sinh hoạt đi.
”“Bác muốn bao nhiêu?”Trịnh Thu Hà giơ bàn tay ra, nói: “Ít nhất phải xin thêm một ngàn.
Tuy rằng cháu sắp tốt nghiệp cao trung rồi nhưng vẫn còn phải ăn cơm ở cái nhà này mà phải không?”Tiền lương của bác trai một tháng cũng chỉ được hơn 70 đồng, một ngàn đồng cũng đủ để cả nhà này sinh hoạt trong hai năm rồi, Diệp Chiêu không nhịn được cười châm chọc: “Bác hai, miệng của bác cũng lớn thật đấy!”Trịnh Thu Hà dừng lại, bà ta không nghĩ Diệp Chiêu vốn không tim không phổi lại có thể nói ra một câu kinh người như vậy.
“Đồ không có lương tâm, không phải bác cực cực khổ khổ thì sẽ có mày của ngày hôm nay chắc? Hồi đó mày đẻ non, lúc mới ôm về chỉ như con chuột nhắt, một tay bác nuôi mày khôn lớn, nghĩ dễ dàng lắm sao? Bây giờ lại đi tiếc tiền của cha mày? Đúng là sói mắt trắng! Bác muốn lấy tiền từ chỗ cha mày về không phải cũng là để dành cho mày à? Sổ tiết kiệm không phải viết tên của mày sao? Bác là vì muốn tốt cho mày thôi.
”Trịnh Thu Hà luôn miệng nói rằng sổ tiết kiệm thuộc về Diệp Chiêu cô, nhưng cuối cùng số tiền đó lại được đưa cho con trai của bà ta.
Diệp Chiêu tự động miễn nhiễm với người như này, chỉ có nguyên chủ từ nhỏ không có ai yêu thương mới sợ hãi mất đi “tình thương” của bác gái, cho nên cũng chấp nhận bị bà ta kiểm soát tinh thần trong một thời gian dài.
Cô bình tĩnh lại, cười nhỏ nhẹ như áo bông tri kỉ của bác hai: “Cháu mới không thèm tiếc tiền của cha cháu đâu, bác muốn cháu lấy bao nhiêu cũng được, đều đưa cho bác hết.
”Trịnh Thu Hà mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ bả vai của Diệp Chiêu, không quên châm ngòi thổi gió: “Thay bộ quần áo khác đi, đừng để thua em kế kia của cháu.
”“Nhưng trong tủ quần áo của cháu không có đồ đẹp.
” Diệp Chiêu thấp giọng lầm bầm, sau đó nói: “Ở bên đường có một cửa hàng quần áo mới mở trông đẹp lắm, một bộ hơn hai mươi đồng.
”Trịnh Thu Hà “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn tiếc tiêu tiền cho cô: “Mặc sạch sẽ chút là được, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp hơn con nhóc kia mà.
”A! Diệp Chiêu nghe vậy cũng rất mong chờ.
Cha của Diệp Chiêu, Diệp Định Quốc về đến nhà lúc gần năm giờ, bác trai đi đón ông ấy ở nhà ga, đi cùng còn có đối tượng kết hôn là Bạch Vận Liên.
Bạch Vận Liên cũng là người Uyển Thành, bà ta đi theo Diệp Định Quốc đã nhiều năm, năm nay vội vã kết hôn là vì năm sau con gái bà ta phải thi đại học.
Chỉ khi kết hôn với Diệp Định Quốc thì hộ khẩu của hai mẹ con bọn họ mới được dời tới Thâm Thành, nếu không Bạch Lộ sẽ phải về Uyển Thành để tham gia thi đại học.
.
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Trịnh Thu Hà sợ về sau cha Diệp Chiêu sẽ không đưa phí sinh hoạt, dù sao thì Diệp Chiêu tốt nghiệp cấp ba là có thể ra ngoài làm việc, nhưng công việc ở Uyển thành cũng không dễ kiếm, tiền lương còn thấp, chưa kể còn nhiều vấn đề khác nữa, tính đi tính lại thì tất cả đều không bằng phí sinh hoạt.Sau khi Diệp Chiêu ăn xong ngụm kem cuối cùng, cô nhìn chằm chằm Trịnh Thu Hà mà không nói gì, cốt truyện của quyển sách này là người bác hai này đã ép Diệp Chiêu đi Thâm Thành để đào tiền trợ cấp cho gia đình họ, không ngừng châm ngòi quan hệ của Diệp Chiêu cùng cô em kế và mẹ kế mới, từ đây Diệp Chiêu cũng từng bước bị buộc phải trở thành một nữ phụ xấu xa.“Cháu nhìn chằm chằm vào bác làm gì?” Một con ruồi từ cửa sổ bay vào, Trịnh Thu Hà định lấy khăn mặt để đuổi con ruồi đi ra ngoài: “Lần này cha cháu trở về, cháu xin ông ấy thêm phí sinh hoạt đi.”“Bác muốn bao nhiêu?”Trịnh Thu Hà giơ bàn tay ra, nói: “Ít nhất phải xin thêm một ngàn.Tuy rằng cháu sắp tốt nghiệp cao trung rồi nhưng vẫn còn phải ăn cơm ở cái nhà này mà phải không?”Tiền lương của bác trai một tháng cũng chỉ được hơn 70 đồng, một ngàn đồng cũng đủ để cả nhà này sinh hoạt trong hai năm rồi, Diệp Chiêu không nhịn được cười châm chọc: “Bác hai, miệng của bác cũng lớn thật đấy!”Trịnh Thu Hà dừng lại, bà ta không nghĩ Diệp Chiêu vốn không tim không phổi lại có thể nói ra một câu kinh người như vậy.“Đồ không có lương tâm, không phải bác cực cực khổ khổ thì sẽ có mày của ngày hôm nay chắc? Hồi đó mày đẻ non, lúc mới ôm về chỉ như con chuột nhắt, một tay bác nuôi mày khôn lớn, nghĩ dễ dàng lắm sao? Bây giờ lại đi tiếc tiền của cha mày? Đúng là sói mắt trắng! Bác muốn lấy tiền từ chỗ cha mày về không phải cũng là để dành cho mày à? Sổ tiết kiệm không phải viết tên của mày sao? Bác là vì muốn tốt cho mày thôi.”Trịnh Thu Hà luôn miệng nói rằng sổ tiết kiệm thuộc về Diệp Chiêu cô, nhưng cuối cùng số tiền đó lại được đưa cho con trai của bà ta.Diệp Chiêu tự động miễn nhiễm với người như này, chỉ có nguyên chủ từ nhỏ không có ai yêu thương mới sợ hãi mất đi “tình thương” của bác gái, cho nên cũng chấp nhận bị bà ta kiểm soát tinh thần trong một thời gian dài.Cô bình tĩnh lại, cười nhỏ nhẹ như áo bông tri kỉ của bác hai: “Cháu mới không thèm tiếc tiền của cha cháu đâu, bác muốn cháu lấy bao nhiêu cũng được, đều đưa cho bác hết.”Trịnh Thu Hà mỉm cười hài lòng, vỗ vỗ bả vai của Diệp Chiêu, không quên châm ngòi thổi gió: “Thay bộ quần áo khác đi, đừng để thua em kế kia của cháu.”“Nhưng trong tủ quần áo của cháu không có đồ đẹp.” Diệp Chiêu thấp giọng lầm bầm, sau đó nói: “Ở bên đường có một cửa hàng quần áo mới mở trông đẹp lắm, một bộ hơn hai mươi đồng.”Trịnh Thu Hà “chậc” một tiếng, cuối cùng vẫn tiếc tiêu tiền cho cô: “Mặc sạch sẽ chút là được, cháu lớn lên xinh đẹp như vậy, mặc cái gì cũng đẹp hơn con nhóc kia mà.”A! Diệp Chiêu nghe vậy cũng rất mong chờ.Cha của Diệp Chiêu, Diệp Định Quốc về đến nhà lúc gần năm giờ, bác trai đi đón ông ấy ở nhà ga, đi cùng còn có đối tượng kết hôn là Bạch Vận Liên.Bạch Vận Liên cũng là người Uyển Thành, bà ta đi theo Diệp Định Quốc đã nhiều năm, năm nay vội vã kết hôn là vì năm sau con gái bà ta phải thi đại học.Chỉ khi kết hôn với Diệp Định Quốc thì hộ khẩu của hai mẹ con bọn họ mới được dời tới Thâm Thành, nếu không Bạch Lộ sẽ phải về Uyển Thành để tham gia thi đại học..