Tác giả:

“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên…

Chương 58: 58: Chạm Mặt

Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Mạc Lộ KhiếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên… “Anh ảo tưởng à?” Giản Tích Nhu nói một câu phũ phàng.Hắn nghe xong có chút sốc, coi bộ lần này hắn đùa hơi quá trớn rồi.“Vợ, anh xin lỗi.”Phong Thừa Trạch từ lúc quen biết cô trình độ mặt dày đã lên một tầm cao mới.Hắn bám chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt tha thiết cầu xin.“Ai là vợ anh chứ? Mau cút xa tôi ra.” Giản Tích Nhu giận dỗi ra mặt.Lần này cô nhất định phải dạy cho hắn một bài học!“Được được, anh cút liền.”Hắn biết thân biết phận, lập tức cút xuống giường quỳ gối ăn năn hối lỗi.“Này anh làm gì vậy?”Giản Tích Nhu thấy hắn quỳ xuống thì hốt hoảng xuống giường định đỡ hắn dậy nhưng bị hắn ngăn lại.“Em cứ để tôi quỳ, lần này là tôi sai.” Phong Thừa Trạch nhất quyết không chịu đứng dậy, cúi đầu hối lỗi.Thái độ này của hắn thực sự làm cô bất ngờ một phen.Sở dĩ trước nay Phong Thừa Trạch luôn là một tổng tài cao cao tại thượng đầu đội trời chân đạp đất nhưng ngày hôm nay hắn lại quỳ gối xin lỗi cô!Thật sự là một chuyện rất sốc!“Anh điên rồi, mau mau đứng dậy.Mùa đông lạnh như này anh quỳ vậy không sợ bị cảm sao?” Cô vừa nói vừa kéo hắn đứng dậy.Phong Thừa Trạch thuận theo ý cô đứng dậy, nét mặt vui tươi lộ rõ.“Em đang quan tâm tôi sao?”Giản Tích Nhu bị hắn hỏi đúng trọng tâm, mặt bắt đầu đỏ.“Ngại rồi sao?” Được nước lấn tới, hắn tiến sát lại gần cô tiếp tục hỏi.Giản Tích Nhu ngại ngùng đẩy hắn ra, không tiếp tục trả lời hắn mà chỉ im lặng.Nhìn dáng vẻ của cô, hắn có thể chắc chắn được rằng cô thực sự đã nảy sinh tình cảm với hắn.……Giản Tích Nhu nằm trong viện nhàm chán tới nỗi nằng nặc đòi về nhà dưỡng thương chứ nhất quyết không chịu tiếp tục nằm viện, Phong Thừa Trạch vì cưng chiều cô mà đã làm thủ tục xuất viện cho cô.Trong phòng bệnh của cô lúc này chỉ có cô và hắn, cô ngồi trên ghế sofa ăn sáng còn ai kia thì dọn dẹp đồ đạc cho cô.Giản Tích Nhu lúc đầu cũng muốn tự dọn nhưng hắn nhất quyết không cho nên đành thôi.“Em thấy trong người thế nào? Xuất viện có thực sự ổn không đó?” Sau khi dọn đồ xong, hắn liền ngồi xuống cạnh cô ân cần hỏi.Giản Tích Nhu lập tức dừng lại hành động ăn uống của mình, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.“Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Cơ thể tôi như nào tôi phải biết chứ.”Nghe cô nói xong hắn thấy cũng hợp lí nên cũng thôi không hỏi nữa, đứng lên xách đồ cùng cô về nhà.Nào ngờ đâu trái đất tròn đến thế, vừa xuống đại sảnh bệnh viện hai người liền gặp phải Cố Minh Nguyệt - người mà hắn từng chọn làm đối tượng liên hôn.“Ơ Thần, anh bị sao mà lại từ bệnh viện ra vậy?” Cô ta vừa nhìn thấy anh liền tháo kính râm xuống, động tác tao nhã đúng chuẩn tiểu thư đài các.Hắn nghe vậy liền giật mình một cái, mở to mắt nhìn cô ta.Phong Thừa Trạch hắn vốn định tránh cô ta như tránh tà để tránh cô hiểu nhầm, ai có mà ngờ tới chưa kịp né đã gặp cô ta ngay trước mặt cô cơ chứ.“Tôi không bị sao mà là vợ tương lai của tôi bị thương.”Hắn khó chịu ra mặt, từ “vợ tương lai” được hắn nhấn mạnh khiến cho Cố Minh Nguyệt cau mày.Mới có 2 năm trôi qua mà hắn đã có đối tượng mới rồi sao? Thật là uổng công cô ta luôn mong ngón được gặp lại hắn mà.“Anh có đối tượng mới rồi sao?”Cố Minh Nguyệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thầm đánh giá.Ngoại trừ thân hình đầy đặn hơn cô ta một chút còn lại chẳng có gì hơn cô ta hết!Phong Thừa Trạch thì vừa nhìn liền biết cô ta đang đánh giá cô liền không nhanh không chậm nói ra một câu khiến cô ta cứng họng.“Cô ấy không phải là người mà cô vừa nhìn liền đánh giá được đâu!” Nói xong hắn nắm lấy tay cô bước đi.Cố Minh Nguyệt thấy vậy liền nhanh chân đi đến chặn hắn lại, bắt đầu bày ra dáng vẻ giả tạo.“Mới có 2 năm mà anh đã nỡ quên tình cảm của hai chúng ta rồi sao? Có phải anh vì cô ta mà quên đi tình cảm của chúng ta không?” Cô ta gào lên rất to, thu hút được sự chú ý của những người xung quanh đó.Sở Minh nghe vậy thì xanh mặt, tiểu thư Cố gia sau 2 năm trở về liền không sợ hắn nữa sao?Thật điên rồ!“Người đàn ông kia nhìn sáng sủa mà tồi tệ vậy sao? Đúng là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người mà.”“Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông kia không phải là thần y đó chứ? Thật không thể tin nổi!”Lời xì xào bàn tàn nổi lên ngày một nhiều, Cố Minh Nguyệt thì âm thầm nhếch môi cười đắc ý.Để xem Phong Thừa Trạch tài giỏi như vậy sẽ xử lý tình huống này như thế nào.Phong Thừa Trạch vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm của mình, một tay đặt lên eo cô kéo cô sát lại phía mình thì thầm vào tai cô gì đó.Được sự đồng ý của cô, hắn liền đắc ý nói.“Ôi vợ, đừng hiểu lầm anh! Em đang có thai, đừng kích động!”.

“Anh ảo tưởng à?” Giản Tích Nhu nói một câu phũ phàng.

Hắn nghe xong có chút sốc, coi bộ lần này hắn đùa hơi quá trớn rồi.

“Vợ, anh xin lỗi.

Phong Thừa Trạch từ lúc quen biết cô trình độ mặt dày đã lên một tầm cao mới.

Hắn bám chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt tha thiết cầu xin.

“Ai là vợ anh chứ? Mau cút xa tôi ra.

” Giản Tích Nhu giận dỗi ra mặt.

Lần này cô nhất định phải dạy cho hắn một bài học!

“Được được, anh cút liền.

Hắn biết thân biết phận, lập tức cút xuống giường quỳ gối ăn năn hối lỗi.

“Này anh làm gì vậy?”

Giản Tích Nhu thấy hắn quỳ xuống thì hốt hoảng xuống giường định đỡ hắn dậy nhưng bị hắn ngăn lại.

“Em cứ để tôi quỳ, lần này là tôi sai.

” Phong Thừa Trạch nhất quyết không chịu đứng dậy, cúi đầu hối lỗi.

Thái độ này của hắn thực sự làm cô bất ngờ một phen.

Sở dĩ trước nay Phong Thừa Trạch luôn là một tổng tài cao cao tại thượng đầu đội trời chân đạp đất nhưng ngày hôm nay hắn lại quỳ gối xin lỗi cô!

Thật sự là một chuyện rất sốc!

“Anh điên rồi, mau mau đứng dậy.

Mùa đông lạnh như này anh quỳ vậy không sợ bị cảm sao?” Cô vừa nói vừa kéo hắn đứng dậy.

Phong Thừa Trạch thuận theo ý cô đứng dậy, nét mặt vui tươi lộ rõ.

“Em đang quan tâm tôi sao?”

Giản Tích Nhu bị hắn hỏi đúng trọng tâm, mặt bắt đầu đỏ.

“Ngại rồi sao?” Được nước lấn tới, hắn tiến sát lại gần cô tiếp tục hỏi.

Giản Tích Nhu ngại ngùng đẩy hắn ra, không tiếp tục trả lời hắn mà chỉ im lặng.

Nhìn dáng vẻ của cô, hắn có thể chắc chắn được rằng cô thực sự đã nảy sinh tình cảm với hắn.

……

Giản Tích Nhu nằm trong viện nhàm chán tới nỗi nằng nặc đòi về nhà dưỡng thương chứ nhất quyết không chịu tiếp tục nằm viện, Phong Thừa Trạch vì cưng chiều cô mà đã làm thủ tục xuất viện cho cô.

Trong phòng bệnh của cô lúc này chỉ có cô và hắn, cô ngồi trên ghế sofa ăn sáng còn ai kia thì dọn dẹp đồ đạc cho cô.

Giản Tích Nhu lúc đầu cũng muốn tự dọn nhưng hắn nhất quyết không cho nên đành thôi.

“Em thấy trong người thế nào? Xuất viện có thực sự ổn không đó?” Sau khi dọn đồ xong, hắn liền ngồi xuống cạnh cô ân cần hỏi.

Giản Tích Nhu lập tức dừng lại hành động ăn uống của mình, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.

“Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Cơ thể tôi như nào tôi phải biết chứ.

Nghe cô nói xong hắn thấy cũng hợp lí nên cũng thôi không hỏi nữa, đứng lên xách đồ cùng cô về nhà.

Nào ngờ đâu trái đất tròn đến thế, vừa xuống đại sảnh bệnh viện hai người liền gặp phải Cố Minh Nguyệt - người mà hắn từng chọn làm đối tượng liên hôn.

“Ơ Thần, anh bị sao mà lại từ bệnh viện ra vậy?” Cô ta vừa nhìn thấy anh liền tháo kính râm xuống, động tác tao nhã đúng chuẩn tiểu thư đài các.

Hắn nghe vậy liền giật mình một cái, mở to mắt nhìn cô ta.

Phong Thừa Trạch hắn vốn định tránh cô ta như tránh tà để tránh cô hiểu nhầm, ai có mà ngờ tới chưa kịp né đã gặp cô ta ngay trước mặt cô cơ chứ.

“Tôi không bị sao mà là vợ tương lai của tôi bị thương.

Hắn khó chịu ra mặt, từ “vợ tương lai” được hắn nhấn mạnh khiến cho Cố Minh Nguyệt cau mày.

Mới có 2 năm trôi qua mà hắn đã có đối tượng mới rồi sao? Thật là uổng công cô ta luôn mong ngón được gặp lại hắn mà.

“Anh có đối tượng mới rồi sao?”

Cố Minh Nguyệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thầm đánh giá.

Ngoại trừ thân hình đầy đặn hơn cô ta một chút còn lại chẳng có gì hơn cô ta hết!

Phong Thừa Trạch thì vừa nhìn liền biết cô ta đang đánh giá cô liền không nhanh không chậm nói ra một câu khiến cô ta cứng họng.

“Cô ấy không phải là người mà cô vừa nhìn liền đánh giá được đâu!” Nói xong hắn nắm lấy tay cô bước đi.

Cố Minh Nguyệt thấy vậy liền nhanh chân đi đến chặn hắn lại, bắt đầu bày ra dáng vẻ giả tạo.

“Mới có 2 năm mà anh đã nỡ quên tình cảm của hai chúng ta rồi sao? Có phải anh vì cô ta mà quên đi tình cảm của chúng ta không?” Cô ta gào lên rất to, thu hút được sự chú ý của những người xung quanh đó.

Sở Minh nghe vậy thì xanh mặt, tiểu thư Cố gia sau 2 năm trở về liền không sợ hắn nữa sao?

Thật điên rồ!

“Người đàn ông kia nhìn sáng sủa mà tồi tệ vậy sao? Đúng là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người mà.

“Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông kia không phải là thần y đó chứ? Thật không thể tin nổi!”

Lời xì xào bàn tàn nổi lên ngày một nhiều, Cố Minh Nguyệt thì âm thầm nhếch môi cười đắc ý.

Để xem Phong Thừa Trạch tài giỏi như vậy sẽ xử lý tình huống này như thế nào.

Phong Thừa Trạch vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm của mình, một tay đặt lên eo cô kéo cô sát lại phía mình thì thầm vào tai cô gì đó.

Được sự đồng ý của cô, hắn liền đắc ý nói.

“Ôi vợ, đừng hiểu lầm anh! Em đang có thai, đừng kích động!”.

Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ YêuTác giả: Mạc Lộ KhiếtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Xin nhường đường! Xin nhường đường!” Giản Tích Nhu ngồi trên cáng đẩy, cố gắng hết sức hô hấp nhân tạo cho bệnh nhân nằm trên đó, miệng vẫn không ngừng hô to xin mọi người xung quanh nhường đường. Những bác sĩ, y tá bên cạnh cũng đang dốc sức đẩy nhanh xe cáng về phía phòng cấp cứu nhanh nhất có thể, ai nấy đều toát mồ hôi hột bởi bệnh nhân này có gia thế không hề tầm thường, chỉ cần có một sai sót nhỏ cũng có thể khiến bệnh viện xong đời! Cánh cửa phòng cấp cứu cứ thế đóng lại, đèn bên trên sáng lên báo hiệu một ca cấp cứu chính thức bắt đầu. Phòng cấp cứu cứ đóng như vậy cho đến gần 4 tiếng sau, một y tá mở cửa bước ra. “Phong tổng sao rồi?” Một vệ sĩ thân cận của Phong Thừa Trạch đứng lên khỏi hàng ghế chờ, mở miệng hỏi nhưng sắc mặt vẫn không có chút biến đổi. “Phong tổng đã qua cơn nguy hiểm, bây giờ bác sĩ Giản đang khâu miệng vết thương lại là hoàn thành ca phẫu thuật rồi.” Cô y tá sắc mặt xanh mét, 24 năm sống trên đời của cô chưa từng chứng kiến bệnh nhân nào trúng 5 viên… “Anh ảo tưởng à?” Giản Tích Nhu nói một câu phũ phàng.Hắn nghe xong có chút sốc, coi bộ lần này hắn đùa hơi quá trớn rồi.“Vợ, anh xin lỗi.”Phong Thừa Trạch từ lúc quen biết cô trình độ mặt dày đã lên một tầm cao mới.Hắn bám chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt tha thiết cầu xin.“Ai là vợ anh chứ? Mau cút xa tôi ra.” Giản Tích Nhu giận dỗi ra mặt.Lần này cô nhất định phải dạy cho hắn một bài học!“Được được, anh cút liền.”Hắn biết thân biết phận, lập tức cút xuống giường quỳ gối ăn năn hối lỗi.“Này anh làm gì vậy?”Giản Tích Nhu thấy hắn quỳ xuống thì hốt hoảng xuống giường định đỡ hắn dậy nhưng bị hắn ngăn lại.“Em cứ để tôi quỳ, lần này là tôi sai.” Phong Thừa Trạch nhất quyết không chịu đứng dậy, cúi đầu hối lỗi.Thái độ này của hắn thực sự làm cô bất ngờ một phen.Sở dĩ trước nay Phong Thừa Trạch luôn là một tổng tài cao cao tại thượng đầu đội trời chân đạp đất nhưng ngày hôm nay hắn lại quỳ gối xin lỗi cô!Thật sự là một chuyện rất sốc!“Anh điên rồi, mau mau đứng dậy.Mùa đông lạnh như này anh quỳ vậy không sợ bị cảm sao?” Cô vừa nói vừa kéo hắn đứng dậy.Phong Thừa Trạch thuận theo ý cô đứng dậy, nét mặt vui tươi lộ rõ.“Em đang quan tâm tôi sao?”Giản Tích Nhu bị hắn hỏi đúng trọng tâm, mặt bắt đầu đỏ.“Ngại rồi sao?” Được nước lấn tới, hắn tiến sát lại gần cô tiếp tục hỏi.Giản Tích Nhu ngại ngùng đẩy hắn ra, không tiếp tục trả lời hắn mà chỉ im lặng.Nhìn dáng vẻ của cô, hắn có thể chắc chắn được rằng cô thực sự đã nảy sinh tình cảm với hắn.……Giản Tích Nhu nằm trong viện nhàm chán tới nỗi nằng nặc đòi về nhà dưỡng thương chứ nhất quyết không chịu tiếp tục nằm viện, Phong Thừa Trạch vì cưng chiều cô mà đã làm thủ tục xuất viện cho cô.Trong phòng bệnh của cô lúc này chỉ có cô và hắn, cô ngồi trên ghế sofa ăn sáng còn ai kia thì dọn dẹp đồ đạc cho cô.Giản Tích Nhu lúc đầu cũng muốn tự dọn nhưng hắn nhất quyết không cho nên đành thôi.“Em thấy trong người thế nào? Xuất viện có thực sự ổn không đó?” Sau khi dọn đồ xong, hắn liền ngồi xuống cạnh cô ân cần hỏi.Giản Tích Nhu lập tức dừng lại hành động ăn uống của mình, ngẩng mặt lên nghiêm túc nhìn hắn.“Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ? Cơ thể tôi như nào tôi phải biết chứ.”Nghe cô nói xong hắn thấy cũng hợp lí nên cũng thôi không hỏi nữa, đứng lên xách đồ cùng cô về nhà.Nào ngờ đâu trái đất tròn đến thế, vừa xuống đại sảnh bệnh viện hai người liền gặp phải Cố Minh Nguyệt - người mà hắn từng chọn làm đối tượng liên hôn.“Ơ Thần, anh bị sao mà lại từ bệnh viện ra vậy?” Cô ta vừa nhìn thấy anh liền tháo kính râm xuống, động tác tao nhã đúng chuẩn tiểu thư đài các.Hắn nghe vậy liền giật mình một cái, mở to mắt nhìn cô ta.Phong Thừa Trạch hắn vốn định tránh cô ta như tránh tà để tránh cô hiểu nhầm, ai có mà ngờ tới chưa kịp né đã gặp cô ta ngay trước mặt cô cơ chứ.“Tôi không bị sao mà là vợ tương lai của tôi bị thương.”Hắn khó chịu ra mặt, từ “vợ tương lai” được hắn nhấn mạnh khiến cho Cố Minh Nguyệt cau mày.Mới có 2 năm trôi qua mà hắn đã có đối tượng mới rồi sao? Thật là uổng công cô ta luôn mong ngón được gặp lại hắn mà.“Anh có đối tượng mới rồi sao?”Cố Minh Nguyệt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó thầm đánh giá.Ngoại trừ thân hình đầy đặn hơn cô ta một chút còn lại chẳng có gì hơn cô ta hết!Phong Thừa Trạch thì vừa nhìn liền biết cô ta đang đánh giá cô liền không nhanh không chậm nói ra một câu khiến cô ta cứng họng.“Cô ấy không phải là người mà cô vừa nhìn liền đánh giá được đâu!” Nói xong hắn nắm lấy tay cô bước đi.Cố Minh Nguyệt thấy vậy liền nhanh chân đi đến chặn hắn lại, bắt đầu bày ra dáng vẻ giả tạo.“Mới có 2 năm mà anh đã nỡ quên tình cảm của hai chúng ta rồi sao? Có phải anh vì cô ta mà quên đi tình cảm của chúng ta không?” Cô ta gào lên rất to, thu hút được sự chú ý của những người xung quanh đó.Sở Minh nghe vậy thì xanh mặt, tiểu thư Cố gia sau 2 năm trở về liền không sợ hắn nữa sao?Thật điên rồ!“Người đàn ông kia nhìn sáng sủa mà tồi tệ vậy sao? Đúng là không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một con người mà.”“Người phụ nữ đứng cạnh người đàn ông kia không phải là thần y đó chứ? Thật không thể tin nổi!”Lời xì xào bàn tàn nổi lên ngày một nhiều, Cố Minh Nguyệt thì âm thầm nhếch môi cười đắc ý.Để xem Phong Thừa Trạch tài giỏi như vậy sẽ xử lý tình huống này như thế nào.Phong Thừa Trạch vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm của mình, một tay đặt lên eo cô kéo cô sát lại phía mình thì thầm vào tai cô gì đó.Được sự đồng ý của cô, hắn liền đắc ý nói.“Ôi vợ, đừng hiểu lầm anh! Em đang có thai, đừng kích động!”.

Chương 58: 58: Chạm Mặt