Cơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Tuyết Chi. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Tuyết Chi mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy, rút một…
Chương 9: 9: Tôi Nói Tôi Sẽ Theo Đuổi Em
Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho AnhTác giả: to_the_eternityTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Tuyết Chi. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Tuyết Chi mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy, rút một… Mặc dù trong quá khứ đã từng bị anh làm tổn thương nhưng Tuyết Chi khôngthể không công nhận Bắc Minh Hạo đích thật là người đàn ông rất có sứcthu hút.Có thể là anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bắc MinhHạo xoay người ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm cho tắt lửa,sau đó mới mở cửa xe ra: “Em tỉnh rồi sao?”Tuyết Chi để ý đến dưới chân anh có hơn mười mấy đầu mẩu thuốc.Cô bình thản nhếch môi, trước giờ cô chưa từng biết anh lại có tính nhẫn nại như vậy.Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô lao công ở đây dữ lắm, sẽ mắng người đó.” Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước ra.Bắc Minh Hạo không quan tâm, cười cười, anh đứng thẳng người, gác cánh tay lên thành cửa xe nói: “Nếu như có người khiếu nại thì em có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”“Những chuyện này hàng xóm cũ của anhsẽ thích hợp hơn.” Nói xong cô xoay người bỏ đi, thậm chí đến cả câu cámơn cô cũng không nói.Bắc Minh Hạo nhếch mép cười, thái độlúc nồng nhiệt, lúc lạnh lùng của cô lại khiến cho anh dâng lên cáikh*** c*m muốn chinh phục mà trước đây chưa từng có.Ngày hôm sau, Tuyết Chi thức dậy hơi muộn, thím Đỗ hâm nóng lại đồ ăn sáng vànhắc nhở cô hôm qua say rượu thì hôm nay nhất định phải ăn.Trương Tuyết Chi ngẩn người: “Thím Đỗ, sao thím biết hôm qua tôi uống rượu?”“Hân Dĩnh nói tôi biết.”Tuyết Chi nhắm mắt cúi đầu tiếp tục ăn sáng.Không cần hỏi thì cô cũng có đoán được mọi người trong nhà đều đã biết chuyệncô đêm qua uống rượu say rồi mới về.Tối nay ba về kiểu gì cũng sẽ giáohuấn cô một trận cho xem, đây đều là nhờ vào công sức cực lực tuyêntruyền của Đỗ Hân Dĩnh!Thím Đỗ cảm thấy xót xa, lên tiếng nhắcnhở cô: “Tuyết Chi à, dù sao cô cũng là con gái, đêm khuya không nênuống rượu với người khác ở bên ngoài mới đúng? Hơn nữa Dạ dày cô khôngtốt, lần sau không được uống rượu nữa biết chưa?”Tuyết Chi mỉm cười: “Ừm, tôi biết rồi.”Giờ chưa phải là lúc tính sổ với Đỗ Hân Dĩnh, vì hôm nay cô còn việc khác quan trọng hơn phải làm!Ăn sáng xong, cô quay trở lại phòng rồi mở tủ quần áo ra tìm kiếm, cuốicùng cũng tìm thấy chiếc đầm màu xanh da trời nhạt ở góc tủ.Đây là chiếc đầm mà cô mặc trong lần đầu tiên gặp Tiêu Chí Khiêm, nhìn chiếc đầm mà ánh mắt của cô dịu đi nhiều.Sau khi thay đồ xong, cô buộc tóc cao, sau đó lấy trong tủ đôi bông tai hạttrân châu đeo lên, cuối cùng nhìn lại mình trong gương một lươt, kiểmtra mọi thứ xong xuôi rồi bước ra ngoài.Khung cảnh có vẻ như không thay đổi gì so với hai năm trước, có chăng là lần này cô là người chủ động đi gặp Tiêu Chí Khiêm!Tuyết Chi mới bước ra khỏi cửa tòa nhà đã nhìn thấy ngay chiếc Audi đậu trướccửa, bất chợt cô dừng bước, nhăn mặt nhìn người đàn ông đang đứng trướcđầu xeBắc Minh Hạo diện bộ vest thanh lịch, áo sơ mi bên trongtháo hai nút áo trên cùng, để lộ làn da màu mật rám nắng.Anh tháo kínhrâm xuống để lộ gương mặt tuấn tú, như cười như không nhìn cô.Cô hôm nay diện chiếc đầm này khá bắt mắt, chiếc áo khoác vest trắng nhỏnhắn phối với đầm ngắn màu xanh nhạt, đi đôi cao gót màu bạc tôn lên đôichân thon dài của cô.Cơn gió nhẹ thổi qua, góc váy khẽ bay bay, cặpđùi trắng trẻo của cô lấp ló, trong phút chốc ánh mắt anh trở nên nóngrực hơn, nơi nào đó trên người anh bất chợt có phản ứng theo.Bắc Minh Hạo không tin vào mắt mình, anh càng không tin cơ thể anh lại cóphản ứng mạnh với cặp đùi của người phụ nữ đối diện như thế?Cô thật sự không khác gì yêu tinh đúng nghĩa.“Nếu như tôi nói tôi sẽ theo đuổi em, em có từ chối tôi không?” Anh thốt racâu nói mang hàm ý ngỏ lời, trong đó còn có hơi hướng của sự bá đạo.Trương Tuyết Chi giật mình vì lời nói của anh, cô có nằm mơ cũng không ngờ saukhi sống lại, gặp lại anh, cô lại dễ dàng lọt vào mắt xanh của anh nhưthế.Vậy thì sự si mê điên cuồng của cô kiếp trước thì sao đây?Vào lúc cô hoàn toàn không trông mong, hy vọng gì nơi anh nữa thì anhlại xoay chuyển 180 độ?Trương Tuyết Chi tự trấn tĩnh lại mình, cô biết là anh không phải thật lòngyêu thích cô, chẳng qua chỉ là thay đổi chiến lược tấn công để thỏa hammuốn chinh phục của anh mà thôi.Cô cười tươi đi về phía anh:“Anh muốn theo đuổi tôi là vì tôi là Trương Tuyết Chi? Hay là vì tôi làcon gái của chủ tịch thành phố?”Sự thẳng thắn của cô lại khiếncho Bắc Minh Hạo ngạc nhiên hơn, càng khiến anh thay đổi cách nhìn vềcô.Cô lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh kiêu căng ương ngạnh, hamvinh hoa phú quý mà Hân Dĩnh nhắc đến.Bắc Minh Hạo thản nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm sâu lại dịu dàng: “Em không tự tin về bản thân mình thế sao?”Trương Tuyết Chi bước đến trước mặt anh, dù cô đang mang đôi cao gót cao mườiphân, nhưng chiều cao của cô vẫn chưa ngang bằng với anh.Cô ngẩng đầulên nhìn từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh, theo ánh nhìn củacô, ánh mắt Bắc Minh Hạo cũng dần trở nên nóng rực hơn, và lần nữa cơthể anh lại có phản ứng rõ ràng hơn.“Người muốn theo đuổi tôinhiều vô số, anh lấy tư cách gì để theo đuổi tôi?” Cô lên tiếng đáp trảvới thái độ kiêu ngạo, đôi môi mọng đỏ của cô ghé sát vào anh, khiến chohơi thở của cô vô tình lướt qua chiếc cằm trơn bóng của anh.Ánh mắt của Bắc Minh Hạo tối lại, sâu hút hơn, bất chợt anh vươn tay ra ômlấy phần eo mềm mại của cô, kéo cô sát người mình hơn: “Em thích chơitrò đuổi bắt? Vậy thì em đã tìm được người thợ săn rồi đây.”
Mặc dù trong quá khứ đã từng bị anh làm tổn thương nhưng Tuyết Chi không
thể không công nhận Bắc Minh Hạo đích thật là người đàn ông rất có sức
thu hút.
Có thể là anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bắc Minh
Hạo xoay người ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm cho tắt lửa,
sau đó mới mở cửa xe ra: “Em tỉnh rồi sao?”
Tuyết Chi để ý đến dưới chân anh có hơn mười mấy đầu mẩu thuốc.
Cô bình thản nhếch môi, trước giờ cô chưa từng biết anh lại có tính nhẫn nại như vậy.
Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô lao công ở đây dữ lắm, sẽ mắng người đó.” Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước ra.
Bắc Minh Hạo không quan tâm, cười cười, anh đứng thẳng người, gác cánh tay lên thành cửa xe nói: “Nếu như có người khiếu nại thì em có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Những chuyện này hàng xóm cũ của anh
sẽ thích hợp hơn.” Nói xong cô xoay người bỏ đi, thậm chí đến cả câu cám
ơn cô cũng không nói.
Bắc Minh Hạo nhếch mép cười, thái độ
lúc nồng nhiệt, lúc lạnh lùng của cô lại khiến cho anh dâng lên cái
kh*** c*m muốn chinh phục mà trước đây chưa từng có.
Ngày hôm sau, Tuyết Chi thức dậy hơi muộn, thím Đỗ hâm nóng lại đồ ăn sáng và
nhắc nhở cô hôm qua say rượu thì hôm nay nhất định phải ăn.
Trương Tuyết Chi ngẩn người: “Thím Đỗ, sao thím biết hôm qua tôi uống rượu?”
“Hân Dĩnh nói tôi biết.”
Tuyết Chi nhắm mắt cúi đầu tiếp tục ăn sáng.
Không cần hỏi thì cô cũng có đoán được mọi người trong nhà đều đã biết chuyện
cô đêm qua uống rượu say rồi mới về.
Tối nay ba về kiểu gì cũng sẽ giáo
huấn cô một trận cho xem, đây đều là nhờ vào công sức cực lực tuyên
truyền của Đỗ Hân Dĩnh!
Thím Đỗ cảm thấy xót xa, lên tiếng nhắc
nhở cô: “Tuyết Chi à, dù sao cô cũng là con gái, đêm khuya không nên
uống rượu với người khác ở bên ngoài mới đúng? Hơn nữa Dạ dày cô không
tốt, lần sau không được uống rượu nữa biết chưa?”
Tuyết Chi mỉm cười: “Ừm, tôi biết rồi.”
Giờ chưa phải là lúc tính sổ với Đỗ Hân Dĩnh, vì hôm nay cô còn việc khác quan trọng hơn phải làm!
Ăn sáng xong, cô quay trở lại phòng rồi mở tủ quần áo ra tìm kiếm, cuối
cùng cũng tìm thấy chiếc đầm màu xanh da trời nhạt ở góc tủ.
Đây là chiếc đầm mà cô mặc trong lần đầu tiên gặp Tiêu Chí Khiêm, nhìn chiếc đầm mà ánh mắt của cô dịu đi nhiều.
Sau khi thay đồ xong, cô buộc tóc cao, sau đó lấy trong tủ đôi bông tai hạt
trân châu đeo lên, cuối cùng nhìn lại mình trong gương một lươt, kiểm
tra mọi thứ xong xuôi rồi bước ra ngoài.
Khung cảnh có vẻ như không thay đổi gì so với hai năm trước, có chăng là lần này cô là người chủ động đi gặp Tiêu Chí Khiêm!
Tuyết Chi mới bước ra khỏi cửa tòa nhà đã nhìn thấy ngay chiếc Audi đậu trước
cửa, bất chợt cô dừng bước, nhăn mặt nhìn người đàn ông đang đứng trước
đầu xe
Bắc Minh Hạo diện bộ vest thanh lịch, áo sơ mi bên trong
tháo hai nút áo trên cùng, để lộ làn da màu mật rám nắng.
Anh tháo kính
râm xuống để lộ gương mặt tuấn tú, như cười như không nhìn cô.
Cô hôm nay diện chiếc đầm này khá bắt mắt, chiếc áo khoác vest trắng nhỏ
nhắn phối với đầm ngắn màu xanh nhạt, đi đôi cao gót màu bạc tôn lên đôi
chân thon dài của cô.
Cơn gió nhẹ thổi qua, góc váy khẽ bay bay, cặp
đùi trắng trẻo của cô lấp ló, trong phút chốc ánh mắt anh trở nên nóng
rực hơn, nơi nào đó trên người anh bất chợt có phản ứng theo.
Bắc Minh Hạo không tin vào mắt mình, anh càng không tin cơ thể anh lại có
phản ứng mạnh với cặp đùi của người phụ nữ đối diện như thế?
Cô thật sự không khác gì yêu tinh đúng nghĩa.
“Nếu như tôi nói tôi sẽ theo đuổi em, em có từ chối tôi không?” Anh thốt ra
câu nói mang hàm ý ngỏ lời, trong đó còn có hơi hướng của sự bá đạo.
Trương Tuyết Chi giật mình vì lời nói của anh, cô có nằm mơ cũng không ngờ sau
khi sống lại, gặp lại anh, cô lại dễ dàng lọt vào mắt xanh của anh như
thế.
Vậy thì sự si mê điên cuồng của cô kiếp trước thì sao đây?
Vào lúc cô hoàn toàn không trông mong, hy vọng gì nơi anh nữa thì anh
lại xoay chuyển 180 độ?
Trương Tuyết Chi tự trấn tĩnh lại mình, cô biết là anh không phải thật lòng
yêu thích cô, chẳng qua chỉ là thay đổi chiến lược tấn công để thỏa ham
muốn chinh phục của anh mà thôi.
Cô cười tươi đi về phía anh:
“Anh muốn theo đuổi tôi là vì tôi là Trương Tuyết Chi? Hay là vì tôi là
con gái của chủ tịch thành phố?”
Sự thẳng thắn của cô lại khiến
cho Bắc Minh Hạo ngạc nhiên hơn, càng khiến anh thay đổi cách nhìn về
cô.
Cô lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh kiêu căng ương ngạnh, ham
vinh hoa phú quý mà Hân Dĩnh nhắc đến.
Bắc Minh Hạo thản nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm sâu lại dịu dàng: “Em không tự tin về bản thân mình thế sao?”
Trương Tuyết Chi bước đến trước mặt anh, dù cô đang mang đôi cao gót cao mười
phân, nhưng chiều cao của cô vẫn chưa ngang bằng với anh.
Cô ngẩng đầu
lên nhìn từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh, theo ánh nhìn của
cô, ánh mắt Bắc Minh Hạo cũng dần trở nên nóng rực hơn, và lần nữa cơ
thể anh lại có phản ứng rõ ràng hơn.
“Người muốn theo đuổi tôi
nhiều vô số, anh lấy tư cách gì để theo đuổi tôi?” Cô lên tiếng đáp trả
với thái độ kiêu ngạo, đôi môi mọng đỏ của cô ghé sát vào anh, khiến cho
hơi thở của cô vô tình lướt qua chiếc cằm trơn bóng của anh.
Ánh mắt của Bắc Minh Hạo tối lại, sâu hút hơn, bất chợt anh vươn tay ra ôm
lấy phần eo mềm mại của cô, kéo cô sát người mình hơn: “Em thích chơi
trò đuổi bắt? Vậy thì em đã tìm được người thợ săn rồi đây.”
Trọng Sinh Quay Về Bù Đắp Cho AnhTác giả: to_the_eternityTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhCơ thể đau đớn giống như bị xé rách ra vậy. Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả trên cổ Trương Tuyết Chi. Cô đau đến mức mỗi lỗ chân lông như nở rộng ra, mồ hôi lạnh chảy nhỏ giọt trên má. Khi anh tấn công mạnh mẽ vào tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, cô bỗng dưng muốn bật khóc. Cô mong chờ lâu như vậy, cuối cùng… Động tác của người đàn ông càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang vô cùng bất mãn, hận không thể nghiền nát cô. Hai tay cô túm chặt vào ga giường, đón lấy động tác của anh, cơ thể giống như đã vỡ ra một nửa, nhưng vẫn ngoan cố nghiến chặt răng, không phát ra tiếng nào. Giống như một con dã thú đã bị bỏ đói lâu ngày, người đàn ông vô cùng hung hăng, không hề để ý đến cảm nhận của cô. Cuối cùng, anh thấp giọng gầm một tiếng, kết thúc. Người đàn ông nằm trên người cô, phòng ngủ yên ắng không một tiếng động, từ đầu đến cuối, cô không nói một câu gì. Trương Tuyết Chi mở mắt, ánh mắt thâm tình nhìn góc nghiêng anh tuấn của anh, vừa định mở miệng, người đàn ông đã ngồi dậy, rút một… Mặc dù trong quá khứ đã từng bị anh làm tổn thương nhưng Tuyết Chi khôngthể không công nhận Bắc Minh Hạo đích thật là người đàn ông rất có sứcthu hút.Có thể là anh cảm nhận được cô đang nhìn mình, Bắc MinhHạo xoay người ném điếu thuốc xuống đất, rồi dùng chân giẫm cho tắt lửa,sau đó mới mở cửa xe ra: “Em tỉnh rồi sao?”Tuyết Chi để ý đến dưới chân anh có hơn mười mấy đầu mẩu thuốc.Cô bình thản nhếch môi, trước giờ cô chưa từng biết anh lại có tính nhẫn nại như vậy.Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Cô lao công ở đây dữ lắm, sẽ mắng người đó.” Vừa nói cô vừa đẩy cửa xe bước ra.Bắc Minh Hạo không quan tâm, cười cười, anh đứng thẳng người, gác cánh tay lên thành cửa xe nói: “Nếu như có người khiếu nại thì em có thể tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”“Những chuyện này hàng xóm cũ của anhsẽ thích hợp hơn.” Nói xong cô xoay người bỏ đi, thậm chí đến cả câu cámơn cô cũng không nói.Bắc Minh Hạo nhếch mép cười, thái độlúc nồng nhiệt, lúc lạnh lùng của cô lại khiến cho anh dâng lên cáikh*** c*m muốn chinh phục mà trước đây chưa từng có.Ngày hôm sau, Tuyết Chi thức dậy hơi muộn, thím Đỗ hâm nóng lại đồ ăn sáng vànhắc nhở cô hôm qua say rượu thì hôm nay nhất định phải ăn.Trương Tuyết Chi ngẩn người: “Thím Đỗ, sao thím biết hôm qua tôi uống rượu?”“Hân Dĩnh nói tôi biết.”Tuyết Chi nhắm mắt cúi đầu tiếp tục ăn sáng.Không cần hỏi thì cô cũng có đoán được mọi người trong nhà đều đã biết chuyệncô đêm qua uống rượu say rồi mới về.Tối nay ba về kiểu gì cũng sẽ giáohuấn cô một trận cho xem, đây đều là nhờ vào công sức cực lực tuyêntruyền của Đỗ Hân Dĩnh!Thím Đỗ cảm thấy xót xa, lên tiếng nhắcnhở cô: “Tuyết Chi à, dù sao cô cũng là con gái, đêm khuya không nênuống rượu với người khác ở bên ngoài mới đúng? Hơn nữa Dạ dày cô khôngtốt, lần sau không được uống rượu nữa biết chưa?”Tuyết Chi mỉm cười: “Ừm, tôi biết rồi.”Giờ chưa phải là lúc tính sổ với Đỗ Hân Dĩnh, vì hôm nay cô còn việc khác quan trọng hơn phải làm!Ăn sáng xong, cô quay trở lại phòng rồi mở tủ quần áo ra tìm kiếm, cuốicùng cũng tìm thấy chiếc đầm màu xanh da trời nhạt ở góc tủ.Đây là chiếc đầm mà cô mặc trong lần đầu tiên gặp Tiêu Chí Khiêm, nhìn chiếc đầm mà ánh mắt của cô dịu đi nhiều.Sau khi thay đồ xong, cô buộc tóc cao, sau đó lấy trong tủ đôi bông tai hạttrân châu đeo lên, cuối cùng nhìn lại mình trong gương một lươt, kiểmtra mọi thứ xong xuôi rồi bước ra ngoài.Khung cảnh có vẻ như không thay đổi gì so với hai năm trước, có chăng là lần này cô là người chủ động đi gặp Tiêu Chí Khiêm!Tuyết Chi mới bước ra khỏi cửa tòa nhà đã nhìn thấy ngay chiếc Audi đậu trướccửa, bất chợt cô dừng bước, nhăn mặt nhìn người đàn ông đang đứng trướcđầu xeBắc Minh Hạo diện bộ vest thanh lịch, áo sơ mi bên trongtháo hai nút áo trên cùng, để lộ làn da màu mật rám nắng.Anh tháo kínhrâm xuống để lộ gương mặt tuấn tú, như cười như không nhìn cô.Cô hôm nay diện chiếc đầm này khá bắt mắt, chiếc áo khoác vest trắng nhỏnhắn phối với đầm ngắn màu xanh nhạt, đi đôi cao gót màu bạc tôn lên đôichân thon dài của cô.Cơn gió nhẹ thổi qua, góc váy khẽ bay bay, cặpđùi trắng trẻo của cô lấp ló, trong phút chốc ánh mắt anh trở nên nóngrực hơn, nơi nào đó trên người anh bất chợt có phản ứng theo.Bắc Minh Hạo không tin vào mắt mình, anh càng không tin cơ thể anh lại cóphản ứng mạnh với cặp đùi của người phụ nữ đối diện như thế?Cô thật sự không khác gì yêu tinh đúng nghĩa.“Nếu như tôi nói tôi sẽ theo đuổi em, em có từ chối tôi không?” Anh thốt racâu nói mang hàm ý ngỏ lời, trong đó còn có hơi hướng của sự bá đạo.Trương Tuyết Chi giật mình vì lời nói của anh, cô có nằm mơ cũng không ngờ saukhi sống lại, gặp lại anh, cô lại dễ dàng lọt vào mắt xanh của anh nhưthế.Vậy thì sự si mê điên cuồng của cô kiếp trước thì sao đây?Vào lúc cô hoàn toàn không trông mong, hy vọng gì nơi anh nữa thì anhlại xoay chuyển 180 độ?Trương Tuyết Chi tự trấn tĩnh lại mình, cô biết là anh không phải thật lòngyêu thích cô, chẳng qua chỉ là thay đổi chiến lược tấn công để thỏa hammuốn chinh phục của anh mà thôi.Cô cười tươi đi về phía anh:“Anh muốn theo đuổi tôi là vì tôi là Trương Tuyết Chi? Hay là vì tôi làcon gái của chủ tịch thành phố?”Sự thẳng thắn của cô lại khiếncho Bắc Minh Hạo ngạc nhiên hơn, càng khiến anh thay đổi cách nhìn vềcô.Cô lúc này hoàn toàn khác xa với hình ảnh kiêu căng ương ngạnh, hamvinh hoa phú quý mà Hân Dĩnh nhắc đến.Bắc Minh Hạo thản nhiên nhìn cô với ánh mắt thâm sâu lại dịu dàng: “Em không tự tin về bản thân mình thế sao?”Trương Tuyết Chi bước đến trước mặt anh, dù cô đang mang đôi cao gót cao mườiphân, nhưng chiều cao của cô vẫn chưa ngang bằng với anh.Cô ngẩng đầulên nhìn từng đường nét tuấn tú trên gương mặt anh, theo ánh nhìn củacô, ánh mắt Bắc Minh Hạo cũng dần trở nên nóng rực hơn, và lần nữa cơthể anh lại có phản ứng rõ ràng hơn.“Người muốn theo đuổi tôinhiều vô số, anh lấy tư cách gì để theo đuổi tôi?” Cô lên tiếng đáp trảvới thái độ kiêu ngạo, đôi môi mọng đỏ của cô ghé sát vào anh, khiến chohơi thở của cô vô tình lướt qua chiếc cằm trơn bóng của anh.Ánh mắt của Bắc Minh Hạo tối lại, sâu hút hơn, bất chợt anh vươn tay ra ômlấy phần eo mềm mại của cô, kéo cô sát người mình hơn: “Em thích chơitrò đuổi bắt? Vậy thì em đã tìm được người thợ săn rồi đây.”