Tác giả:

Chạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi…

Chương 42: Chương 24

Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… - YEAH! Được ra viện rồi! Sướng wa đi!- Nó sung sướng nhảy tưng tưng trên giường bệnh làm những người đi ngang qua nhìn vào với ánh mắt kì lạ. Thậm chí còn có người nghĩ:" Sao lại có bệnh nhân tâm thần ở đây nhỉ?"- Nè! Ngồi im đi! NGười ta đang nhìn kìa! Mất mặt wa!- Khánh nhăn mặt- Đúng chuẩn phong cách hội trưởng luôn nè tụi bay- Bảo đùa- Giời ạ! Có mỗi việc xuất viện thôi mà cứ làm như phạm nhân mới ra tù không bằng- Huy giễu- Gì? Mi vừa nói gì cơ? Cái gì ra tù? Ta đâu trong sạch, chính trực thế này mà mi dám nói zậy hả?- Nó bốc hỏa- Cô hay nhỉ? Tôi Nói là như mới ra tù chứ có nói là ra tù thật đâu mà cô nổi khùng lên zậy? Có tật giật mình hử?- Huy xoa cằm mặc dù mình không có cọng râu nào- Ủa? Tật giật mình? Là sao?- Nó giả ngu- Ngu! Tật giật mình có nghĩa là...là...- Huy ấp úng- Là gì?- Nó tiếp tục giả đò và cố nín cười- Là... Tôi quên mất rồi!- Huy nói nhỏ- Hahaha...- Nó bật cười- Ngu thì nhận đi! Bày đặt quên với chả nhớ làm gì ệt thân!- Nó bĩu môi chế giễu- Đã nói là tôi quên mà! Tôi đâu có ngu như ai kia!- Huy bực- Ai kia là ai?- Nó hỏi lại 1 cách ngây thơ vô(số) tội- Chịu! Có người ngu nên không hiểu thì tôi cũng bó tay!- Huy giả vờ lắc đầu mà trong bụng tức anh ách =))- 2 người này! Một người vừa xuất viện xong mà cũng cãi nhau cho được! Rảnh thì đi kí giấy xuất viện đi kìa!- Lan chen vào cắt ngang cuộc chiến ngầm của nó với Huy- Ủa! Tui tưởng chồng pà đi làm thủ tục xuất viện ùi mờ?- Nó hỏi- À, ờ nhỉ!- Lan gật gù- Làm thủ tục xong nãy giờ rùi mấy má!- Bảo lên tiếng- Sao Khánh nó im vậy?- Huy hỏi- Câm coi! Không thấy nó đang nói chuyện điện thoại hả?- Bảo gắt nhẹ- Sao thế?- Huy hỏi khi thấy sắc mặt lạnh lùng bất thường của Khánh lúc vừa nghe điện thoại xong- Không có gì. Tôi có việc phải đi gấp nên đi trước đây. Bye!- Khánh vẫy tay chào 1 cái rồi phóng đi luôn.- Có chuyện gì vậy?- Bảo hỏi Huy- Muốn biết thông tin chi tiết thì đi tìm chúa mà hỏi- Huy lắc đầu nhún vai- Thôi! Đưa Trang về rồi mọi người cũng giải tán luôn đi! Mai còn đi học nữa- Lan lên tiếngNghe vậy thì cũng chẳng ai buồn lên tiếng nữa mà yên lặng lôi nhau ra xe rồi về nhà.

- YEAH! Được ra viện rồi! Sướng wa đi!- Nó sung sướng nhảy tưng tưng trên giường bệnh làm những người đi ngang qua nhìn vào với ánh mắt kì lạ. Thậm chí còn có người nghĩ:" Sao lại có bệnh nhân tâm thần ở đây nhỉ?"

- Nè! Ngồi im đi! NGười ta đang nhìn kìa! Mất mặt wa!- Khánh nhăn mặt

- Đúng chuẩn phong cách hội trưởng luôn nè tụi bay- Bảo đùa

- Giời ạ! Có mỗi việc xuất viện thôi mà cứ làm như phạm nhân mới ra tù không bằng- Huy giễu

- Gì? Mi vừa nói gì cơ? Cái gì ra tù? Ta đâu trong sạch, chính trực thế này mà mi dám nói zậy hả?- Nó bốc hỏa

- Cô hay nhỉ? Tôi Nói là như mới ra tù chứ có nói là ra tù thật đâu mà cô nổi khùng lên zậy? Có tật giật mình hử?- Huy xoa cằm mặc dù mình không có cọng râu nào

- Ủa? Tật giật mình? Là sao?- Nó giả ngu

- Ngu! Tật giật mình có nghĩa là...là...- Huy ấp úng

- Là gì?- Nó tiếp tục giả đò và cố nín cười

- Là... Tôi quên mất rồi!- Huy nói nhỏ

- Hahaha...- Nó bật cười- Ngu thì nhận đi! Bày đặt quên với chả nhớ làm gì ệt thân!- Nó bĩu môi chế giễu

- Đã nói là tôi quên mà! Tôi đâu có ngu như ai kia!- Huy bực

- Ai kia là ai?- Nó hỏi lại 1 cách ngây thơ vô(số) tội

- Chịu! Có người ngu nên không hiểu thì tôi cũng bó tay!- Huy giả vờ lắc đầu mà trong bụng tức anh ách =))

- 2 người này! Một người vừa xuất viện xong mà cũng cãi nhau cho được! Rảnh thì đi kí giấy xuất viện đi kìa!- Lan chen vào cắt ngang cuộc chiến ngầm của nó với Huy

- Ủa! Tui tưởng chồng pà đi làm thủ tục xuất viện ùi mờ?- Nó hỏi

- À, ờ nhỉ!- Lan gật gù

- Làm thủ tục xong nãy giờ rùi mấy má!- Bảo lên tiếng

- Sao Khánh nó im vậy?- Huy hỏi

- Câm coi! Không thấy nó đang nói chuyện điện thoại hả?- Bảo gắt nhẹ

- Sao thế?- Huy hỏi khi thấy sắc mặt lạnh lùng bất thường của Khánh lúc vừa nghe điện thoại xong

- Không có gì. Tôi có việc phải đi gấp nên đi trước đây. Bye!- Khánh vẫy tay chào 1 cái rồi phóng đi luôn.

- Có chuyện gì vậy?- Bảo hỏi Huy

- Muốn biết thông tin chi tiết thì đi tìm chúa mà hỏi- Huy lắc đầu nhún vai

- Thôi! Đưa Trang về rồi mọi người cũng giải tán luôn đi! Mai còn đi học nữa- Lan lên tiếng

Nghe vậy thì cũng chẳng ai buồn lên tiếng nữa mà yên lặng lôi nhau ra xe rồi về nhà.

Hạnh Phúc Nơi ĐâuTác giả: Đan MộcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChạm mặt Đang đạp xe thong thả trên đường nó bỗng nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ một con hẻm nhỏ. Vốn tính tò mò, nó liền gạt chân chống để chạy xuống xem. - Giời ạ! Tưởng cái gì hóa ra là đang đánh nhau. Chán chết!- Nó bĩu môi cảm thán khi nhìn thấy một lũ người đang lao vào đánh nhau như những con trâu điên- Mà tên kia trông vậy mà cũng tài ghê! Một mình đánh cả 8,9 đưa to con như thế kia mà cũng đánh được! Ước gì mình cũng được như vậy.- Nó ngồi xem và bình luận rồi lại chắp tay mơ ước cứ như con tự kỉ làm bọn kia đang đánh nhau cũng phải dừng lại để nhìn. Đang mơ màng tự nhiên thấy yên ắng nên nó quay lên nhìn thì thấy lũ đó quay lại nhìn mình thì ngơ ngác: - Nhìn cái gì thế ? Ta biết ta xinh rồi nhưng không cần phải chăm chú thế chứ?- Nó lên tiếng hỏi tiện thể tự sướng. - Này! Điên thì ra chỗ khác mà thể hiện. Không dưng vào đây ngồi tự kỉ là sao? Làm hỏng hết việc của người khác- Gia Huy quay ra nói. - Mi bị hâm đơ à? Ta ngồi im như thế này ảnh hưởng gì đến mi không? Đồ dỗi… - YEAH! Được ra viện rồi! Sướng wa đi!- Nó sung sướng nhảy tưng tưng trên giường bệnh làm những người đi ngang qua nhìn vào với ánh mắt kì lạ. Thậm chí còn có người nghĩ:" Sao lại có bệnh nhân tâm thần ở đây nhỉ?"- Nè! Ngồi im đi! NGười ta đang nhìn kìa! Mất mặt wa!- Khánh nhăn mặt- Đúng chuẩn phong cách hội trưởng luôn nè tụi bay- Bảo đùa- Giời ạ! Có mỗi việc xuất viện thôi mà cứ làm như phạm nhân mới ra tù không bằng- Huy giễu- Gì? Mi vừa nói gì cơ? Cái gì ra tù? Ta đâu trong sạch, chính trực thế này mà mi dám nói zậy hả?- Nó bốc hỏa- Cô hay nhỉ? Tôi Nói là như mới ra tù chứ có nói là ra tù thật đâu mà cô nổi khùng lên zậy? Có tật giật mình hử?- Huy xoa cằm mặc dù mình không có cọng râu nào- Ủa? Tật giật mình? Là sao?- Nó giả ngu- Ngu! Tật giật mình có nghĩa là...là...- Huy ấp úng- Là gì?- Nó tiếp tục giả đò và cố nín cười- Là... Tôi quên mất rồi!- Huy nói nhỏ- Hahaha...- Nó bật cười- Ngu thì nhận đi! Bày đặt quên với chả nhớ làm gì ệt thân!- Nó bĩu môi chế giễu- Đã nói là tôi quên mà! Tôi đâu có ngu như ai kia!- Huy bực- Ai kia là ai?- Nó hỏi lại 1 cách ngây thơ vô(số) tội- Chịu! Có người ngu nên không hiểu thì tôi cũng bó tay!- Huy giả vờ lắc đầu mà trong bụng tức anh ách =))- 2 người này! Một người vừa xuất viện xong mà cũng cãi nhau cho được! Rảnh thì đi kí giấy xuất viện đi kìa!- Lan chen vào cắt ngang cuộc chiến ngầm của nó với Huy- Ủa! Tui tưởng chồng pà đi làm thủ tục xuất viện ùi mờ?- Nó hỏi- À, ờ nhỉ!- Lan gật gù- Làm thủ tục xong nãy giờ rùi mấy má!- Bảo lên tiếng- Sao Khánh nó im vậy?- Huy hỏi- Câm coi! Không thấy nó đang nói chuyện điện thoại hả?- Bảo gắt nhẹ- Sao thế?- Huy hỏi khi thấy sắc mặt lạnh lùng bất thường của Khánh lúc vừa nghe điện thoại xong- Không có gì. Tôi có việc phải đi gấp nên đi trước đây. Bye!- Khánh vẫy tay chào 1 cái rồi phóng đi luôn.- Có chuyện gì vậy?- Bảo hỏi Huy- Muốn biết thông tin chi tiết thì đi tìm chúa mà hỏi- Huy lắc đầu nhún vai- Thôi! Đưa Trang về rồi mọi người cũng giải tán luôn đi! Mai còn đi học nữa- Lan lên tiếngNghe vậy thì cũng chẳng ai buồn lên tiếng nữa mà yên lặng lôi nhau ra xe rồi về nhà.

Chương 42: Chương 24