Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết…
Chương 18
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Thấy Diệp Chiêu không trả lời ngay, Lý Thụy Hương nghĩ rằng cô vẫn chưa quyết định, vì vậy cô ấy nói: "Nhà máy đồ chơi của chúng tớ đang tuyển dụng, Nguyệt Nguyệt, cô có mối quan hệ tốt với lãnh đạo, hãy hỏi giúp tôi với."Nào có ai tự nguyện đứng lên xin việc giúp người không thân thiết, Cao Nguyệt Nguyệt thân hình gầy và cao, cô ta thông minh hơn Lý Thụy Hương, càng không muốn tự chuốc lấy rắc rối khi thấy chị em Diệp Chiêu ăn mặc kiểu thiếu tiền như vậy liền nói: “Sao cô không tự mình hỏi thăm một chút đi?”Lý Thụy Hương nhiệt tình nói: "Nếu tôi có thể hỏi thì tôi đã làm rồi."Diệp Chiêu không chịu nổi loại nhiệt tình này, cô xua tay lần nữa: "Cảm ơn cậu nhưng thật sự tớ mang theo em gái vào nhà máy làm sẽ có phần bất tiện.”"Nếu cậu không đến tìm việc trong nhà máy thì cậu tới Thâm Thành làm gì vậy?""Tớ tìm cha tớ.Ông ấy đã về quê.Tớ sẽ đợi ông ấy quay lại."Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhau, họ biết trước đây Diệp Chiêu sống trong nhà của bác mình, vì cha cô nghèo nên gửi ít tiền sinh hoạt, bác dâu thường xuyên đánh mắng cô, có vẻ như Diệp Chiêu hồi học lớp 3, lớp 4 thường bị bạo lực trên mặt có rất nhiều vết thương, khi cô giáo chủ nhiệm đến nhà thăm còn bị bác đuổi ra ngoài.Nhìn xuống, họ thấy em gái của Diệp Chiêu còn có một vết thương trên trán, cô bé thật đáng thương đến nỗi không dám nhìn vào mặt họ, mỗi gia đình đều có chuyện riêng, Diệp Chiêu chắc chắn đã gặp phải trải qua vô số khó khăn.Lý Thụy Hương không muốn hỏi quá nhiều, cô ấy chỉ nói: "Người thân của cậu đang sống ở đâu? Tớ sẽ đến thăm cậu sau khi tan làm."Diệp Chiêu vội vàng từ chối: "Hai ngày nữa tớ mới đi."Cao Nguyệt Nguyệt nói "ồ" một cách có lệ.Trước đây Lý Thụy Hương có quan hệ tốt với Diệp Chiêu nên cô ấy vẫn không bỏ cuộc: "Nếu cậu muốn có việc làm, cậu có thể đến tìm bọn tớ.Bọn tớ sống trong ký túc xá 305 cở phía sau nhà máy đồ chơi, nhớ kỹ một chút, 305, nếu muốn vào nhà máy, có thể tới chỗ tớ.""Được.Tớ sẽ nhớ." Diệp Chiêu xin phép quay về vì đã quá muộn, cô vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.Cách đó không xa, Lý Thụy Hương lại đuổi theo, cô mua một túi bánh đậu xanh, đưa cho Diệp Tiểu Cầm: "Cho em gái này, cầm lấy đi."Điều này làm cho Diệp Chiêu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô thật hâm mộ nguyên chủ có một người bạn chân chính như vậy, cô bảo em gái nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu nhiều, có dịp gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.""Được rồi, Tiểu Chiêu, có thời gian nhớ tới chơi với tớ."Diệp Chiêu cười vẫy vẫy tay, dẫn em gái đi.Cô tìm thấy một khách sạn hai tầng ở một khu vực yên tĩnh ở cuối thôn, chỉ có một bà cụ đang ngủ gật ở cửa, có lẽ là bà chủ của khách sạn.Người con dâu của bà đã đưa Diệp Chiêu đến khách sạn tầng hai để chọn phòng.Phòng nhiều người là 1 nhân dân tệ mỗi ngày, phòng nhỏ đắt hơn một chút, 3 nhân dân tệ mỗi ngày, giá cả ở đây đắt hơn ở Uyển Thành.Diệp Chiêu mang theo tiền mặt, cô không muốn ở chung phòng với người khác để tránh xảy ra tai nạn, cuối cùng cô chọn một căn phòng nhỏ ở phía sau, căn phòng rất đơn giản, không có gì ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ cũ và một chiếc bàn.Diệp Tiểu Cầm đi theo chị gái suốt chặng đường, nhìn chị tiêu gần 100 tệ, cô bé lo lắng nhưng không dám nói gì thêm, cô bé biết bản thân là gánh nặng, sợ chị sẽ bỏ rơi cô bé..
Thấy Diệp Chiêu không trả lời ngay, Lý Thụy Hương nghĩ rằng cô vẫn chưa quyết định, vì vậy cô ấy nói: "Nhà máy đồ chơi của chúng tớ đang tuyển dụng, Nguyệt Nguyệt, cô có mối quan hệ tốt với lãnh đạo, hãy hỏi giúp tôi với."Nào có ai tự nguyện đứng lên xin việc giúp người không thân thiết, Cao Nguyệt Nguyệt thân hình gầy và cao, cô ta thông minh hơn Lý Thụy Hương, càng không muốn tự chuốc lấy rắc rối khi thấy chị em Diệp Chiêu ăn mặc kiểu thiếu tiền như vậy liền nói: “Sao cô không tự mình hỏi thăm một chút đi?”Lý Thụy Hương nhiệt tình nói: "Nếu tôi có thể hỏi thì tôi đã làm rồi."Diệp Chiêu không chịu nổi loại nhiệt tình này, cô xua tay lần nữa: "Cảm ơn cậu nhưng thật sự tớ mang theo em gái vào nhà máy làm sẽ có phần bất tiện.”"Nếu cậu không đến tìm việc trong nhà máy thì cậu tới Thâm Thành làm gì vậy?""Tớ tìm cha tớ.
Ông ấy đã về quê.
Tớ sẽ đợi ông ấy quay lại."Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhau, họ biết trước đây Diệp Chiêu sống trong nhà của bác mình, vì cha cô nghèo nên gửi ít tiền sinh hoạt, bác dâu thường xuyên đánh mắng cô, có vẻ như Diệp Chiêu hồi học lớp 3, lớp 4 thường bị bạo lực trên mặt có rất nhiều vết thương, khi cô giáo chủ nhiệm đến nhà thăm còn bị bác đuổi ra ngoài.Nhìn xuống, họ thấy em gái của Diệp Chiêu còn có một vết thương trên trán, cô bé thật đáng thương đến nỗi không dám nhìn vào mặt họ, mỗi gia đình đều có chuyện riêng, Diệp Chiêu chắc chắn đã gặp phải trải qua vô số khó khăn.Lý Thụy Hương không muốn hỏi quá nhiều, cô ấy chỉ nói: "Người thân của cậu đang sống ở đâu? Tớ sẽ đến thăm cậu sau khi tan làm."Diệp Chiêu vội vàng từ chối: "Hai ngày nữa tớ mới đi."Cao Nguyệt Nguyệt nói "ồ" một cách có lệ.
Trước đây Lý Thụy Hương có quan hệ tốt với Diệp Chiêu nên cô ấy vẫn không bỏ cuộc: "Nếu cậu muốn có việc làm, cậu có thể đến tìm bọn tớ.
Bọn tớ sống trong ký túc xá 305 cở phía sau nhà máy đồ chơi, nhớ kỹ một chút, 305, nếu muốn vào nhà máy, có thể tới chỗ tớ.""Được.
Tớ sẽ nhớ." Diệp Chiêu xin phép quay về vì đã quá muộn, cô vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.Cách đó không xa, Lý Thụy Hương lại đuổi theo, cô mua một túi bánh đậu xanh, đưa cho Diệp Tiểu Cầm: "Cho em gái này, cầm lấy đi."Điều này làm cho Diệp Chiêu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô thật hâm mộ nguyên chủ có một người bạn chân chính như vậy, cô bảo em gái nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu nhiều, có dịp gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.""Được rồi, Tiểu Chiêu, có thời gian nhớ tới chơi với tớ."Diệp Chiêu cười vẫy vẫy tay, dẫn em gái đi.
Cô tìm thấy một khách sạn hai tầng ở một khu vực yên tĩnh ở cuối thôn, chỉ có một bà cụ đang ngủ gật ở cửa, có lẽ là bà chủ của khách sạn.
Người con dâu của bà đã đưa Diệp Chiêu đến khách sạn tầng hai để chọn phòng.
Phòng nhiều người là 1 nhân dân tệ mỗi ngày, phòng nhỏ đắt hơn một chút, 3 nhân dân tệ mỗi ngày, giá cả ở đây đắt hơn ở Uyển Thành.Diệp Chiêu mang theo tiền mặt, cô không muốn ở chung phòng với người khác để tránh xảy ra tai nạn, cuối cùng cô chọn một căn phòng nhỏ ở phía sau, căn phòng rất đơn giản, không có gì ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ cũ và một chiếc bàn.Diệp Tiểu Cầm đi theo chị gái suốt chặng đường, nhìn chị tiêu gần 100 tệ, cô bé lo lắng nhưng không dám nói gì thêm, cô bé biết bản thân là gánh nặng, sợ chị sẽ bỏ rơi cô bé..
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Thấy Diệp Chiêu không trả lời ngay, Lý Thụy Hương nghĩ rằng cô vẫn chưa quyết định, vì vậy cô ấy nói: "Nhà máy đồ chơi của chúng tớ đang tuyển dụng, Nguyệt Nguyệt, cô có mối quan hệ tốt với lãnh đạo, hãy hỏi giúp tôi với."Nào có ai tự nguyện đứng lên xin việc giúp người không thân thiết, Cao Nguyệt Nguyệt thân hình gầy và cao, cô ta thông minh hơn Lý Thụy Hương, càng không muốn tự chuốc lấy rắc rối khi thấy chị em Diệp Chiêu ăn mặc kiểu thiếu tiền như vậy liền nói: “Sao cô không tự mình hỏi thăm một chút đi?”Lý Thụy Hương nhiệt tình nói: "Nếu tôi có thể hỏi thì tôi đã làm rồi."Diệp Chiêu không chịu nổi loại nhiệt tình này, cô xua tay lần nữa: "Cảm ơn cậu nhưng thật sự tớ mang theo em gái vào nhà máy làm sẽ có phần bất tiện.”"Nếu cậu không đến tìm việc trong nhà máy thì cậu tới Thâm Thành làm gì vậy?""Tớ tìm cha tớ.Ông ấy đã về quê.Tớ sẽ đợi ông ấy quay lại."Lý Thụy Hương và Cao Nguyệt Nguyệt liếc nhau, họ biết trước đây Diệp Chiêu sống trong nhà của bác mình, vì cha cô nghèo nên gửi ít tiền sinh hoạt, bác dâu thường xuyên đánh mắng cô, có vẻ như Diệp Chiêu hồi học lớp 3, lớp 4 thường bị bạo lực trên mặt có rất nhiều vết thương, khi cô giáo chủ nhiệm đến nhà thăm còn bị bác đuổi ra ngoài.Nhìn xuống, họ thấy em gái của Diệp Chiêu còn có một vết thương trên trán, cô bé thật đáng thương đến nỗi không dám nhìn vào mặt họ, mỗi gia đình đều có chuyện riêng, Diệp Chiêu chắc chắn đã gặp phải trải qua vô số khó khăn.Lý Thụy Hương không muốn hỏi quá nhiều, cô ấy chỉ nói: "Người thân của cậu đang sống ở đâu? Tớ sẽ đến thăm cậu sau khi tan làm."Diệp Chiêu vội vàng từ chối: "Hai ngày nữa tớ mới đi."Cao Nguyệt Nguyệt nói "ồ" một cách có lệ.Trước đây Lý Thụy Hương có quan hệ tốt với Diệp Chiêu nên cô ấy vẫn không bỏ cuộc: "Nếu cậu muốn có việc làm, cậu có thể đến tìm bọn tớ.Bọn tớ sống trong ký túc xá 305 cở phía sau nhà máy đồ chơi, nhớ kỹ một chút, 305, nếu muốn vào nhà máy, có thể tới chỗ tớ.""Được.Tớ sẽ nhớ." Diệp Chiêu xin phép quay về vì đã quá muộn, cô vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.Cách đó không xa, Lý Thụy Hương lại đuổi theo, cô mua một túi bánh đậu xanh, đưa cho Diệp Tiểu Cầm: "Cho em gái này, cầm lấy đi."Điều này làm cho Diệp Chiêu cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô thật hâm mộ nguyên chủ có một người bạn chân chính như vậy, cô bảo em gái nhận lấy, nói: "Cảm ơn cậu nhiều, có dịp gặp lại chúng ta sẽ nói chuyện sau.""Được rồi, Tiểu Chiêu, có thời gian nhớ tới chơi với tớ."Diệp Chiêu cười vẫy vẫy tay, dẫn em gái đi.Cô tìm thấy một khách sạn hai tầng ở một khu vực yên tĩnh ở cuối thôn, chỉ có một bà cụ đang ngủ gật ở cửa, có lẽ là bà chủ của khách sạn.Người con dâu của bà đã đưa Diệp Chiêu đến khách sạn tầng hai để chọn phòng.Phòng nhiều người là 1 nhân dân tệ mỗi ngày, phòng nhỏ đắt hơn một chút, 3 nhân dân tệ mỗi ngày, giá cả ở đây đắt hơn ở Uyển Thành.Diệp Chiêu mang theo tiền mặt, cô không muốn ở chung phòng với người khác để tránh xảy ra tai nạn, cuối cùng cô chọn một căn phòng nhỏ ở phía sau, căn phòng rất đơn giản, không có gì ngoài một chiếc giường, một chiếc tủ cũ và một chiếc bàn.Diệp Tiểu Cầm đi theo chị gái suốt chặng đường, nhìn chị tiêu gần 100 tệ, cô bé lo lắng nhưng không dám nói gì thêm, cô bé biết bản thân là gánh nặng, sợ chị sẽ bỏ rơi cô bé..