Tác giả:

Chạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi…

Chương 3: Chương CHAP 2.1

Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Au ui!- Nó vừa lấy tay xoa trán vừa kêu. Chẳng biết hôm nay nó bước chân nào ra khỏi cửa trước để ngày hôm nay xui dữ vậy.Còn người kia thì tuy đau nhưng vẫn nhất định tuân theo chủ nghĩa: " Im lặng là vàng".Thấy người kia va vào mình mà không nói gì, nó tức tối hét lên:- Nè! Bộ cậu có có mắt để làm cảnh hả? Mà sao đâm vào người ta mà không biết xin lỗi vậy?- Nó tuôn một tràng dài.- Người có lỗi là cô chứ không phải Khánh nha! Tại cô mải tám mà không nhìn đường sao lại đổ lỗi cho người ta?- Gia Huy lên tiếng bênh vực bạn.- Đây không phải việc của anh. Đồ hóng hớt!- Nó quay sang lườm cậu nhưng khi thấy khuôn mặt đó thì lại thấy quen quen. Không muốn suy nghĩ chi cho đau đầu, nó lên tiếng hỏi:- Nè! Tôi và cậu gặp nhau lần nào chưa vậy?Gia HUy bây giờ mới để ý tới nó. Quay sang nhìn nó rồi bất ngờ nói:- Là cô?!- Tôi sao?- Nó thắc mắc( sao ngu zữ zậy chị)- Cô là con nhỏ tôi vừa gặp ở con hẻm gần đường Đinh Tiên Hoàng lúc đang đánh nhau với lũ đầu gấu, nhớ chưa?- Gia Huy giải đáp thắc mắc cho nó.- À! Thì ra anh là cái tên hâm đơ đấy- Nó gật gù khi nhớ lại việc đó.- Cô nói ai hâm đơ hả? Muốn chết không?- Gia Huy nổi khùng.- Không! Tôi vẫn còn yêu đời lắm! Anh muốn chết thì chết một mình đi- Nó bật lại bằng thái độ tỉnh bơ khiến 2 người kia( Minh Khánh và Quốc Bảo) thầm khâm phục nó vì từ trước tới nay chưa ai có thể thắng được Gia Huy về vụ này.- Nè, Trang, mày có định đi ăn kem không thì bảo?! Định đứng đây cãi với mấy tên hâm này đến hết buổi à?- Lan cắt ngang cuộc cãi vã của 2 đứa.- Cô nói ai hâm hả?- Bây giờ Quốc Bảo mới lên tiếng.- Ơ! Tôi nói phong long à! Trúng ai thì trúng- Lan cũng ngang nhiên đáp lại.- Cô...-Bảo cứng họng.- Đừng gọi tôi là cô. Mau già lắm! Với cả tôi cũng không có đứa cháu thiểu năng như anh đâu, hotboy Quốc Bảo ạ!- Lan tiếp tục chọc. Thì ra vì từ lâu Lan đã ghét ba hotboy của trường là Gia Huy, Minh Khánh và Quốc Bảo nên bây giờ có cơ hội tốt việc gì phải im lặng.- Sao cô biết tên tôi?- Bảo thắc mắc.- Anh không cần biết- Nói với Bảo- Mình đi vào ăn kem thôi Trang- Quay sang nó.Nói xong cả hai đứa cùng bước đi mặc kệ 2 cái đầu đang bốc khói của Gia Huy, Quốc Bảo và nụ cười nhếch mép đầy thú vị nhưng kín đáo của Minh Khánh.Mấy người kia sau một hồi tức giận thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại và rủ nhau đi về vì không muốn thấy mặt 2 đứa nó. Trong đầu của Gia Huy và Quốc Bảo Có chung 1 suy nghĩ:" Cô đợi đó, con nhỏ đanh đá/ đáng ghét! Tôi thề là phải trả thù cô cho bằng được". Còn riêng Minh Khánh lại nghĩ:" Hai cô gái này tài thật, nhất là cô- Trần Quỳnh Trang! Để xem 2 người sẽ ra sao khi gặp lại."Còn 2 đứa nó thì sau khi trêu tức được 2 người kia thì tâm trạng cực kì vui vẻ nên đứa nào cũng vừa ăn vừa cười thật tươi( như đười ươi) làm mấy vị khách trong quán cứ tưởng là 2 đứa điên vừa trốn viện (==") nhưng cả 2 cũng chẳng thèm để ý. Sau khi ăn xong, cả 2 cùng nhau ra công viên chơi thêm một lúc nữa rồi nó chở Lan về nhà. Hai đứa tạm biệt nhau rồi nó nhanh chóng đạp xe về nhà.

Au ui!- Nó vừa lấy tay xoa trán vừa kêu. Chẳng biết hôm nay nó bước chân nào ra khỏi cửa trước để ngày hôm nay xui dữ vậy.

Còn người kia thì tuy đau nhưng vẫn nhất định tuân theo chủ nghĩa: " Im lặng là vàng".

Thấy người kia va vào mình mà không nói gì, nó tức tối hét lên:

- Nè! Bộ cậu có có mắt để làm cảnh hả? Mà sao đâm vào người ta mà không biết xin lỗi vậy?- Nó tuôn một tràng dài.

- Người có lỗi là cô chứ không phải Khánh nha! Tại cô mải tám mà không nhìn đường sao lại đổ lỗi cho người ta?- Gia Huy lên tiếng bênh vực bạn.

- Đây không phải việc của anh. Đồ hóng hớt!- Nó quay sang lườm cậu nhưng khi thấy khuôn mặt đó thì lại thấy quen quen. Không muốn suy nghĩ chi cho đau đầu, nó lên tiếng hỏi:

- Nè! Tôi và cậu gặp nhau lần nào chưa vậy?

Gia HUy bây giờ mới để ý tới nó. Quay sang nhìn nó rồi bất ngờ nói:

- Là cô?!

- Tôi sao?- Nó thắc mắc( sao ngu zữ zậy chị)

- Cô là con nhỏ tôi vừa gặp ở con hẻm gần đường Đinh Tiên Hoàng lúc đang đánh nhau với lũ đầu gấu, nhớ chưa?- Gia Huy giải đáp thắc mắc cho nó.

- À! Thì ra anh là cái tên hâm đơ đấy- Nó gật gù khi nhớ lại việc đó.

- Cô nói ai hâm đơ hả? Muốn chết không?- Gia Huy nổi khùng.

- Không! Tôi vẫn còn yêu đời lắm! Anh muốn chết thì chết một mình đi- Nó bật lại bằng thái độ tỉnh bơ khiến 2 người kia( Minh Khánh và Quốc Bảo) thầm khâm phục nó vì từ trước tới nay chưa ai có thể thắng được Gia Huy về vụ này.

- Nè, Trang, mày có định đi ăn kem không thì bảo?! Định đứng đây cãi với mấy tên hâm này đến hết buổi à?- Lan cắt ngang cuộc cãi vã của 2 đứa.

- Cô nói ai hâm hả?- Bây giờ Quốc Bảo mới lên tiếng.

- Ơ! Tôi nói phong long à! Trúng ai thì trúng- Lan cũng ngang nhiên đáp lại.

- Cô...-Bảo cứng họng.

- Đừng gọi tôi là cô. Mau già lắm! Với cả tôi cũng không có đứa cháu thiểu năng như anh đâu, hotboy Quốc Bảo ạ!- Lan tiếp tục chọc. Thì ra vì từ lâu Lan đã ghét ba hotboy của trường là Gia Huy, Minh Khánh và Quốc Bảo nên bây giờ có cơ hội tốt việc gì phải im lặng.

- Sao cô biết tên tôi?- Bảo thắc mắc.

- Anh không cần biết- Nói với Bảo- Mình đi vào ăn kem thôi Trang- Quay sang nó.

Nói xong cả hai đứa cùng bước đi mặc kệ 2 cái đầu đang bốc khói của Gia Huy, Quốc Bảo và nụ cười nhếch mép đầy thú vị nhưng kín đáo của Minh Khánh.

Mấy người kia sau một hồi tức giận thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại và rủ nhau đi về vì không muốn thấy mặt 2 đứa nó. Trong đầu của Gia Huy và Quốc Bảo Có chung 1 suy nghĩ:" Cô đợi đó, con nhỏ đanh đá/ đáng ghét! Tôi thề là phải trả thù cô cho bằng được". Còn riêng Minh Khánh lại nghĩ:" Hai cô gái này tài thật, nhất là cô- Trần Quỳnh Trang! Để xem 2 người sẽ ra sao khi gặp lại."

Còn 2 đứa nó thì sau khi trêu tức được 2 người kia thì tâm trạng cực kì vui vẻ nên đứa nào cũng vừa ăn vừa cười thật tươi( như đười ươi) làm mấy vị khách trong quán cứ tưởng là 2 đứa điên vừa trốn viện (==") nhưng cả 2 cũng chẳng thèm để ý. Sau khi ăn xong, cả 2 cùng nhau ra công viên chơi thêm một lúc nữa rồi nó chở Lan về nhà. Hai đứa tạm biệt nhau rồi nó nhanh chóng đạp xe về nhà.

Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Au ui!- Nó vừa lấy tay xoa trán vừa kêu. Chẳng biết hôm nay nó bước chân nào ra khỏi cửa trước để ngày hôm nay xui dữ vậy.Còn người kia thì tuy đau nhưng vẫn nhất định tuân theo chủ nghĩa: " Im lặng là vàng".Thấy người kia va vào mình mà không nói gì, nó tức tối hét lên:- Nè! Bộ cậu có có mắt để làm cảnh hả? Mà sao đâm vào người ta mà không biết xin lỗi vậy?- Nó tuôn một tràng dài.- Người có lỗi là cô chứ không phải Khánh nha! Tại cô mải tám mà không nhìn đường sao lại đổ lỗi cho người ta?- Gia Huy lên tiếng bênh vực bạn.- Đây không phải việc của anh. Đồ hóng hớt!- Nó quay sang lườm cậu nhưng khi thấy khuôn mặt đó thì lại thấy quen quen. Không muốn suy nghĩ chi cho đau đầu, nó lên tiếng hỏi:- Nè! Tôi và cậu gặp nhau lần nào chưa vậy?Gia HUy bây giờ mới để ý tới nó. Quay sang nhìn nó rồi bất ngờ nói:- Là cô?!- Tôi sao?- Nó thắc mắc( sao ngu zữ zậy chị)- Cô là con nhỏ tôi vừa gặp ở con hẻm gần đường Đinh Tiên Hoàng lúc đang đánh nhau với lũ đầu gấu, nhớ chưa?- Gia Huy giải đáp thắc mắc cho nó.- À! Thì ra anh là cái tên hâm đơ đấy- Nó gật gù khi nhớ lại việc đó.- Cô nói ai hâm đơ hả? Muốn chết không?- Gia Huy nổi khùng.- Không! Tôi vẫn còn yêu đời lắm! Anh muốn chết thì chết một mình đi- Nó bật lại bằng thái độ tỉnh bơ khiến 2 người kia( Minh Khánh và Quốc Bảo) thầm khâm phục nó vì từ trước tới nay chưa ai có thể thắng được Gia Huy về vụ này.- Nè, Trang, mày có định đi ăn kem không thì bảo?! Định đứng đây cãi với mấy tên hâm này đến hết buổi à?- Lan cắt ngang cuộc cãi vã của 2 đứa.- Cô nói ai hâm hả?- Bây giờ Quốc Bảo mới lên tiếng.- Ơ! Tôi nói phong long à! Trúng ai thì trúng- Lan cũng ngang nhiên đáp lại.- Cô...-Bảo cứng họng.- Đừng gọi tôi là cô. Mau già lắm! Với cả tôi cũng không có đứa cháu thiểu năng như anh đâu, hotboy Quốc Bảo ạ!- Lan tiếp tục chọc. Thì ra vì từ lâu Lan đã ghét ba hotboy của trường là Gia Huy, Minh Khánh và Quốc Bảo nên bây giờ có cơ hội tốt việc gì phải im lặng.- Sao cô biết tên tôi?- Bảo thắc mắc.- Anh không cần biết- Nói với Bảo- Mình đi vào ăn kem thôi Trang- Quay sang nó.Nói xong cả hai đứa cùng bước đi mặc kệ 2 cái đầu đang bốc khói của Gia Huy, Quốc Bảo và nụ cười nhếch mép đầy thú vị nhưng kín đáo của Minh Khánh.Mấy người kia sau một hồi tức giận thì cuối cùng cũng bình tĩnh lại và rủ nhau đi về vì không muốn thấy mặt 2 đứa nó. Trong đầu của Gia Huy và Quốc Bảo Có chung 1 suy nghĩ:" Cô đợi đó, con nhỏ đanh đá/ đáng ghét! Tôi thề là phải trả thù cô cho bằng được". Còn riêng Minh Khánh lại nghĩ:" Hai cô gái này tài thật, nhất là cô- Trần Quỳnh Trang! Để xem 2 người sẽ ra sao khi gặp lại."Còn 2 đứa nó thì sau khi trêu tức được 2 người kia thì tâm trạng cực kì vui vẻ nên đứa nào cũng vừa ăn vừa cười thật tươi( như đười ươi) làm mấy vị khách trong quán cứ tưởng là 2 đứa điên vừa trốn viện (==") nhưng cả 2 cũng chẳng thèm để ý. Sau khi ăn xong, cả 2 cùng nhau ra công viên chơi thêm một lúc nữa rồi nó chở Lan về nhà. Hai đứa tạm biệt nhau rồi nó nhanh chóng đạp xe về nhà.

Chương 3: Chương CHAP 2.1