Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết…
Chương 6
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… “Nó cao 1m60, cũng gầy như con vậy.Ở nhà ngày nào nó cũng ôm một cuốn sách, dì nói chuyện với nó mà nó còn không quan tâm.” Khi nói đến con gái mình, khuôn mặt của Bạch Vận Liên đầy dịu dàng.“Dì Bạch, nước hoa dì dùng thơm thật đấy.” Diệp Chiêu cũng bất ngờ đưa một viên đạn bọc đường cho bà ta: “Ngọt ngào lại có mùi trái cây, ngửi thôi đã thấy dễ chịu.”“Thật sao?” Bạch Vận Liên cười có chút xấu hổ: “Bạn của dì mang về từ nước ngoài đấy.Nếu con thích, lần sau dì sẽ đưa cho con một lọ.”Diệp Chiêu há miệng to ăn dưa hấu, cũng không trả lời.Thấy Diệp Chiêu không từ chối mình, trong lòng Bạch Vận Liên cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Cha con nhờ dì hỏi con, kế tiếp con có dự định gì không?”“Sao ông ấy không tự mình hỏi con?”“Cha con là người như vậy đấy, ông ấy không giỏi biểu đạt, con nghĩ như thế nào có thể nói cho dì Bạch nghe.”Đoạn này không có trong nguyên tác, nhưng căn cứ vào những điều mà nguyên chủ đã trải qua, hiển nhiên là khi đến Thâm Thành bọn họ sẽ nhét cô vào nhà xưởng để làm công.Diệp Chiêu không trực tiếp trả lời: “Dì, dì nghĩ con nên làm gì thì tốt hơn ạ?”“Phải xem con muốn như thế nào.”“Con còn nhỏ nên không có ý kiến gì.”“Dì thấy theo ý của cha con là sẽ tận dụng quan hệ để tìm công việc cho con.” Bạch Vận Liên thấy cô suy tư liền cho rằng cô đã nghe lọt tai, vì vậy liền vui vẻ nói tiếp: “Bạn cùng lớp của cha con là phó giám đốc nhà máy dệt kim, vì vậy ông ấy có thể sắp xếp để con vào đó.”Diệp Chiêu nhặt vỏ dưa hấu đã ăn xong bỏ lên bàn, lấy khăn lau tay lau khóe miệng, đương nhiên cô biết Diệp Chính Quốc không muốn đưa tiền sinh hoạt cho cô nữa, tuy rằng ông ta không thiếu tiền nhưng lại không muốn đèo bồng gánh nặng là cô.Nhà máy dệt kim ở Uyển Thành vừa nhỏ lại cũ nát, tiền lương lại thấp tẹt, các gia đình công nhân xung quanh đều đang tìm mọi cách cho con cái mình đến các cơ sở công lập khác, ai lại muốn vào cái nhà máy đổ nát kia đâu?“Con muốn đi học.”“Con muốn học lại ư?” Bạch Vận Liên cảm thấy ngạc nhiên.Bà ta thừa biết Diệp Chiêu rất ngu ngốc và thường xuyên bị điểm kém ở trường, cuối cùng khó khăn lắm mới tốt nghiệp được cao trung.Tại sao nó đột nhiên lại muốn đi học lại?“Được không ạ?”Bạch Vận Liên im lặng không đáp, bà ta mới không tin Diệp Chiêu sẽ thật sự nghĩ muốn học lại, chắc là ở nhà lười biếng nên không muốn đi làm, còn muốn cha phải nuôi mình đây mà.Diệp Chiêu đoán được đối phương đang nghĩ gì, cô bĩu môi cười nửa miệng: “Cha không nỡ bỏ tiền để con đi học lại sao?”“Không, đương nhiên là không rồi.Dì sẽ đi nói với cha con, dù thế nào dì cũng sẽ ủng hộ con.” Bạch Vận Liên vỗ nhẹ vai Diệp Chiêu, lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới rời đi.Lại mở cuốn sách ra lần nữa, Diệp Chiêu sửng sốt một lúc, khi bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, cô đứng dậy lấy vỏ dưa hấu ném đi.Diệp Định Quốc uống say đến nỗi tím cả mặt, ông ta ngồi trên ghế sô pha, mặt và cổ đều đỏ bừng, khẽ nhắm mắt lại nghe Bạch Vận Liên lẩm bẩm chuyện gì đó.Diệp Chiêu đem vỏ dưa ném vào thùng rác, chỉ nghe thấy cha cô tức giận mắng: “Đừng làm tao mất mặt nữa! Mày là cái loại gì còn không tự biết sao?”Cô là cái loại gì ư? Nếu ông ta mà biết được sự thật chắc sẽ bất ngờ lắm đây..
“Nó cao 1m60, cũng gầy như con vậy.
Ở nhà ngày nào nó cũng ôm một cuốn sách, dì nói chuyện với nó mà nó còn không quan tâm.” Khi nói đến con gái mình, khuôn mặt của Bạch Vận Liên đầy dịu dàng.“Dì Bạch, nước hoa dì dùng thơm thật đấy.” Diệp Chiêu cũng bất ngờ đưa một viên đạn bọc đường cho bà ta: “Ngọt ngào lại có mùi trái cây, ngửi thôi đã thấy dễ chịu.”“Thật sao?” Bạch Vận Liên cười có chút xấu hổ: “Bạn của dì mang về từ nước ngoài đấy.
Nếu con thích, lần sau dì sẽ đưa cho con một lọ.”Diệp Chiêu há miệng to ăn dưa hấu, cũng không trả lời.Thấy Diệp Chiêu không từ chối mình, trong lòng Bạch Vận Liên cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Cha con nhờ dì hỏi con, kế tiếp con có dự định gì không?”“Sao ông ấy không tự mình hỏi con?”“Cha con là người như vậy đấy, ông ấy không giỏi biểu đạt, con nghĩ như thế nào có thể nói cho dì Bạch nghe.”Đoạn này không có trong nguyên tác, nhưng căn cứ vào những điều mà nguyên chủ đã trải qua, hiển nhiên là khi đến Thâm Thành bọn họ sẽ nhét cô vào nhà xưởng để làm công.Diệp Chiêu không trực tiếp trả lời: “Dì, dì nghĩ con nên làm gì thì tốt hơn ạ?”“Phải xem con muốn như thế nào.”“Con còn nhỏ nên không có ý kiến gì.”“Dì thấy theo ý của cha con là sẽ tận dụng quan hệ để tìm công việc cho con.” Bạch Vận Liên thấy cô suy tư liền cho rằng cô đã nghe lọt tai, vì vậy liền vui vẻ nói tiếp: “Bạn cùng lớp của cha con là phó giám đốc nhà máy dệt kim, vì vậy ông ấy có thể sắp xếp để con vào đó.”Diệp Chiêu nhặt vỏ dưa hấu đã ăn xong bỏ lên bàn, lấy khăn lau tay lau khóe miệng, đương nhiên cô biết Diệp Chính Quốc không muốn đưa tiền sinh hoạt cho cô nữa, tuy rằng ông ta không thiếu tiền nhưng lại không muốn đèo bồng gánh nặng là cô.Nhà máy dệt kim ở Uyển Thành vừa nhỏ lại cũ nát, tiền lương lại thấp tẹt, các gia đình công nhân xung quanh đều đang tìm mọi cách cho con cái mình đến các cơ sở công lập khác, ai lại muốn vào cái nhà máy đổ nát kia đâu?“Con muốn đi học.”“Con muốn học lại ư?” Bạch Vận Liên cảm thấy ngạc nhiên.
Bà ta thừa biết Diệp Chiêu rất ngu ngốc và thường xuyên bị điểm kém ở trường, cuối cùng khó khăn lắm mới tốt nghiệp được cao trung.
Tại sao nó đột nhiên lại muốn đi học lại?“Được không ạ?”Bạch Vận Liên im lặng không đáp, bà ta mới không tin Diệp Chiêu sẽ thật sự nghĩ muốn học lại, chắc là ở nhà lười biếng nên không muốn đi làm, còn muốn cha phải nuôi mình đây mà.Diệp Chiêu đoán được đối phương đang nghĩ gì, cô bĩu môi cười nửa miệng: “Cha không nỡ bỏ tiền để con đi học lại sao?”“Không, đương nhiên là không rồi.
Dì sẽ đi nói với cha con, dù thế nào dì cũng sẽ ủng hộ con.” Bạch Vận Liên vỗ nhẹ vai Diệp Chiêu, lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới rời đi.Lại mở cuốn sách ra lần nữa, Diệp Chiêu sửng sốt một lúc, khi bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, cô đứng dậy lấy vỏ dưa hấu ném đi.Diệp Định Quốc uống say đến nỗi tím cả mặt, ông ta ngồi trên ghế sô pha, mặt và cổ đều đỏ bừng, khẽ nhắm mắt lại nghe Bạch Vận Liên lẩm bẩm chuyện gì đó.Diệp Chiêu đem vỏ dưa ném vào thùng rác, chỉ nghe thấy cha cô tức giận mắng: “Đừng làm tao mất mặt nữa! Mày là cái loại gì còn không tự biết sao?”Cô là cái loại gì ư? Nếu ông ta mà biết được sự thật chắc sẽ bất ngờ lắm đây..
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… “Nó cao 1m60, cũng gầy như con vậy.Ở nhà ngày nào nó cũng ôm một cuốn sách, dì nói chuyện với nó mà nó còn không quan tâm.” Khi nói đến con gái mình, khuôn mặt của Bạch Vận Liên đầy dịu dàng.“Dì Bạch, nước hoa dì dùng thơm thật đấy.” Diệp Chiêu cũng bất ngờ đưa một viên đạn bọc đường cho bà ta: “Ngọt ngào lại có mùi trái cây, ngửi thôi đã thấy dễ chịu.”“Thật sao?” Bạch Vận Liên cười có chút xấu hổ: “Bạn của dì mang về từ nước ngoài đấy.Nếu con thích, lần sau dì sẽ đưa cho con một lọ.”Diệp Chiêu há miệng to ăn dưa hấu, cũng không trả lời.Thấy Diệp Chiêu không từ chối mình, trong lòng Bạch Vận Liên cũng thoải mái hơn rất nhiều, nhẹ giọng nói: “Cha con nhờ dì hỏi con, kế tiếp con có dự định gì không?”“Sao ông ấy không tự mình hỏi con?”“Cha con là người như vậy đấy, ông ấy không giỏi biểu đạt, con nghĩ như thế nào có thể nói cho dì Bạch nghe.”Đoạn này không có trong nguyên tác, nhưng căn cứ vào những điều mà nguyên chủ đã trải qua, hiển nhiên là khi đến Thâm Thành bọn họ sẽ nhét cô vào nhà xưởng để làm công.Diệp Chiêu không trực tiếp trả lời: “Dì, dì nghĩ con nên làm gì thì tốt hơn ạ?”“Phải xem con muốn như thế nào.”“Con còn nhỏ nên không có ý kiến gì.”“Dì thấy theo ý của cha con là sẽ tận dụng quan hệ để tìm công việc cho con.” Bạch Vận Liên thấy cô suy tư liền cho rằng cô đã nghe lọt tai, vì vậy liền vui vẻ nói tiếp: “Bạn cùng lớp của cha con là phó giám đốc nhà máy dệt kim, vì vậy ông ấy có thể sắp xếp để con vào đó.”Diệp Chiêu nhặt vỏ dưa hấu đã ăn xong bỏ lên bàn, lấy khăn lau tay lau khóe miệng, đương nhiên cô biết Diệp Chính Quốc không muốn đưa tiền sinh hoạt cho cô nữa, tuy rằng ông ta không thiếu tiền nhưng lại không muốn đèo bồng gánh nặng là cô.Nhà máy dệt kim ở Uyển Thành vừa nhỏ lại cũ nát, tiền lương lại thấp tẹt, các gia đình công nhân xung quanh đều đang tìm mọi cách cho con cái mình đến các cơ sở công lập khác, ai lại muốn vào cái nhà máy đổ nát kia đâu?“Con muốn đi học.”“Con muốn học lại ư?” Bạch Vận Liên cảm thấy ngạc nhiên.Bà ta thừa biết Diệp Chiêu rất ngu ngốc và thường xuyên bị điểm kém ở trường, cuối cùng khó khăn lắm mới tốt nghiệp được cao trung.Tại sao nó đột nhiên lại muốn đi học lại?“Được không ạ?”Bạch Vận Liên im lặng không đáp, bà ta mới không tin Diệp Chiêu sẽ thật sự nghĩ muốn học lại, chắc là ở nhà lười biếng nên không muốn đi làm, còn muốn cha phải nuôi mình đây mà.Diệp Chiêu đoán được đối phương đang nghĩ gì, cô bĩu môi cười nửa miệng: “Cha không nỡ bỏ tiền để con đi học lại sao?”“Không, đương nhiên là không rồi.Dì sẽ đi nói với cha con, dù thế nào dì cũng sẽ ủng hộ con.” Bạch Vận Liên vỗ nhẹ vai Diệp Chiêu, lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới rời đi.Lại mở cuốn sách ra lần nữa, Diệp Chiêu sửng sốt một lúc, khi bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, cô đứng dậy lấy vỏ dưa hấu ném đi.Diệp Định Quốc uống say đến nỗi tím cả mặt, ông ta ngồi trên ghế sô pha, mặt và cổ đều đỏ bừng, khẽ nhắm mắt lại nghe Bạch Vận Liên lẩm bẩm chuyện gì đó.Diệp Chiêu đem vỏ dưa ném vào thùng rác, chỉ nghe thấy cha cô tức giận mắng: “Đừng làm tao mất mặt nữa! Mày là cái loại gì còn không tự biết sao?”Cô là cái loại gì ư? Nếu ông ta mà biết được sự thật chắc sẽ bất ngờ lắm đây..