Chạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi…
Chương 13: Chương CHAP 8:
Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Quỳnh Trang ra tay!Mấy hôm nay nó vô cùng bức xúc vì cái bản mặt bánh bao thiu của cô bạn thân của mình. Chẳng biết co bị làm sao mà từ hôm gặp Bảo về thì cái mặt lúc nào cũng chảy dài thườn thượt, người khác nhìn vào cũng thấy nản mà nó hỏi Lan cũng không chịu nói. Mà nó cũng thấy lạ vì từ hôm đó tới giờ tên Bảo không bám theo cô bạn thận của mình nữa.Tình hình của Bảo cũng chẳng khác Lan là mấy. Từ hôm đó tới giờ hắn ta cứ như người mất hồn, lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt nhìn buồn ơi là buồn làm 2 thằng bạn nhìn mà chán. Mà hôm đi gặp Lan về Bảo cũng bị ốm 1 trận ra trò vì tội dầm mưa lâu mà lại vào mùa đông mới chết. May là chưa đi gặp tổ tiên. Huy và Khánh gặng hỏi mãi bằng mọi biện pháp thì Bảo mới nói cho cái lí do độc 2 chữ “ thất tình” làm 2 tên kia suýt điên.Và kết quả là cuộc gặp mặt của nó, Huy và Khánh ra đời để bàn việc " đại sự" của 2 người kia.Nó lên tiếng trước:- Có việc gì mà 2 người hẹn tôi ra đây nói chuyện zậy?- Thế cô không thắc mắc vì sao bạn cô zới thằng Bảo lại thành ra như bây giờ hả?- Huy nóng tính.- Tất nhiên là có nhưng mà hỏi Lan nó có nói đâu- Nó biện minh.- Tụi tôi pít lí do đó!- Khánh lên tiếng.- Sao? Kể đi!- Nó nghe vậy thì vội giục.- Từ từ xem nào! Là như zậy nè! Hôm 2 đứa tôi hỏi nó thì nó bảo thất tình nên chắc là hôm hẹn Lan ra nói chuyện thì nó "tỉnh tò" thêm lần nữa mà pị từ chối nên mới thành ra thế này! Hiểu chưa?- Khánh nói 1 tràng rồi hỏi.- Anh làm như tôi ngu lắm ấy- Nó bĩu môi.- Mà như zậy thì tại sao bạn cô ta( chỉ nó) lại suốt ngày ỉu xìu là thế nào?- Huy thắc mắc.- Ngu! Hồi tôi kể zới 2 người về vụ tên Bảo nói thích Lan ở sân sau trường đó, nhớ không? Lần đó Lan nó có nói là nó thích tên Bảo nhưng vì vụ tên đó ôm cô bè khác nên nó giận mà Lan nó cực kì cố chấp và cứng đầu nên mới từ chối đó!- Nó giải thích.- Đúng ha! Mà sao cô nói tôi ngu? Tôi mà như thế thì cô thành thiểu năng nhá!- Huy gật gù rồi bỗng nhớ ra điều gì đó và bật lại nó.- Anh thiểu năng thì có, đồ thần kinh!- Nó.- Cô thần kinh kinh í, đồ vô lễ (@@)!- Huy.- Anh á!- Nó.- Cô á!- Huy.- Anh- Cô- Anh- Cô....- IM!- Khánh hét làm Huy im bặt còn nó thì giật mình rồi lại ngồi khóc tu tu:- Oa... huhuhuhu... Mi dám bắt nạt ta! Đồ độc ác( @@ có hả?)! Huhuhuhu...Mọi người trong quán quay lại nhìn 3 người làm Khánh với Huy luống cuống không biết làm gì.- Tôi xin lỗi! Nín đi mà! Tôi hứa không hét lên zới cô nữa đâu! Nín đi ùi tôi cho kẹo nè!- Khánh dỗ nó như 1 đứa con nít í.- Tôi hông thèm kẹo! Mua kem cơ- Nó đòi hỏi.- Được rồi! Nín đi ùi tôi zới Huy mua cho cô thật nhìu!- Khánh đồng ý.- Thật hông đó?- Nó ngờ vực.- Thật mà!- Huy vội khẳng định.- Zậy mua đi!- Ngay lập tức nó cười tươi rói luôn.- Ax! Mình pị lừa rùi!- Thấy nó như vậy thì Huy và Khánh mới biết nó giả vờ khóc để lừa 2 người.- Đành chịu thui! Cô ăn kem gì thì gọi đi, tụi tôi trả tiền- Khánh nói.- Không hối hận nhé!- Nó.- Gọi thì gọi đi. Lắm chuyện!- Huy bực.
Quỳnh Trang ra tay!
Mấy hôm nay nó vô cùng bức xúc vì cái bản mặt bánh bao thiu của cô bạn thân của mình. Chẳng biết co bị làm sao mà từ hôm gặp Bảo về thì cái mặt lúc nào cũng chảy dài thườn thượt, người khác nhìn vào cũng thấy nản mà nó hỏi Lan cũng không chịu nói. Mà nó cũng thấy lạ vì từ hôm đó tới giờ tên Bảo không bám theo cô bạn thận của mình nữa.
Tình hình của Bảo cũng chẳng khác Lan là mấy. Từ hôm đó tới giờ hắn ta cứ như người mất hồn, lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt nhìn buồn ơi là buồn làm 2 thằng bạn nhìn mà chán. Mà hôm đi gặp Lan về Bảo cũng bị ốm 1 trận ra trò vì tội dầm mưa lâu mà lại vào mùa đông mới chết. May là chưa đi gặp tổ tiên. Huy và Khánh gặng hỏi mãi bằng mọi biện pháp thì Bảo mới nói cho cái lí do độc 2 chữ “ thất tình” làm 2 tên kia suýt điên.
Và kết quả là cuộc gặp mặt của nó, Huy và Khánh ra đời để bàn việc " đại sự" của 2 người kia.
Nó lên tiếng trước:
- Có việc gì mà 2 người hẹn tôi ra đây nói chuyện zậy?
- Thế cô không thắc mắc vì sao bạn cô zới thằng Bảo lại thành ra như bây giờ hả?- Huy nóng tính.
- Tất nhiên là có nhưng mà hỏi Lan nó có nói đâu- Nó biện minh.
- Tụi tôi pít lí do đó!- Khánh lên tiếng.
- Sao? Kể đi!- Nó nghe vậy thì vội giục.
- Từ từ xem nào! Là như zậy nè! Hôm 2 đứa tôi hỏi nó thì nó bảo thất tình nên chắc là hôm hẹn Lan ra nói chuyện thì nó "tỉnh tò" thêm lần nữa mà pị từ chối nên mới thành ra thế này! Hiểu chưa?- Khánh nói 1 tràng rồi hỏi.
- Anh làm như tôi ngu lắm ấy- Nó bĩu môi.
- Mà như zậy thì tại sao bạn cô ta( chỉ nó) lại suốt ngày ỉu xìu là thế nào?- Huy thắc mắc.
- Ngu! Hồi tôi kể zới 2 người về vụ tên Bảo nói thích Lan ở sân sau trường đó, nhớ không? Lần đó Lan nó có nói là nó thích tên Bảo nhưng vì vụ tên đó ôm cô bè khác nên nó giận mà Lan nó cực kì cố chấp và cứng đầu nên mới từ chối đó!- Nó giải thích.
- Đúng ha! Mà sao cô nói tôi ngu? Tôi mà như thế thì cô thành thiểu năng nhá!- Huy gật gù rồi bỗng nhớ ra điều gì đó và bật lại nó.
- Anh thiểu năng thì có, đồ thần kinh!- Nó.
- Cô thần kinh kinh í, đồ vô lễ (@@)!- Huy.
- Anh á!- Nó.
- Cô á!- Huy.
- Anh
- Cô
- Anh
- Cô
....
- IM!- Khánh hét làm Huy im bặt còn nó thì giật mình rồi lại ngồi khóc tu tu:
- Oa... huhuhuhu... Mi dám bắt nạt ta! Đồ độc ác( @@ có hả?)! Huhuhuhu...
Mọi người trong quán quay lại nhìn 3 người làm Khánh với Huy luống cuống không biết làm gì.
- Tôi xin lỗi! Nín đi mà! Tôi hứa không hét lên zới cô nữa đâu! Nín đi ùi tôi cho kẹo nè!- Khánh dỗ nó như 1 đứa con nít í.
- Tôi hông thèm kẹo! Mua kem cơ- Nó đòi hỏi.
- Được rồi! Nín đi ùi tôi zới Huy mua cho cô thật nhìu!- Khánh đồng ý.
- Thật hông đó?- Nó ngờ vực.
- Thật mà!- Huy vội khẳng định.
- Zậy mua đi!- Ngay lập tức nó cười tươi rói luôn.
- Ax! Mình pị lừa rùi!- Thấy nó như vậy thì Huy và Khánh mới biết nó giả vờ khóc để lừa 2 người.
- Đành chịu thui! Cô ăn kem gì thì gọi đi, tụi tôi trả tiền- Khánh nói.
- Không hối hận nhé!- Nó.
- Gọi thì gọi đi. Lắm chuyện!- Huy bực.
Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… Quỳnh Trang ra tay!Mấy hôm nay nó vô cùng bức xúc vì cái bản mặt bánh bao thiu của cô bạn thân của mình. Chẳng biết co bị làm sao mà từ hôm gặp Bảo về thì cái mặt lúc nào cũng chảy dài thườn thượt, người khác nhìn vào cũng thấy nản mà nó hỏi Lan cũng không chịu nói. Mà nó cũng thấy lạ vì từ hôm đó tới giờ tên Bảo không bám theo cô bạn thận của mình nữa.Tình hình của Bảo cũng chẳng khác Lan là mấy. Từ hôm đó tới giờ hắn ta cứ như người mất hồn, lúc nào cũng trưng ra cái bản mặt nhìn buồn ơi là buồn làm 2 thằng bạn nhìn mà chán. Mà hôm đi gặp Lan về Bảo cũng bị ốm 1 trận ra trò vì tội dầm mưa lâu mà lại vào mùa đông mới chết. May là chưa đi gặp tổ tiên. Huy và Khánh gặng hỏi mãi bằng mọi biện pháp thì Bảo mới nói cho cái lí do độc 2 chữ “ thất tình” làm 2 tên kia suýt điên.Và kết quả là cuộc gặp mặt của nó, Huy và Khánh ra đời để bàn việc " đại sự" của 2 người kia.Nó lên tiếng trước:- Có việc gì mà 2 người hẹn tôi ra đây nói chuyện zậy?- Thế cô không thắc mắc vì sao bạn cô zới thằng Bảo lại thành ra như bây giờ hả?- Huy nóng tính.- Tất nhiên là có nhưng mà hỏi Lan nó có nói đâu- Nó biện minh.- Tụi tôi pít lí do đó!- Khánh lên tiếng.- Sao? Kể đi!- Nó nghe vậy thì vội giục.- Từ từ xem nào! Là như zậy nè! Hôm 2 đứa tôi hỏi nó thì nó bảo thất tình nên chắc là hôm hẹn Lan ra nói chuyện thì nó "tỉnh tò" thêm lần nữa mà pị từ chối nên mới thành ra thế này! Hiểu chưa?- Khánh nói 1 tràng rồi hỏi.- Anh làm như tôi ngu lắm ấy- Nó bĩu môi.- Mà như zậy thì tại sao bạn cô ta( chỉ nó) lại suốt ngày ỉu xìu là thế nào?- Huy thắc mắc.- Ngu! Hồi tôi kể zới 2 người về vụ tên Bảo nói thích Lan ở sân sau trường đó, nhớ không? Lần đó Lan nó có nói là nó thích tên Bảo nhưng vì vụ tên đó ôm cô bè khác nên nó giận mà Lan nó cực kì cố chấp và cứng đầu nên mới từ chối đó!- Nó giải thích.- Đúng ha! Mà sao cô nói tôi ngu? Tôi mà như thế thì cô thành thiểu năng nhá!- Huy gật gù rồi bỗng nhớ ra điều gì đó và bật lại nó.- Anh thiểu năng thì có, đồ thần kinh!- Nó.- Cô thần kinh kinh í, đồ vô lễ (@@)!- Huy.- Anh á!- Nó.- Cô á!- Huy.- Anh- Cô- Anh- Cô....- IM!- Khánh hét làm Huy im bặt còn nó thì giật mình rồi lại ngồi khóc tu tu:- Oa... huhuhuhu... Mi dám bắt nạt ta! Đồ độc ác( @@ có hả?)! Huhuhuhu...Mọi người trong quán quay lại nhìn 3 người làm Khánh với Huy luống cuống không biết làm gì.- Tôi xin lỗi! Nín đi mà! Tôi hứa không hét lên zới cô nữa đâu! Nín đi ùi tôi cho kẹo nè!- Khánh dỗ nó như 1 đứa con nít í.- Tôi hông thèm kẹo! Mua kem cơ- Nó đòi hỏi.- Được rồi! Nín đi ùi tôi zới Huy mua cho cô thật nhìu!- Khánh đồng ý.- Thật hông đó?- Nó ngờ vực.- Thật mà!- Huy vội khẳng định.- Zậy mua đi!- Ngay lập tức nó cười tươi rói luôn.- Ax! Mình pị lừa rùi!- Thấy nó như vậy thì Huy và Khánh mới biết nó giả vờ khóc để lừa 2 người.- Đành chịu thui! Cô ăn kem gì thì gọi đi, tụi tôi trả tiền- Khánh nói.- Không hối hận nhé!- Nó.- Gọi thì gọi đi. Lắm chuyện!- Huy bực.