Tác giả:

Mùa xuân năm Khánh Hi thứ mười tới rất sớm, mới tiết tháng Hai đã làm người ta ấm áp đến mức không dùng sức được. Lúc băng tuyết năm ngoái bắt đầu tan, hoa trong ngự hoa viên cũng đã nở rộ khắp nơi, nhất là mảnh rừng mai ấy, tranh nhau đua nở tỏa hương thơm mát vô ngần. Thái giám Thất Bảo còng lưng cúi đầu đi qua chỗ ấy, lòng thầm cảm kích trời xanh ban thưởng hậu hĩnh cho lão. Lão biết đây đã là mùa xuân cuối cùng của mình rồi. Mùa đông giá rét vừa qua ấy khiến lão mỗi ngày lăn lộn khó ngủ, chẳng những đầu gối đau nhức cả ngày mà ngay cả lúc lão thầm vận nội lực, dưới sườn phải cũng sẽ mơ hồ trướng lên, mạch máu toàn thân không thông suốt làm lão phiền chán muốn nôn. Lão nghĩ mình đã già cả rồi, người sáu mươi ba tuổi rồi thì không thể làm việc như trước đây, bây giờ chuyện nào có thể không cần lo thì cố hết sức lo ít thôi. Nhưng chỉ lúc gió mát phất qua người lão, lão lại đột nhiên muốn cất tiếng hát vang, niềm vui trong lòng tràn ngập trong mỗi mạch máu, ngay cả trên mặt cũng lóe…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...