Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết…
Chương 12
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… "Xin hãy giúp tôi tra xem giá bao nhiêu."Người soát vé đang nghiêm mặt đếm tiền vé, tâm tư Diệp Chiêu nhanh chóng xoay chuyển, trước tiên cô làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Chú, chú xem phim Shepherd chưa? Trông chú rất giống cha của anh hùng trong phim đó."Người lái tàu cười toe toét: "Tôi già đến thế sao?"Diệp Chiêu lắc đầu: "Không phải già mà là đẹp trai.Cha của nam chính còn đẹp trai hơn cả nam chính nữa."Nghe thấy lời tâng bốc của Diệp Chiêu, người soát vé nhướng mày không ý kiến nhưng vẻ mặt anh ta lại lột tả sự vui vẻ không thể che giấu được.“Đi, trước bù tiền vé đứng của người chị từ Vạn Thành đến đây, sau đó bù tiền vé giường nằm, tôi cho cháu nửa vé."Thấy giọng điệu của người soát vé đã thoải mái hơn trước, Diệp Chiêu thấp giọng thăm dò: "Chú, cháu không có nhiều tiền, mua cho em gái một cái giường nửa giá rồi sau đó đổi thêm vào tiền của ghế cứng cho cháu được không?"Cô và em gái đều gầy nên hai người ngủ chung giường cũng không thành vấn đề.Giữ ghế cứng cũng vô ích, đổi sang vé đứng sẽ tốt hơn.Đây là giải pháp tiết kiệm chi phí nhất.Trên tàu, việc đổi từ vé ngồi cứng sang vé giường nằm đã không dễ dàng, nhưng muốn đổi từ vé ngồi cứng sang vé không ngồi là thao tác ngược lại, lại càng khó hơn."Bố mẹ cháu đang làm thợ chuyển gạch ở công trường, họ không kiếm được nhiều tiền.Chú có thể giúp chúng cháu không? Chú trông giống người tốt vậy mà." Diệp Chiêu mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ xinh đẹp mà còn tỏa nắng.Người lái tàu hàng ngày ở trên tàu, nhìn thấy nhiều người nghèo khổ đã nuôi lòng sắt đá, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái xinh xắn có cái miệng ngọt ngào như vậy, cô còn rằng anh ấy trông giống như một ngôi sao điện ảnh."Được, được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cháu một giường thấp hơn.Lát nữa tôi sẽ nói với người soát vé, buổi tối cháu có thể cùng em gái ở trong khoang giường cứng.Bây giờ cháu thanh toán tiền cho tôi, bù 25 tệ 80 xu.""Cám ơn chú.Chú đúng là Lôi Phong*!"*Lôi Phong: (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.Hai chị em đều không mang theo hành lý, Diệp Chiêu chỉ mua một ổ bánh mì và một chai nước trước khi lên xe, cô chia ổ bánh mì ra làm hai, mỗi người một nửa."Sao em lại đến đây?"Diệp Tiểu Cầm ăn bánh mì thì thầm: "Em đã thấy vé tàu của chị.""Làm thế nào em lên được tàu?""Em bám vào quần áo của người khác."Ôi Diệp Tiểu Cầm thoáng nhìn hiền lành thật thà mà cũng có mặt lại láu cá như vậy.Diệp Chiêu thầm thở dài, bây giờ cô chỉ có thể đưa cô bé cùng đi Thâm Thành trước, chuyện khác đành tính sau.Tàu dừng ở một chỗ nhỏ, có người gõ cửa sổ bán đồ ăn, Diệp Chiêu mua một cơm chiên, hai cái chân gà kho, hai quả trứng trà.Diệp Tiểu Cầm ở bên nuốt nước bọt: "Chị, không mua thì tốt hơn."Tuy rằng cô bé cũng muốn ăn chân gà, nhưng lại càng sợ chị gái tiêu hết một lần, bữa sau sẽ đói bụng.Diệp Chiêu đã lấy 2.000 nhân dân tệ từ ví của cha vào sáng nay, sau đó rút hơn 400 nhân dân tệ từ sổ tiết kiệm, hiện trong tay cô có hơn 2.400 nhân dân tệ.Đó là một số tiền rất lớn trong thời đại bấy giờ..
"Xin hãy giúp tôi tra xem giá bao nhiêu."Người soát vé đang nghiêm mặt đếm tiền vé, tâm tư Diệp Chiêu nhanh chóng xoay chuyển, trước tiên cô làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Chú, chú xem phim Shepherd chưa? Trông chú rất giống cha của anh hùng trong phim đó."Người lái tàu cười toe toét: "Tôi già đến thế sao?"Diệp Chiêu lắc đầu: "Không phải già mà là đẹp trai.
Cha của nam chính còn đẹp trai hơn cả nam chính nữa."Nghe thấy lời tâng bốc của Diệp Chiêu, người soát vé nhướng mày không ý kiến nhưng vẻ mặt anh ta lại lột tả sự vui vẻ không thể che giấu được.“Đi, trước bù tiền vé đứng của người chị từ Vạn Thành đến đây, sau đó bù tiền vé giường nằm, tôi cho cháu nửa vé."Thấy giọng điệu của người soát vé đã thoải mái hơn trước, Diệp Chiêu thấp giọng thăm dò: "Chú, cháu không có nhiều tiền, mua cho em gái một cái giường nửa giá rồi sau đó đổi thêm vào tiền của ghế cứng cho cháu được không?"Cô và em gái đều gầy nên hai người ngủ chung giường cũng không thành vấn đề.
Giữ ghế cứng cũng vô ích, đổi sang vé đứng sẽ tốt hơn.
Đây là giải pháp tiết kiệm chi phí nhất.Trên tàu, việc đổi từ vé ngồi cứng sang vé giường nằm đã không dễ dàng, nhưng muốn đổi từ vé ngồi cứng sang vé không ngồi là thao tác ngược lại, lại càng khó hơn."Bố mẹ cháu đang làm thợ chuyển gạch ở công trường, họ không kiếm được nhiều tiền.
Chú có thể giúp chúng cháu không? Chú trông giống người tốt vậy mà." Diệp Chiêu mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ xinh đẹp mà còn tỏa nắng.Người lái tàu hàng ngày ở trên tàu, nhìn thấy nhiều người nghèo khổ đã nuôi lòng sắt đá, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái xinh xắn có cái miệng ngọt ngào như vậy, cô còn rằng anh ấy trông giống như một ngôi sao điện ảnh."Được, được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cháu một giường thấp hơn.
Lát nữa tôi sẽ nói với người soát vé, buổi tối cháu có thể cùng em gái ở trong khoang giường cứng.
Bây giờ cháu thanh toán tiền cho tôi, bù 25 tệ 80 xu.""Cám ơn chú.
Chú đúng là Lôi Phong*!"*Lôi Phong: (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.
Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.Hai chị em đều không mang theo hành lý, Diệp Chiêu chỉ mua một ổ bánh mì và một chai nước trước khi lên xe, cô chia ổ bánh mì ra làm hai, mỗi người một nửa."Sao em lại đến đây?"Diệp Tiểu Cầm ăn bánh mì thì thầm: "Em đã thấy vé tàu của chị.""Làm thế nào em lên được tàu?""Em bám vào quần áo của người khác."Ôi Diệp Tiểu Cầm thoáng nhìn hiền lành thật thà mà cũng có mặt lại láu cá như vậy.
Diệp Chiêu thầm thở dài, bây giờ cô chỉ có thể đưa cô bé cùng đi Thâm Thành trước, chuyện khác đành tính sau.Tàu dừng ở một chỗ nhỏ, có người gõ cửa sổ bán đồ ăn, Diệp Chiêu mua một cơm chiên, hai cái chân gà kho, hai quả trứng trà.Diệp Tiểu Cầm ở bên nuốt nước bọt: "Chị, không mua thì tốt hơn."Tuy rằng cô bé cũng muốn ăn chân gà, nhưng lại càng sợ chị gái tiêu hết một lần, bữa sau sẽ đói bụng.Diệp Chiêu đã lấy 2.000 nhân dân tệ từ ví của cha vào sáng nay, sau đó rút hơn 400 nhân dân tệ từ sổ tiết kiệm, hiện trong tay cô có hơn 2.400 nhân dân tệ.
Đó là một số tiền rất lớn trong thời đại bấy giờ..
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… "Xin hãy giúp tôi tra xem giá bao nhiêu."Người soát vé đang nghiêm mặt đếm tiền vé, tâm tư Diệp Chiêu nhanh chóng xoay chuyển, trước tiên cô làm ra vẻ ngoan ngoãn: "Chú, chú xem phim Shepherd chưa? Trông chú rất giống cha của anh hùng trong phim đó."Người lái tàu cười toe toét: "Tôi già đến thế sao?"Diệp Chiêu lắc đầu: "Không phải già mà là đẹp trai.Cha của nam chính còn đẹp trai hơn cả nam chính nữa."Nghe thấy lời tâng bốc của Diệp Chiêu, người soát vé nhướng mày không ý kiến nhưng vẻ mặt anh ta lại lột tả sự vui vẻ không thể che giấu được.“Đi, trước bù tiền vé đứng của người chị từ Vạn Thành đến đây, sau đó bù tiền vé giường nằm, tôi cho cháu nửa vé."Thấy giọng điệu của người soát vé đã thoải mái hơn trước, Diệp Chiêu thấp giọng thăm dò: "Chú, cháu không có nhiều tiền, mua cho em gái một cái giường nửa giá rồi sau đó đổi thêm vào tiền của ghế cứng cho cháu được không?"Cô và em gái đều gầy nên hai người ngủ chung giường cũng không thành vấn đề.Giữ ghế cứng cũng vô ích, đổi sang vé đứng sẽ tốt hơn.Đây là giải pháp tiết kiệm chi phí nhất.Trên tàu, việc đổi từ vé ngồi cứng sang vé giường nằm đã không dễ dàng, nhưng muốn đổi từ vé ngồi cứng sang vé không ngồi là thao tác ngược lại, lại càng khó hơn."Bố mẹ cháu đang làm thợ chuyển gạch ở công trường, họ không kiếm được nhiều tiền.Chú có thể giúp chúng cháu không? Chú trông giống người tốt vậy mà." Diệp Chiêu mỉm cười, nụ cười ấy không chỉ xinh đẹp mà còn tỏa nắng.Người lái tàu hàng ngày ở trên tàu, nhìn thấy nhiều người nghèo khổ đã nuôi lòng sắt đá, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một cô gái xinh xắn có cái miệng ngọt ngào như vậy, cô còn rằng anh ấy trông giống như một ngôi sao điện ảnh."Được, được, tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho cháu một giường thấp hơn.Lát nữa tôi sẽ nói với người soát vé, buổi tối cháu có thể cùng em gái ở trong khoang giường cứng.Bây giờ cháu thanh toán tiền cho tôi, bù 25 tệ 80 xu.""Cám ơn chú.Chú đúng là Lôi Phong*!"*Lôi Phong: (18 tháng 12 năm 1940 – 15 tháng 8 năm 1962) là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc.Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.Hai chị em đều không mang theo hành lý, Diệp Chiêu chỉ mua một ổ bánh mì và một chai nước trước khi lên xe, cô chia ổ bánh mì ra làm hai, mỗi người một nửa."Sao em lại đến đây?"Diệp Tiểu Cầm ăn bánh mì thì thầm: "Em đã thấy vé tàu của chị.""Làm thế nào em lên được tàu?""Em bám vào quần áo của người khác."Ôi Diệp Tiểu Cầm thoáng nhìn hiền lành thật thà mà cũng có mặt lại láu cá như vậy.Diệp Chiêu thầm thở dài, bây giờ cô chỉ có thể đưa cô bé cùng đi Thâm Thành trước, chuyện khác đành tính sau.Tàu dừng ở một chỗ nhỏ, có người gõ cửa sổ bán đồ ăn, Diệp Chiêu mua một cơm chiên, hai cái chân gà kho, hai quả trứng trà.Diệp Tiểu Cầm ở bên nuốt nước bọt: "Chị, không mua thì tốt hơn."Tuy rằng cô bé cũng muốn ăn chân gà, nhưng lại càng sợ chị gái tiêu hết một lần, bữa sau sẽ đói bụng.Diệp Chiêu đã lấy 2.000 nhân dân tệ từ ví của cha vào sáng nay, sau đó rút hơn 400 nhân dân tệ từ sổ tiết kiệm, hiện trong tay cô có hơn 2.400 nhân dân tệ.Đó là một số tiền rất lớn trong thời đại bấy giờ..