Tiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết…
Chương 32
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Diệp Chiêu không có ý định thuyết phục Tô Ứng Dân bởi vì có thuyết phục ông ấy cũng vô nghĩa, hôm nay cô không đến đây vì vấn đề này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú có biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên cháu lại hỏi về mẹ?""Cháu muốn tìm bà ấy."Tô Ứng Dân lấy ra một điếu thuốc, sờ túi quần lại phát hiện không mang theo bật lửa, đành phải kẹp điếu thuốc sau tai, đem kẹo cùng nhãn đặt ở trên bàn trước mặt Diệp Chiêu, chậm rãi nói: “Khi mẹ cháu sinh ra cháu đã rời đi, khi đó tình cờ có cơ hội trở lại thành phố, bà ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, không thể ở lại đây lâu hơn, vì vậy bà ấy đã bỏ lại cháu và cha cháu trở về Bắc Kinh một mình.”Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không trở về Bắc Kinh."Khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy đã đến Bắc Kinh để tìm mẹ ruột, theo ghi chép trong năm, bà ấy chưa từng quay lại thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Làm sao cháu biết?""Cháu chỉ biết là mẹ cháu không có trở lại thành phố, nhưng bà ấy đã đi đâu, tại sao lại vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân áy náy nhéo mũi: "Đi thôi, chuyện này khó nói lắm."Thư ký Lưu vừa mang Coca vào, Tô Ứng Dân nhờ Thư ký Lưu lấy bật lửa, vừa nói vừa mở một chai Coca cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu: "Chuyện này không có vấn đề gì thì tại sao cha mẹ cháu lại giấu diếm cháu? Mẹ cháu đã đi đâu?""Chú không phải cố ý giấu diếm cháu, chuyện của mẹ cháu cái gì nên nói chú đã nói, cái gì không nên nói cho cháu biết, khi nào cháu lớn lên tự nhiên sẽ hiểu."Không, khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy vẫn không hiểu, Diệp Định Quốc không muốn nhắc đến mẹ cho đến tận khi ông ta qua đời.Thư ký Lưu mang bật lửa vào, Tô Ứng Dân cuối cùng cũng châm một điếu thuốc.“Cha của cháu sẽ đến ngay, cháu tự mình hỏi ông ấy đi.” Tô Ứng Dân nói, dặn dò thư ký Lưu: “Lát nữa khi ông chủ trở lại, cô có thể trực tiếp mời ông chủ đến gặp tôi.”Thư ký Lưu chợt nhận ra rằng cô gái nhỏ trước mặt mình là con gái của ông chủ.Khó trách lá gan cô gái này lớn thật.Ôi có phải vừa rồi cô ấy đã có thái độ tệ với con gái của ông chủ không?Diệp Chiêu nhấp một ngụm Coca, đợi thư ký Lưu đi ra ngoài, đột ngột nói: "Chú Tô, mẹ cháu còn sống không?""Cháu đang nói cái gì vậy?" Tô Ứng Dân lắc đầu, hút một hơi thuốc lá: "Mẹ cháu, bà ấy..."Tô Ứng Dân đành phải hạ giọng giải thích: "Lúc đó mẹ cháu đã bỏ trốn đến Cảng Thành."Diệp Chiêu thắc mắc: "Tại sao bà ấy lại bỏ trốn?"“Bà ấy đi theo người đàn ông khác.” Tô Ứng Dân không muốn nói nhiều: “Nhóc con đừng hỏi nhiều như vậy.”"Người đàn ông đó có phải là một thanh niên tri thức không chú?"Tô Ứng Dân xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không.Không phải thanh niên tri thức.Chú cũng không rõ nữa.""Chú biết người đó sao?""Nào cô bé, cháu đang thẩm vấn chú sao, chú không biết nhiều như vậy đâu.""Vậy thì mẹ cháu đã lừa dối cháu sao?"Tô Ứng Dân búng tàn thuốc: "Không thể nói như vậy, cũng không phải lừa dối.""Không lừa dối ư? Sinh cháu ra xong liền bỏ cháu đi theo người đàn ông khác mà không phải lừa dối sao? Vậy gọi là gì chứ!""Này, mới hai năm không gặp sao cháu lại trở nên như vậy.Sau này cháu nên hỏi cha cháu đi.Chú chỉ biết mẹ cháu cùng một người đàn ông bỏ trốn đến Cảng Thành, ngoài ra chú không biết gì khác.".
Diệp Chiêu không có ý định thuyết phục Tô Ứng Dân bởi vì có thuyết phục ông ấy cũng vô nghĩa, hôm nay cô không đến đây vì vấn đề này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú có biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên cháu lại hỏi về mẹ?""Cháu muốn tìm bà ấy."Tô Ứng Dân lấy ra một điếu thuốc, sờ túi quần lại phát hiện không mang theo bật lửa, đành phải kẹp điếu thuốc sau tai, đem kẹo cùng nhãn đặt ở trên bàn trước mặt Diệp Chiêu, chậm rãi nói: “Khi mẹ cháu sinh ra cháu đã rời đi, khi đó tình cờ có cơ hội trở lại thành phố, bà ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, không thể ở lại đây lâu hơn, vì vậy bà ấy đã bỏ lại cháu và cha cháu trở về Bắc Kinh một mình.”Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không trở về Bắc Kinh."Khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy đã đến Bắc Kinh để tìm mẹ ruột, theo ghi chép trong năm, bà ấy chưa từng quay lại thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Làm sao cháu biết?""Cháu chỉ biết là mẹ cháu không có trở lại thành phố, nhưng bà ấy đã đi đâu, tại sao lại vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân áy náy nhéo mũi: "Đi thôi, chuyện này khó nói lắm."Thư ký Lưu vừa mang Coca vào, Tô Ứng Dân nhờ Thư ký Lưu lấy bật lửa, vừa nói vừa mở một chai Coca cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu: "Chuyện này không có vấn đề gì thì tại sao cha mẹ cháu lại giấu diếm cháu? Mẹ cháu đã đi đâu?""Chú không phải cố ý giấu diếm cháu, chuyện của mẹ cháu cái gì nên nói chú đã nói, cái gì không nên nói cho cháu biết, khi nào cháu lớn lên tự nhiên sẽ hiểu."Không, khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy vẫn không hiểu, Diệp Định Quốc không muốn nhắc đến mẹ cho đến tận khi ông ta qua đời.Thư ký Lưu mang bật lửa vào, Tô Ứng Dân cuối cùng cũng châm một điếu thuốc.“Cha của cháu sẽ đến ngay, cháu tự mình hỏi ông ấy đi.” Tô Ứng Dân nói, dặn dò thư ký Lưu: “Lát nữa khi ông chủ trở lại, cô có thể trực tiếp mời ông chủ đến gặp tôi.”Thư ký Lưu chợt nhận ra rằng cô gái nhỏ trước mặt mình là con gái của ông chủ.
Khó trách lá gan cô gái này lớn thật.
Ôi có phải vừa rồi cô ấy đã có thái độ tệ với con gái của ông chủ không?Diệp Chiêu nhấp một ngụm Coca, đợi thư ký Lưu đi ra ngoài, đột ngột nói: "Chú Tô, mẹ cháu còn sống không?""Cháu đang nói cái gì vậy?" Tô Ứng Dân lắc đầu, hút một hơi thuốc lá: "Mẹ cháu, bà ấy..."Tô Ứng Dân đành phải hạ giọng giải thích: "Lúc đó mẹ cháu đã bỏ trốn đến Cảng Thành."Diệp Chiêu thắc mắc: "Tại sao bà ấy lại bỏ trốn?"“Bà ấy đi theo người đàn ông khác.” Tô Ứng Dân không muốn nói nhiều: “Nhóc con đừng hỏi nhiều như vậy.”"Người đàn ông đó có phải là một thanh niên tri thức không chú?"Tô Ứng Dân xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không.
Không phải thanh niên tri thức.
Chú cũng không rõ nữa.""Chú biết người đó sao?""Nào cô bé, cháu đang thẩm vấn chú sao, chú không biết nhiều như vậy đâu.""Vậy thì mẹ cháu đã lừa dối cháu sao?"Tô Ứng Dân búng tàn thuốc: "Không thể nói như vậy, cũng không phải lừa dối.""Không lừa dối ư? Sinh cháu ra xong liền bỏ cháu đi theo người đàn ông khác mà không phải lừa dối sao? Vậy gọi là gì chứ!""Này, mới hai năm không gặp sao cháu lại trở nên như vậy.
Sau này cháu nên hỏi cha cháu đi.
Chú chỉ biết mẹ cháu cùng một người đàn ông bỏ trốn đến Cảng Thành, ngoài ra chú không biết gì khác.".
Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90Tác giả: Tứ Đan PhôiTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTiếng bước chân vội vã của đôi xăng đan đế cứng vọng lên từ dưới nhà. Diệp Chiêu cất vé xe lửa vào trong sách, khóa ngăn kéo lại, nhét chiếc chìa khóa buộc bằng dây đỏ vào túi quần, sau khi cất cẩn thận đâu vào đó mới đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên đường có rất ít người đi bộ, trưa tháng bảy nắng nóng gay gắt khiến đỉnh đầu của mọi người như bốc khói, Diệp Chiêu nhìn thấy em họ Diệp Tiểu Cầm đang ngậm một que kem và cầm một que kem khác ở trên tay, chạy lon ton đến cửa nhà. Trong phòng vang lên tiếng bước chân, cầu thang gỗ truyền đến tiếng vang, không lâu sau cửa được mở ra, Tiểu Cầm thở hổn hển chạy vào, nhét que kem đã bị chảy một nửa vào tay cô. “Chị mau ăn đi!”Diệp Chiêu vội vàng há miệng ăn, mùi vị ngọt ngào quen thuộc và lạnh băng bắt đầu ùa vào trong miệng. Diệp Tiểu Cầm l**m kem còn sót lại trên tay, sau đó lại nhét que kem của mình vào miệng vội vàng ăn. Cô bé sợ người nhà trở về phát hiện mình ăn vụng kem sẽ bị đánh cho nên phải ăn lẹ. Diệp Chiêu cẩn thận nhìn vết… Diệp Chiêu không có ý định thuyết phục Tô Ứng Dân bởi vì có thuyết phục ông ấy cũng vô nghĩa, hôm nay cô không đến đây vì vấn đề này."Chú Tô, cháu muốn hỏi chú một chuyện, chú có biết mẹ cháu ở đâu không?"Nụ cười trên mặt Tô Ứng Dân dần biến mất: "Sao đột nhiên cháu lại hỏi về mẹ?""Cháu muốn tìm bà ấy."Tô Ứng Dân lấy ra một điếu thuốc, sờ túi quần lại phát hiện không mang theo bật lửa, đành phải kẹp điếu thuốc sau tai, đem kẹo cùng nhãn đặt ở trên bàn trước mặt Diệp Chiêu, chậm rãi nói: “Khi mẹ cháu sinh ra cháu đã rời đi, khi đó tình cờ có cơ hội trở lại thành phố, bà ấy từ nhỏ đã được nuông chiều, không thể ở lại đây lâu hơn, vì vậy bà ấy đã bỏ lại cháu và cha cháu trở về Bắc Kinh một mình.”Diệp Chiêu lắc đầu: "Bà ấy không trở về Bắc Kinh."Khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy đã đến Bắc Kinh để tìm mẹ ruột, theo ghi chép trong năm, bà ấy chưa từng quay lại thành phố.Tô Ứng Dân kinh ngạc: "Làm sao cháu biết?""Cháu chỉ biết là mẹ cháu không có trở lại thành phố, nhưng bà ấy đã đi đâu, tại sao lại vô cớ biến mất?" Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tô Ứng Dân.Tô Ứng Dân áy náy nhéo mũi: "Đi thôi, chuyện này khó nói lắm."Thư ký Lưu vừa mang Coca vào, Tô Ứng Dân nhờ Thư ký Lưu lấy bật lửa, vừa nói vừa mở một chai Coca cho Diệp Chiêu.Diệp Chiêu: "Chuyện này không có vấn đề gì thì tại sao cha mẹ cháu lại giấu diếm cháu? Mẹ cháu đã đi đâu?""Chú không phải cố ý giấu diếm cháu, chuyện của mẹ cháu cái gì nên nói chú đã nói, cái gì không nên nói cho cháu biết, khi nào cháu lớn lên tự nhiên sẽ hiểu."Không, khi nguyên chủ lớn lên, cô ấy vẫn không hiểu, Diệp Định Quốc không muốn nhắc đến mẹ cho đến tận khi ông ta qua đời.Thư ký Lưu mang bật lửa vào, Tô Ứng Dân cuối cùng cũng châm một điếu thuốc.“Cha của cháu sẽ đến ngay, cháu tự mình hỏi ông ấy đi.” Tô Ứng Dân nói, dặn dò thư ký Lưu: “Lát nữa khi ông chủ trở lại, cô có thể trực tiếp mời ông chủ đến gặp tôi.”Thư ký Lưu chợt nhận ra rằng cô gái nhỏ trước mặt mình là con gái của ông chủ.Khó trách lá gan cô gái này lớn thật.Ôi có phải vừa rồi cô ấy đã có thái độ tệ với con gái của ông chủ không?Diệp Chiêu nhấp một ngụm Coca, đợi thư ký Lưu đi ra ngoài, đột ngột nói: "Chú Tô, mẹ cháu còn sống không?""Cháu đang nói cái gì vậy?" Tô Ứng Dân lắc đầu, hút một hơi thuốc lá: "Mẹ cháu, bà ấy..."Tô Ứng Dân đành phải hạ giọng giải thích: "Lúc đó mẹ cháu đã bỏ trốn đến Cảng Thành."Diệp Chiêu thắc mắc: "Tại sao bà ấy lại bỏ trốn?"“Bà ấy đi theo người đàn ông khác.” Tô Ứng Dân không muốn nói nhiều: “Nhóc con đừng hỏi nhiều như vậy.”"Người đàn ông đó có phải là một thanh niên tri thức không chú?"Tô Ứng Dân xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình, do dự một lúc rồi lắc đầu: "Không.Không phải thanh niên tri thức.Chú cũng không rõ nữa.""Chú biết người đó sao?""Nào cô bé, cháu đang thẩm vấn chú sao, chú không biết nhiều như vậy đâu.""Vậy thì mẹ cháu đã lừa dối cháu sao?"Tô Ứng Dân búng tàn thuốc: "Không thể nói như vậy, cũng không phải lừa dối.""Không lừa dối ư? Sinh cháu ra xong liền bỏ cháu đi theo người đàn ông khác mà không phải lừa dối sao? Vậy gọi là gì chứ!""Này, mới hai năm không gặp sao cháu lại trở nên như vậy.Sau này cháu nên hỏi cha cháu đi.Chú chỉ biết mẹ cháu cùng một người đàn ông bỏ trốn đến Cảng Thành, ngoài ra chú không biết gì khác.".