Ngày xuân trong núi mưa dầm, vào lúc sáng sớm sương sớm tẩm ướt bùn đất, đường núi lại càng lầy lội ướt át hơn. Giờ phút này có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện ở trong sương mù trên núi.Thoạt nhìn Chương Dạng và hết thảy mọi thứ nơi này không hề hợp nhau, cô mặc một chiếc sườn xám thanh nhã quý báu, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, bao bọc đôi chân mỹ nhân tinh xảo rất kỹ, để lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh. Dáng vẻ này khiến người ta vừa nhìn là biết cô gái sống và lớn lên trong thành phố.Chẳng qua hiện giờ tình trạng của thiếu nữ thành thị tinh xảo có chút không tốt, đôi tay Chương Dạng bị trói trước người, đôi cổ tay tinh tế trắng nõn như sứ bị trói từng vòng từng vòng dây thừng màu nâu thô ráp, dây thừng thô ráp cọ lên làn da tay trắng nõn của cô từng vòng vệt đỏ dữ tợn, thoạt nhìn yếu ớt lại có mỹ cảm rách nát.Đầu khác của dây thừng là một người đàn ông thọt chân có vóc dáng thấp bé, tựa hồ như đối phương cảm giác được cô đang giãy dụa nên quay đầu lại cười hung ác nham…
Chương 21: Chương 21
Thập Niên 80 Danh Viện Quân HônTác giả: Vân Thủy ChẩmTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNgày xuân trong núi mưa dầm, vào lúc sáng sớm sương sớm tẩm ướt bùn đất, đường núi lại càng lầy lội ướt át hơn. Giờ phút này có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện ở trong sương mù trên núi.Thoạt nhìn Chương Dạng và hết thảy mọi thứ nơi này không hề hợp nhau, cô mặc một chiếc sườn xám thanh nhã quý báu, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, bao bọc đôi chân mỹ nhân tinh xảo rất kỹ, để lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh. Dáng vẻ này khiến người ta vừa nhìn là biết cô gái sống và lớn lên trong thành phố.Chẳng qua hiện giờ tình trạng của thiếu nữ thành thị tinh xảo có chút không tốt, đôi tay Chương Dạng bị trói trước người, đôi cổ tay tinh tế trắng nõn như sứ bị trói từng vòng từng vòng dây thừng màu nâu thô ráp, dây thừng thô ráp cọ lên làn da tay trắng nõn của cô từng vòng vệt đỏ dữ tợn, thoạt nhìn yếu ớt lại có mỹ cảm rách nát.Đầu khác của dây thừng là một người đàn ông thọt chân có vóc dáng thấp bé, tựa hồ như đối phương cảm giác được cô đang giãy dụa nên quay đầu lại cười hung ác nham… Chương Dạng dựa vào giường, nghe thấy lời này, cong cong đôi mắt, “Yên tâm, bây giờ chị có muốn chạy cũng không được.”Chương năm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nói: “Tốt rồi, nói nữa chị thật vất vả mới có thể trở về được một chuyến, dù sao cũng phải gặp được ba rồi lại nói.”Cũng không biết có phải bởi vì nhắc tới Chương sư trưởng, Chương Dạng có chút trầm mặc.Chương năm nhường lại phòng cho cô, đi xuống lầu nấu cơm chiều.Năm đó mẹ anh kiên quyết đưa Chương Dạng rời đi, có một nguyên nhân rất lớn vì một lần Chương Dạng phải phòng cấp cứu.Chương năm có thể hiểu được oán hận của mẹ, nhưng anh không biết bây giờ Chương Dạng còn oán trách ba nữa hay không.Thật ra Chương Năm đã suy nghĩ nhiều rồi, Chương Dạng không phải bởi vì không thích nghe anh nhắc đến Chương sư trưởng mà trầm mặc, Chương Dạng chỉ là nghĩ đến việc mình vừa xuyến đến còn chưa tiếp thu được những tin tức đó.Cô không cảm thấy ba Chương sơ sẩy đối với mình, bởi vì khi cô mới đến đây, cô đã nằm ở trên giường bệnh, đối mặt chỉ có sự áy náy đến từ ba.Buổi tối khi ăn cơm, chương năm trực tiếp bưng đồ ăn đi lên.Hai chị em ngồi ở trước cửa sổ phòng ăn cơm, Chương Dạng nghe chương năm dông dài lại những lời bác sĩ dặn dò vừa rồi, nghe thấy đối phương nói không biết bao nhiêu lần là mời một dì đến chăm sóc cô, cô bất đắc dĩ nói: “Thật sự chị không cần.”Cũng vào đúng lúc này, Chương Dạng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.Co dựng lỗ tai, nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì hình như nghe thấy tên chương năm.Chương Dạng vừa định ngẩng đầu hỏi một chút, Chương Năm đã đi nhanh đến bên cửa sổ, đẩy song sắt trước mặt ra, lạnh lùng nhìn mấy người phía dưới.Đi ngang qua cổng viện Chương gia là Lục Anh Viễn và đoàn người.Ngày mai Quý Hành Tung phải rời khỏi quân khu Tây Bắc, mấy anh trai hẹn ra bên ngoài ăn rối.Khi trở về, vừa thấy gian phòng rất lâu không dùng kia ở Chương gia đang sáng đèn.Quý hành tung còn chưa phản ứng cái gì thì Lục Anh Viễn đã bắt đầu ở bên ngoài hét to tên chương năm.Đến nỗi tại sao lại gọi Chương Năm mà không phải Chương Dạng, thật ra bởi vì…… Cậu đã quên chị gái Chương Năm tên là gì.Quý hành tung muốn ngăn cậu ta lại, nhưng Lục Anh Viễn dường như biết anh muốn nói gì, không đợi anh mở miệng đã xoay người lại, “Quý Hành Tung, anh đừng nói chuyện.Đây không phải là em đang giúp anh sao? Vị hôn thê của anh đã trở lại, chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt trước khi đi?”Quý hành tung thừa nhận vì những lời này của Lục Anh Viễn mà chần chừ trong nháy mắt.Mà Lục Anh Viễn bắt được vài giây thất thần kia, lại kêu một tiếng tên chương năm.Rất nhanh, bức rèm được kéo mạnh ra như ý muốn, chương năm lạnh mặt đứng ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ..
Chương Dạng dựa vào giường, nghe thấy lời này, cong cong đôi mắt, “Yên tâm, bây giờ chị có muốn chạy cũng không được.
”Chương năm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nói: “Tốt rồi, nói nữa chị thật vất vả mới có thể trở về được một chuyến, dù sao cũng phải gặp được ba rồi lại nói.
”Cũng không biết có phải bởi vì nhắc tới Chương sư trưởng, Chương Dạng có chút trầm mặc.
Chương năm nhường lại phòng cho cô, đi xuống lầu nấu cơm chiều.
Năm đó mẹ anh kiên quyết đưa Chương Dạng rời đi, có một nguyên nhân rất lớn vì một lần Chương Dạng phải phòng cấp cứu.
Chương năm có thể hiểu được oán hận của mẹ, nhưng anh không biết bây giờ Chương Dạng còn oán trách ba nữa hay không.
Thật ra Chương Năm đã suy nghĩ nhiều rồi, Chương Dạng không phải bởi vì không thích nghe anh nhắc đến Chương sư trưởng mà trầm mặc, Chương Dạng chỉ là nghĩ đến việc mình vừa xuyến đến còn chưa tiếp thu được những tin tức đó.
Cô không cảm thấy ba Chương sơ sẩy đối với mình, bởi vì khi cô mới đến đây, cô đã nằm ở trên giường bệnh, đối mặt chỉ có sự áy náy đến từ ba.
Buổi tối khi ăn cơm, chương năm trực tiếp bưng đồ ăn đi lên.
Hai chị em ngồi ở trước cửa sổ phòng ăn cơm, Chương Dạng nghe chương năm dông dài lại những lời bác sĩ dặn dò vừa rồi, nghe thấy đối phương nói không biết bao nhiêu lần là mời một dì đến chăm sóc cô, cô bất đắc dĩ nói: “Thật sự chị không cần.
”Cũng vào đúng lúc này, Chương Dạng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.
Co dựng lỗ tai, nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì hình như nghe thấy tên chương năm.
Chương Dạng vừa định ngẩng đầu hỏi một chút, Chương Năm đã đi nhanh đến bên cửa sổ, đẩy song sắt trước mặt ra, lạnh lùng nhìn mấy người phía dưới.
Đi ngang qua cổng viện Chương gia là Lục Anh Viễn và đoàn người.
Ngày mai Quý Hành Tung phải rời khỏi quân khu Tây Bắc, mấy anh trai hẹn ra bên ngoài ăn rối.
Khi trở về, vừa thấy gian phòng rất lâu không dùng kia ở Chương gia đang sáng đèn.
Quý hành tung còn chưa phản ứng cái gì thì Lục Anh Viễn đã bắt đầu ở bên ngoài hét to tên chương năm.
Đến nỗi tại sao lại gọi Chương Năm mà không phải Chương Dạng, thật ra bởi vì…… Cậu đã quên chị gái Chương Năm tên là gì.
Quý hành tung muốn ngăn cậu ta lại, nhưng Lục Anh Viễn dường như biết anh muốn nói gì, không đợi anh mở miệng đã xoay người lại, “Quý Hành Tung, anh đừng nói chuyện.
Đây không phải là em đang giúp anh sao? Vị hôn thê của anh đã trở lại, chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt trước khi đi?”Quý hành tung thừa nhận vì những lời này của Lục Anh Viễn mà chần chừ trong nháy mắt.
Mà Lục Anh Viễn bắt được vài giây thất thần kia, lại kêu một tiếng tên chương năm.
Rất nhanh, bức rèm được kéo mạnh ra như ý muốn, chương năm lạnh mặt đứng ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ.
.
Thập Niên 80 Danh Viện Quân HônTác giả: Vân Thủy ChẩmTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNgày xuân trong núi mưa dầm, vào lúc sáng sớm sương sớm tẩm ướt bùn đất, đường núi lại càng lầy lội ướt át hơn. Giờ phút này có hai bóng người lúc ẩn lúc hiện ở trong sương mù trên núi.Thoạt nhìn Chương Dạng và hết thảy mọi thứ nơi này không hề hợp nhau, cô mặc một chiếc sườn xám thanh nhã quý báu, giày cao gót mũi nhọn thời thượng, bao bọc đôi chân mỹ nhân tinh xảo rất kỹ, để lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh. Dáng vẻ này khiến người ta vừa nhìn là biết cô gái sống và lớn lên trong thành phố.Chẳng qua hiện giờ tình trạng của thiếu nữ thành thị tinh xảo có chút không tốt, đôi tay Chương Dạng bị trói trước người, đôi cổ tay tinh tế trắng nõn như sứ bị trói từng vòng từng vòng dây thừng màu nâu thô ráp, dây thừng thô ráp cọ lên làn da tay trắng nõn của cô từng vòng vệt đỏ dữ tợn, thoạt nhìn yếu ớt lại có mỹ cảm rách nát.Đầu khác của dây thừng là một người đàn ông thọt chân có vóc dáng thấp bé, tựa hồ như đối phương cảm giác được cô đang giãy dụa nên quay đầu lại cười hung ác nham… Chương Dạng dựa vào giường, nghe thấy lời này, cong cong đôi mắt, “Yên tâm, bây giờ chị có muốn chạy cũng không được.”Chương năm thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thầm nói: “Tốt rồi, nói nữa chị thật vất vả mới có thể trở về được một chuyến, dù sao cũng phải gặp được ba rồi lại nói.”Cũng không biết có phải bởi vì nhắc tới Chương sư trưởng, Chương Dạng có chút trầm mặc.Chương năm nhường lại phòng cho cô, đi xuống lầu nấu cơm chiều.Năm đó mẹ anh kiên quyết đưa Chương Dạng rời đi, có một nguyên nhân rất lớn vì một lần Chương Dạng phải phòng cấp cứu.Chương năm có thể hiểu được oán hận của mẹ, nhưng anh không biết bây giờ Chương Dạng còn oán trách ba nữa hay không.Thật ra Chương Năm đã suy nghĩ nhiều rồi, Chương Dạng không phải bởi vì không thích nghe anh nhắc đến Chương sư trưởng mà trầm mặc, Chương Dạng chỉ là nghĩ đến việc mình vừa xuyến đến còn chưa tiếp thu được những tin tức đó.Cô không cảm thấy ba Chương sơ sẩy đối với mình, bởi vì khi cô mới đến đây, cô đã nằm ở trên giường bệnh, đối mặt chỉ có sự áy náy đến từ ba.Buổi tối khi ăn cơm, chương năm trực tiếp bưng đồ ăn đi lên.Hai chị em ngồi ở trước cửa sổ phòng ăn cơm, Chương Dạng nghe chương năm dông dài lại những lời bác sĩ dặn dò vừa rồi, nghe thấy đối phương nói không biết bao nhiêu lần là mời một dì đến chăm sóc cô, cô bất đắc dĩ nói: “Thật sự chị không cần.”Cũng vào đúng lúc này, Chương Dạng nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền vào.Co dựng lỗ tai, nếu vừa rồi cô không nghe lầm thì hình như nghe thấy tên chương năm.Chương Dạng vừa định ngẩng đầu hỏi một chút, Chương Năm đã đi nhanh đến bên cửa sổ, đẩy song sắt trước mặt ra, lạnh lùng nhìn mấy người phía dưới.Đi ngang qua cổng viện Chương gia là Lục Anh Viễn và đoàn người.Ngày mai Quý Hành Tung phải rời khỏi quân khu Tây Bắc, mấy anh trai hẹn ra bên ngoài ăn rối.Khi trở về, vừa thấy gian phòng rất lâu không dùng kia ở Chương gia đang sáng đèn.Quý hành tung còn chưa phản ứng cái gì thì Lục Anh Viễn đã bắt đầu ở bên ngoài hét to tên chương năm.Đến nỗi tại sao lại gọi Chương Năm mà không phải Chương Dạng, thật ra bởi vì…… Cậu đã quên chị gái Chương Năm tên là gì.Quý hành tung muốn ngăn cậu ta lại, nhưng Lục Anh Viễn dường như biết anh muốn nói gì, không đợi anh mở miệng đã xoay người lại, “Quý Hành Tung, anh đừng nói chuyện.Đây không phải là em đang giúp anh sao? Vị hôn thê của anh đã trở lại, chẳng lẽ anh không muốn nhìn mặt trước khi đi?”Quý hành tung thừa nhận vì những lời này của Lục Anh Viễn mà chần chừ trong nháy mắt.Mà Lục Anh Viễn bắt được vài giây thất thần kia, lại kêu một tiếng tên chương năm.Rất nhanh, bức rèm được kéo mạnh ra như ý muốn, chương năm lạnh mặt đứng ở cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn bọn họ..