“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên…
Chương 20: 20: Khiêu Khích
Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Mạc Lộ KhiếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên… “Nhớ cho kĩ, con bé chính là cháu ngoại của Mạch Từ Khiêm tôi, là đứa cháu mà tôi cưng chiều nhất! Không những thế con bé còn là đại tiểu thư của Giản gia!” Mạch Từ Khiêm không kiêng kị gì nắm chặt lấy cằm của Thẩm Khánh khiến ông ta phải nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự tức giận đáng sợ của người đứng đầu quân đội nước M, cảm giác đó khiến Thẩm Khánh sợ hãi đến mức run cầm cập.“Xin ngài tha cho cha tôi, cha tôi bị bệnh tim không chịu nổi sự k*ch th*ch này đâu.” Thẩm Chỉ Nhu lập tức quỳ xuống trước mặt Mạch Từ Khiêm mà cầu xin, trong lòng âm thầm ghi món nợ ngày hôm nay.“Cô là cái thá gì mà có quyền cầu xin cho ông ta?” Lúc này hắn đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.Sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn chẳng thua Mạch Từ Khiêm là bao.Cô ta bị hắn nói cho im bặt.So với hắn và Mạch Từ Khiêm, quả thật cô ta quá nhỏ bé.Luận về gia thế hay khí chất cô ta đều thua xa, thậm chí cô ta còn có chút ghen tị đối với Giản Tích Nhu được hai người quyền cao chức trọng nhất nước M cưng chiều hết mực.Thẩm Chỉ Nhu cô ta quả thực không cam lòng!“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tránh xa cô ấy ra!” Giọng nói đanh thép mang theo sức uy h**p to lớn khiến mọi người nghe đều khiếp sợ, trong vô thức khó khăn hít thở.Thẩm Khánh nghe thấy thế như vớ được vàng, liên tục cúi đầu cảm ơn sau đó đứng dậy tiếp tục bữa tiệc.Hôm nay ông ta và Thẩm gia giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, thật không ngờ ông ta lại được dễ dàng bỏ qua như thế.“Cô là Giản Tích Nhu, trưởng khoa ngoại bệnh viện Thịnh Đức?” Thẩm Tích Nhu thấy cô đang vui vẻ thưởng thức đồ ngọt trong bữa tiệc thì tiến tới nói chuyện.“Là tôi, có chuyện gì?” Cô nghe thấy có người gọi tên mình thì dừng động tác đang làm nhìn thẳng vào mắt người đối diện mà nói.Khí thế lúc này của cô có lẽ cả đời cô ta cũng chẳng bao giờ có được, cô chỉ cần đứng im nhìn người khác cũng đã toát lên được vẻ yêu kiều thanh nhã của một tiểu thư danh giá chính hiệu.“Cô với Thần là mối quan hệ gì?” Cô ta cũng chẳng vòng vo mà vào thẳng luôn vấn đề.Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng biết được mối quan hệ giữa cô gái xinh đẹp trước mặt và người con trai mà cô ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay mà thôi!Giản Tích Nhu liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, lại dùng ánh mắt dửng dưng chẳng để cô ta vào mắt, dùng khí thế của mình đè bẹp cô ta.“Tôi và anh ấy có mối quan hệ gì thì liên quan đến cô à?” Cô chỉ để lại cho cô ta một câu nói, xoay người muốn rời đi thì cô ta giữ lấy cổ tay cô khiến cô phải khó chịu mà quay người lại.“Liên quan chứ, vì cô chỉ là người thay thế của tôi mà thôi!” Cô ta lên mặt nói với cô với giọng điệu đầy tự hào.Dù sao thì cô ta cũng có một khoảng thời gian làm t ình nhân của hắn, còn được hắn mua cho rất nhiều đồ hiệu đắt tiền theo sở thích của cô ta.“Chậc, cô lấy đâu ra tự tin đó vậy?” Cô đến cả một cái nhìn cũng lười nhìn cô ta, nhìn cô ta chỉ thêm bẩn mất cô mà thôi.“Vì tôi là người được ở cạnh anh ấy lâu nhất, tên của tôi và cô đều có Nhu, há chẳng phải cô là thế thân của tôi sao?” Giọng điệu tự hào của cô ta càng rõ nét hơn như thể cô ta đã đạt được một thành tựu nào đó to lớn lắm.Khoé miệng của Giản Tích Nhu được nâng lên, lộ ra một nụ cười nhoẻn miệng.Cô là đang thương cho sự ngây thơ của cô ta, ngây thơ đến mức tội nghiệp.“Tôi làm gì khiến cho cô có ảo tưởng đó vậy?” Hắn từ đâu đi lại, như một thói quen liền đem bàn tay to lớn đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô.Hành động này của hắn đã rơi vào tầm mắt của cô ta, ánh mắt của cô ta dần trở nên đỏ au.“Anh… sao anh lại làm vậy với em chứ? Không phải gần đây tình cảm của chúng ta tốt lắm sao?” Cô ta thực sự ghen tị với cô, hắn chưa bao giờ đối xử với cô ta như thế!Hắn chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người con gái đứng bên cạnh.Hắn chẳng quan tâm người xung quanh nghĩ như thế nào, thời khắc này hắn chỉ muốn vác cô về nhà giấu nhẹm đi.Đêm nay cô thực sự xinh đẹp đến mức rung động lòng người!“Cô bớt ảo tưởng đi, tôi đối với cô chả có gì khác biệt so với các tình nhân khác của tôi cả.Người con gái duy nhất được tôi đối xử khác biệt, tôi vì cô ấy mà sửa đổi tính tình là cô ấy!” Hắn bá đạo tuyên bố chủ quyền cho tất cả mọi người bằng một nụ hôn đầy bá đạo khiến mọi người phải mở to mắt nhìn.Người khiến mọi người hôm nay ngạc nhiên nhất chính là hắn!.
“Nhớ cho kĩ, con bé chính là cháu ngoại của Mạch Từ Khiêm tôi, là đứa cháu mà tôi cưng chiều nhất! Không những thế con bé còn là đại tiểu thư của Giản gia!” Mạch Từ Khiêm không kiêng kị gì nắm chặt lấy cằm của Thẩm Khánh khiến ông ta phải nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự tức giận đáng sợ của người đứng đầu quân đội nước M, cảm giác đó khiến Thẩm Khánh sợ hãi đến mức run cầm cập.
“Xin ngài tha cho cha tôi, cha tôi bị bệnh tim không chịu nổi sự k*ch th*ch này đâu.” Thẩm Chỉ Nhu lập tức quỳ xuống trước mặt Mạch Từ Khiêm mà cầu xin, trong lòng âm thầm ghi món nợ ngày hôm nay.
“Cô là cái thá gì mà có quyền cầu xin cho ông ta?” Lúc này hắn đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
Sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn chẳng thua Mạch Từ Khiêm là bao.
Cô ta bị hắn nói cho im bặt.
So với hắn và Mạch Từ Khiêm, quả thật cô ta quá nhỏ bé.
Luận về gia thế hay khí chất cô ta đều thua xa, thậm chí cô ta còn có chút ghen tị đối với Giản Tích Nhu được hai người quyền cao chức trọng nhất nước M cưng chiều hết mực.
Thẩm Chỉ Nhu cô ta quả thực không cam lòng!
“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tránh xa cô ấy ra!” Giọng nói đanh thép mang theo sức uy h**p to lớn khiến mọi người nghe đều khiếp sợ, trong vô thức khó khăn hít thở.
Thẩm Khánh nghe thấy thế như vớ được vàng, liên tục cúi đầu cảm ơn sau đó đứng dậy tiếp tục bữa tiệc.
Hôm nay ông ta và Thẩm gia giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, thật không ngờ ông ta lại được dễ dàng bỏ qua như thế.
“Cô là Giản Tích Nhu, trưởng khoa ngoại bệnh viện Thịnh Đức?” Thẩm Tích Nhu thấy cô đang vui vẻ thưởng thức đồ ngọt trong bữa tiệc thì tiến tới nói chuyện.
“Là tôi, có chuyện gì?” Cô nghe thấy có người gọi tên mình thì dừng động tác đang làm nhìn thẳng vào mắt người đối diện mà nói.
Khí thế lúc này của cô có lẽ cả đời cô ta cũng chẳng bao giờ có được, cô chỉ cần đứng im nhìn người khác cũng đã toát lên được vẻ yêu kiều thanh nhã của một tiểu thư danh giá chính hiệu.
“Cô với Thần là mối quan hệ gì?” Cô ta cũng chẳng vòng vo mà vào thẳng luôn vấn đề.
Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng biết được mối quan hệ giữa cô gái xinh đẹp trước mặt và người con trai mà cô ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay mà thôi!
Giản Tích Nhu liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, lại dùng ánh mắt dửng dưng chẳng để cô ta vào mắt, dùng khí thế của mình đè bẹp cô ta.
“Tôi và anh ấy có mối quan hệ gì thì liên quan đến cô à?” Cô chỉ để lại cho cô ta một câu nói, xoay người muốn rời đi thì cô ta giữ lấy cổ tay cô khiến cô phải khó chịu mà quay người lại.
“Liên quan chứ, vì cô chỉ là người thay thế của tôi mà thôi!” Cô ta lên mặt nói với cô với giọng điệu đầy tự hào.
Dù sao thì cô ta cũng có một khoảng thời gian làm t ình nhân của hắn, còn được hắn mua cho rất nhiều đồ hiệu đắt tiền theo sở thích của cô ta.
“Chậc, cô lấy đâu ra tự tin đó vậy?” Cô đến cả một cái nhìn cũng lười nhìn cô ta, nhìn cô ta chỉ thêm bẩn mất cô mà thôi.
“Vì tôi là người được ở cạnh anh ấy lâu nhất, tên của tôi và cô đều có Nhu, há chẳng phải cô là thế thân của tôi sao?” Giọng điệu tự hào của cô ta càng rõ nét hơn như thể cô ta đã đạt được một thành tựu nào đó to lớn lắm.
Khoé miệng của Giản Tích Nhu được nâng lên, lộ ra một nụ cười nhoẻn miệng.
Cô là đang thương cho sự ngây thơ của cô ta, ngây thơ đến mức tội nghiệp.
“Tôi làm gì khiến cho cô có ảo tưởng đó vậy?” Hắn từ đâu đi lại, như một thói quen liền đem bàn tay to lớn đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô.
Hành động này của hắn đã rơi vào tầm mắt của cô ta, ánh mắt của cô ta dần trở nên đỏ au.
“Anh… sao anh lại làm vậy với em chứ? Không phải gần đây tình cảm của chúng ta tốt lắm sao?” Cô ta thực sự ghen tị với cô, hắn chưa bao giờ đối xử với cô ta như thế!
Hắn chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người con gái đứng bên cạnh.
Hắn chẳng quan tâm người xung quanh nghĩ như thế nào, thời khắc này hắn chỉ muốn vác cô về nhà giấu nhẹm đi.
Đêm nay cô thực sự xinh đẹp đến mức rung động lòng người!
“Cô bớt ảo tưởng đi, tôi đối với cô chả có gì khác biệt so với các tình nhân khác của tôi cả.
Người con gái duy nhất được tôi đối xử khác biệt, tôi vì cô ấy mà sửa đổi tính tình là cô ấy!” Hắn bá đạo tuyên bố chủ quyền cho tất cả mọi người bằng một nụ hôn đầy bá đạo khiến mọi người phải mở to mắt nhìn.
Người khiến mọi người hôm nay ngạc nhiên nhất chính là hắn!.
Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Mạc Lộ KhiếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên… “Nhớ cho kĩ, con bé chính là cháu ngoại của Mạch Từ Khiêm tôi, là đứa cháu mà tôi cưng chiều nhất! Không những thế con bé còn là đại tiểu thư của Giản gia!” Mạch Từ Khiêm không kiêng kị gì nắm chặt lấy cằm của Thẩm Khánh khiến ông ta phải nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự tức giận đáng sợ của người đứng đầu quân đội nước M, cảm giác đó khiến Thẩm Khánh sợ hãi đến mức run cầm cập.“Xin ngài tha cho cha tôi, cha tôi bị bệnh tim không chịu nổi sự k*ch th*ch này đâu.” Thẩm Chỉ Nhu lập tức quỳ xuống trước mặt Mạch Từ Khiêm mà cầu xin, trong lòng âm thầm ghi món nợ ngày hôm nay.“Cô là cái thá gì mà có quyền cầu xin cho ông ta?” Lúc này hắn đứng bên cạnh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng.Sự lạnh lùng trong giọng nói của hắn chẳng thua Mạch Từ Khiêm là bao.Cô ta bị hắn nói cho im bặt.So với hắn và Mạch Từ Khiêm, quả thật cô ta quá nhỏ bé.Luận về gia thế hay khí chất cô ta đều thua xa, thậm chí cô ta còn có chút ghen tị đối với Giản Tích Nhu được hai người quyền cao chức trọng nhất nước M cưng chiều hết mực.Thẩm Chỉ Nhu cô ta quả thực không cam lòng!“Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cảnh cáo ông, tránh xa cô ấy ra!” Giọng nói đanh thép mang theo sức uy h**p to lớn khiến mọi người nghe đều khiếp sợ, trong vô thức khó khăn hít thở.Thẩm Khánh nghe thấy thế như vớ được vàng, liên tục cúi đầu cảm ơn sau đó đứng dậy tiếp tục bữa tiệc.Hôm nay ông ta và Thẩm gia giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi, thật không ngờ ông ta lại được dễ dàng bỏ qua như thế.“Cô là Giản Tích Nhu, trưởng khoa ngoại bệnh viện Thịnh Đức?” Thẩm Tích Nhu thấy cô đang vui vẻ thưởng thức đồ ngọt trong bữa tiệc thì tiến tới nói chuyện.“Là tôi, có chuyện gì?” Cô nghe thấy có người gọi tên mình thì dừng động tác đang làm nhìn thẳng vào mắt người đối diện mà nói.Khí thế lúc này của cô có lẽ cả đời cô ta cũng chẳng bao giờ có được, cô chỉ cần đứng im nhìn người khác cũng đã toát lên được vẻ yêu kiều thanh nhã của một tiểu thư danh giá chính hiệu.“Cô với Thần là mối quan hệ gì?” Cô ta cũng chẳng vòng vo mà vào thẳng luôn vấn đề.Bây giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng biết được mối quan hệ giữa cô gái xinh đẹp trước mặt và người con trai mà cô ta thầm thương trộm nhớ bao lâu nay mà thôi!Giản Tích Nhu liếc nhìn cô ta từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, lại dùng ánh mắt dửng dưng chẳng để cô ta vào mắt, dùng khí thế của mình đè bẹp cô ta.“Tôi và anh ấy có mối quan hệ gì thì liên quan đến cô à?” Cô chỉ để lại cho cô ta một câu nói, xoay người muốn rời đi thì cô ta giữ lấy cổ tay cô khiến cô phải khó chịu mà quay người lại.“Liên quan chứ, vì cô chỉ là người thay thế của tôi mà thôi!” Cô ta lên mặt nói với cô với giọng điệu đầy tự hào.Dù sao thì cô ta cũng có một khoảng thời gian làm t ình nhân của hắn, còn được hắn mua cho rất nhiều đồ hiệu đắt tiền theo sở thích của cô ta.“Chậc, cô lấy đâu ra tự tin đó vậy?” Cô đến cả một cái nhìn cũng lười nhìn cô ta, nhìn cô ta chỉ thêm bẩn mất cô mà thôi.“Vì tôi là người được ở cạnh anh ấy lâu nhất, tên của tôi và cô đều có Nhu, há chẳng phải cô là thế thân của tôi sao?” Giọng điệu tự hào của cô ta càng rõ nét hơn như thể cô ta đã đạt được một thành tựu nào đó to lớn lắm.Khoé miệng của Giản Tích Nhu được nâng lên, lộ ra một nụ cười nhoẻn miệng.Cô là đang thương cho sự ngây thơ của cô ta, ngây thơ đến mức tội nghiệp.“Tôi làm gì khiến cho cô có ảo tưởng đó vậy?” Hắn từ đâu đi lại, như một thói quen liền đem bàn tay to lớn đặt lên chiếc eo nhỏ nhắn của cô.Hành động này của hắn đã rơi vào tầm mắt của cô ta, ánh mắt của cô ta dần trở nên đỏ au.“Anh… sao anh lại làm vậy với em chứ? Không phải gần đây tình cảm của chúng ta tốt lắm sao?” Cô ta thực sự ghen tị với cô, hắn chưa bao giờ đối xử với cô ta như thế!Hắn chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái, ánh mắt hắn vẫn luôn dừng lại trên người con gái đứng bên cạnh.Hắn chẳng quan tâm người xung quanh nghĩ như thế nào, thời khắc này hắn chỉ muốn vác cô về nhà giấu nhẹm đi.Đêm nay cô thực sự xinh đẹp đến mức rung động lòng người!“Cô bớt ảo tưởng đi, tôi đối với cô chả có gì khác biệt so với các tình nhân khác của tôi cả.Người con gái duy nhất được tôi đối xử khác biệt, tôi vì cô ấy mà sửa đổi tính tình là cô ấy!” Hắn bá đạo tuyên bố chủ quyền cho tất cả mọi người bằng một nụ hôn đầy bá đạo khiến mọi người phải mở to mắt nhìn.Người khiến mọi người hôm nay ngạc nhiên nhất chính là hắn!.