Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 15: Thu nhập
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Vậy cho ta một con đi" Bà nương nhìn bộ dạng thành thật của hai đại nam nhân suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như cá này thật sự tốt như vậy, Nguyệt di nương mà lấy được sự sủng ái thì nói không chừng sẽ thưởng thêm nữa: "Không, lấy cho ta hai con đi"Diệp Hiểu Mạn vui vẻ trong lòng, vội vàng đẩy Diệp Vĩnh Hâm đang đứng ở bên cạnh: "Phụ thân, mau chọn cho vị tỷ tỷ này hai con lớn nhất, tươi ngon nhất.""Được" Diệp Vĩnh Hâm lúc này mới hồi phục lại được tinh thần, từ trong thùng bắt ra hai con cá khá lớn dùng cỏ buộc lại: "Bốn cân sáu lạng"Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng nhận lấy cá trong tay phụ thân đưa cho bà nương: "Tỷ tỷ, chỗ cá này tổng cộng tám mươi văn."Bà nương nghe vậy tròng mắt đảo quanh, bình thường hay đi ra ngoài mua bán thì lập tức nghe ra giá tiền có vấn đề, nhưng xuất phát từ tâm lý tham tiện nghi nhỏ nên bà lập tức bỏ tiền ra. Nhận lấy tiền, Diệp Hiểu Mạn mới lại gần nhỏ giọng nói với bà: "Tỷ tỷ, hai văn tám tiền kia coi như là tiểu cô nương ta cảm ơn tỷ giúp nhà chúng ta mở hàng, lần sau tỷ đến ta lại ưu đãi tiếp cho tỷ, nhưng tỷ không được nói với người khác nha."Bà nương sửng sốt, hóa ra không phải là tính nhầm tiền: "Được, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự biết làm ăn nha.""Ta sao lại biết làm ăn, ta chỉ là theo chân gia gia và phụ thân ra ngoài chơi thôi, lần sau tỷ tỷ còn muốn ghé thăm sạp hàng của nhà ta thì đó mới là làm ăn.""Nếu lần sau ngươi tiếp tục ưu đãi cho ta, ta khẳng định sẽ đến, bất quá điều kiện tiên quyết là cá này phải thật sự tốt như ngươi nói." Truyện được edit by Phương Phương."Đương nhiên rồi, lần sau lại đến nha." Diệp Hiểu Mạn phất tay tiễn vị khách thứ nhất, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm vị khách thứ hai thứ ba từ đám người. Cách làm của diệp Hiểu Mạn làm cho các bà nương động tâm, nếu như cá thật sự tốt như vậy, mình lại còn có thể thu hồi khấu trừ thì đó là chuyện tốt biết bao."Mã chưởng quầy, ông đi mua hết cá của cô nương kia đi." Ở phía ngoài một vị công tử tầm hai mươi mấy tuổi đang lặng lẽ nói với nam trung niên bên cạnh. Tiểu cô nương này rất có ý tứ, rất có chủ ý kinh thương, đợi thêm một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành cao thủ hiếm có."Vâng, công tử" Diệp Hiểu Mạn vừa tiễn xong vị khách thứ hai thì lập tức nghênh đón vị khách thứ ba, hơn nữa đây còn là một khách hàng lớn."Vị đại thúc này, thúc xác định là mua hết toàn bộ sao?" Diệp Hiểu Mạn hoài nghi là mình nghe nhầm."Đúng vậy, làm phiền cô nương giúp ta cân giúp ta." Mã chưởng quầy khẳng định, hắn phi thường rõ ràng ánh mắt của công tử, xem ra vị cô nương này đã lọt vào pháp nhãn của công tử."Đại thúc, tuy rằng ta cũng muốn nhanh chóng bán hết, nhưng chúng ta vẫn là dựa vào lương tâm để làm ăn, nếu như mua toàn bộ những con cá này thì nhất định phải ăn hết trong vòng một hai ngày, cá rời khỏi nước rồi thì không sống được lâu đâu." Lời nói của Diệp Hiểu Mạn khiến cho Mã chưởng quẩy cũng không nhịn được mà gật gật đầu, ánh mắt của công tử đúng là tốt thật. Cô nương làm ăn không lo thiếu sinh ý."Cô nương, ngươi yên tâm đi, vị này là chưởng quầy Phiêu Hương lâu trên trấn đấy, mấy con cá này cũng không đủ cho hắn dùng trong một ngày đâu." Người khác nhận ra thân phận của Mã chưởng quầy liền ồn ào nói. Diệp Hiểu Mạn nghe xong trong lòng liền không còn bình tĩnh, cái này ở trong tiểu thuyết không phải thường được nói là nhà giàu tốt giúp qua năm sao? Nàng còn không nghĩ tới, người ta đã tự đưa tới cửa."Đại thúc, nếu thực sự như vậy thì ta yên tâm rồi, thúc đã muốn hết vậy ta lấy rẻ hơn cho thúc một văn, bán cho thúc mười bảy văn tiền một cân. Nơi này có mười một con cá mười chín cân, tổng cộng là ba trăm hai mươi ba văn, liền lấy của thúc ba trăm hai mươi văn đi." Vì tạo quan hệ với người nhà giàu, nàng cắn răng nhịn."Như vậy đi ta đưa đủ tiền cho ngươi, chỗ cá này có thể giúp ta đưa đến Phiêu Hương lâu được không?" Mã chưởng quầy đưa tiền."Có thể nha, không thành vấn đề, lát nữa sẽ đưa đến cho thúc." Lúc này Diệp Vĩnh Hâm liền sảng khoái trả lời. Mã trưởng quầy nhìn công tử của mình một chút, thấy hắn không có ý đi tới thì cũng gật gật đầu đi qua. Chẳng lẽ lần này là hắn đoán sai ý của công tử."Công tử""Di thôi, trở về." Nam tử cũng không nói nhiều mà đi trước, hành động này của hắn lại càng làm cho Mã chưởng quầy không đoán ra được gì.Diệp Hiểu Mạn thấy tình huống này cũng bỏ ý định kêu to gọi người, xem ra vì kia mới là đại gia chân chính, hơn nữa xem ra chuyện làm ăn lần này có hy vọng rồi."Phụ thân, chúng ta đưa cá đến Phiêu Hương lâu đi, đưa xong thì chúng ta liền có thể đi dạo chợ phiên." Truyện được edit by Phương Phương."Được" Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm đồng thanh đáp lại. Bọn họ không nghĩ tới cá này có thể bán được giá tiền tốt như vậy, giá tiền cao thì thôi đi, còn có thể bán hết nhanh như vậy. Phiêu Hương lâu người tới trấn đều biết ở đâu, Diệp Vĩnh Hâm gánh theo đồ quen thuộc mà đi tới, theo phía sau là một già một trẻ."Tám mươi văn cộng ba mươi lăm văn cộng ba trăm hai mươi ba văn, tổng cộng là bốn trăm ba mươi tám văn, xem ra thu hoạch hôm nay của chúng ta không tệ." Diệp Hiểu Mạn thì thào nói nhỏ. Phải biết là thu nhập một năm của những gia đình bình thường cũng chỉ có một hai lượng, bọn họ chỉ trong một ngày thôi liền kiếm được gần nửa lượng.
"Vậy cho ta một con đi" Bà nương nhìn bộ dạng thành thật của hai đại nam nhân suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như cá này thật sự tốt như vậy, Nguyệt di nương mà lấy được sự sủng ái thì nói không chừng sẽ thưởng thêm nữa: "Không, lấy cho ta hai con đi"
Diệp Hiểu Mạn vui vẻ trong lòng, vội vàng đẩy Diệp Vĩnh Hâm đang đứng ở bên cạnh: "Phụ thân, mau chọn cho vị tỷ tỷ này hai con lớn nhất, tươi ngon nhất."
"Được" Diệp Vĩnh Hâm lúc này mới hồi phục lại được tinh thần, từ trong thùng bắt ra hai con cá khá lớn dùng cỏ buộc lại: "Bốn cân sáu lạng"
Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng nhận lấy cá trong tay phụ thân đưa cho bà nương: "Tỷ tỷ, chỗ cá này tổng cộng tám mươi văn."
Bà nương nghe vậy tròng mắt đảo quanh, bình thường hay đi ra ngoài mua bán thì lập tức nghe ra giá tiền có vấn đề, nhưng xuất phát từ tâm lý tham tiện nghi nhỏ nên bà lập tức bỏ tiền ra. Nhận lấy tiền, Diệp Hiểu Mạn mới lại gần nhỏ giọng nói với bà: "Tỷ tỷ, hai văn tám tiền kia coi như là tiểu cô nương ta cảm ơn tỷ giúp nhà chúng ta mở hàng, lần sau tỷ đến ta lại ưu đãi tiếp cho tỷ, nhưng tỷ không được nói với người khác nha."
Bà nương sửng sốt, hóa ra không phải là tính nhầm tiền: "Được, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự biết làm ăn nha."
"Ta sao lại biết làm ăn, ta chỉ là theo chân gia gia và phụ thân ra ngoài chơi thôi, lần sau tỷ tỷ còn muốn ghé thăm sạp hàng của nhà ta thì đó mới là làm ăn."
"Nếu lần sau ngươi tiếp tục ưu đãi cho ta, ta khẳng định sẽ đến, bất quá điều kiện tiên quyết là cá này phải thật sự tốt như ngươi nói." Truyện được edit by Phương Phương.
"Đương nhiên rồi, lần sau lại đến nha." Diệp Hiểu Mạn phất tay tiễn vị khách thứ nhất, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm vị khách thứ hai thứ ba từ đám người. Cách làm của diệp Hiểu Mạn làm cho các bà nương động tâm, nếu như cá thật sự tốt như vậy, mình lại còn có thể thu hồi khấu trừ thì đó là chuyện tốt biết bao.
"Mã chưởng quầy, ông đi mua hết cá của cô nương kia đi." Ở phía ngoài một vị công tử tầm hai mươi mấy tuổi đang lặng lẽ nói với nam trung niên bên cạnh. Tiểu cô nương này rất có ý tứ, rất có chủ ý kinh thương, đợi thêm một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành cao thủ hiếm có.
"Vâng, công tử" Diệp Hiểu Mạn vừa tiễn xong vị khách thứ hai thì lập tức nghênh đón vị khách thứ ba, hơn nữa đây còn là một khách hàng lớn.
"Vị đại thúc này, thúc xác định là mua hết toàn bộ sao?" Diệp Hiểu Mạn hoài nghi là mình nghe nhầm.
"Đúng vậy, làm phiền cô nương giúp ta cân giúp ta." Mã chưởng quầy khẳng định, hắn phi thường rõ ràng ánh mắt của công tử, xem ra vị cô nương này đã lọt vào pháp nhãn của công tử.
"Đại thúc, tuy rằng ta cũng muốn nhanh chóng bán hết, nhưng chúng ta vẫn là dựa vào lương tâm để làm ăn, nếu như mua toàn bộ những con cá này thì nhất định phải ăn hết trong vòng một hai ngày, cá rời khỏi nước rồi thì không sống được lâu đâu." Lời nói của Diệp Hiểu Mạn khiến cho Mã chưởng quẩy cũng không nhịn được mà gật gật đầu, ánh mắt của công tử đúng là tốt thật. Cô nương làm ăn không lo thiếu sinh ý.
"Cô nương, ngươi yên tâm đi, vị này là chưởng quầy Phiêu Hương lâu trên trấn đấy, mấy con cá này cũng không đủ cho hắn dùng trong một ngày đâu." Người khác nhận ra thân phận của Mã chưởng quầy liền ồn ào nói. Diệp Hiểu Mạn nghe xong trong lòng liền không còn bình tĩnh, cái này ở trong tiểu thuyết không phải thường được nói là nhà giàu tốt giúp qua năm sao? Nàng còn không nghĩ tới, người ta đã tự đưa tới cửa.
"Đại thúc, nếu thực sự như vậy thì ta yên tâm rồi, thúc đã muốn hết vậy ta lấy rẻ hơn cho thúc một văn, bán cho thúc mười bảy văn tiền một cân. Nơi này có mười một con cá mười chín cân, tổng cộng là ba trăm hai mươi ba văn, liền lấy của thúc ba trăm hai mươi văn đi." Vì tạo quan hệ với người nhà giàu, nàng cắn răng nhịn.
"Như vậy đi ta đưa đủ tiền cho ngươi, chỗ cá này có thể giúp ta đưa đến Phiêu Hương lâu được không?" Mã chưởng quầy đưa tiền.
"Có thể nha, không thành vấn đề, lát nữa sẽ đưa đến cho thúc." Lúc này Diệp Vĩnh Hâm liền sảng khoái trả lời. Mã trưởng quầy nhìn công tử của mình một chút, thấy hắn không có ý đi tới thì cũng gật gật đầu đi qua. Chẳng lẽ lần này là hắn đoán sai ý của công tử.
"Công tử"
"Di thôi, trở về." Nam tử cũng không nói nhiều mà đi trước, hành động này của hắn lại càng làm cho Mã chưởng quầy không đoán ra được gì.
Diệp Hiểu Mạn thấy tình huống này cũng bỏ ý định kêu to gọi người, xem ra vì kia mới là đại gia chân chính, hơn nữa xem ra chuyện làm ăn lần này có hy vọng rồi.
"Phụ thân, chúng ta đưa cá đến Phiêu Hương lâu đi, đưa xong thì chúng ta liền có thể đi dạo chợ phiên." Truyện được edit by Phương Phương.
"Được" Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm đồng thanh đáp lại. Bọn họ không nghĩ tới cá này có thể bán được giá tiền tốt như vậy, giá tiền cao thì thôi đi, còn có thể bán hết nhanh như vậy. Phiêu Hương lâu người tới trấn đều biết ở đâu, Diệp Vĩnh Hâm gánh theo đồ quen thuộc mà đi tới, theo phía sau là một già một trẻ.
"Tám mươi văn cộng ba mươi lăm văn cộng ba trăm hai mươi ba văn, tổng cộng là bốn trăm ba mươi tám văn, xem ra thu hoạch hôm nay của chúng ta không tệ." Diệp Hiểu Mạn thì thào nói nhỏ. Phải biết là thu nhập một năm của những gia đình bình thường cũng chỉ có một hai lượng, bọn họ chỉ trong một ngày thôi liền kiếm được gần nửa lượng.
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Vậy cho ta một con đi" Bà nương nhìn bộ dạng thành thật của hai đại nam nhân suy nghĩ một chút rồi nói. Nếu như cá này thật sự tốt như vậy, Nguyệt di nương mà lấy được sự sủng ái thì nói không chừng sẽ thưởng thêm nữa: "Không, lấy cho ta hai con đi"Diệp Hiểu Mạn vui vẻ trong lòng, vội vàng đẩy Diệp Vĩnh Hâm đang đứng ở bên cạnh: "Phụ thân, mau chọn cho vị tỷ tỷ này hai con lớn nhất, tươi ngon nhất.""Được" Diệp Vĩnh Hâm lúc này mới hồi phục lại được tinh thần, từ trong thùng bắt ra hai con cá khá lớn dùng cỏ buộc lại: "Bốn cân sáu lạng"Diệp Hiểu Mạn nhanh chóng nhận lấy cá trong tay phụ thân đưa cho bà nương: "Tỷ tỷ, chỗ cá này tổng cộng tám mươi văn."Bà nương nghe vậy tròng mắt đảo quanh, bình thường hay đi ra ngoài mua bán thì lập tức nghe ra giá tiền có vấn đề, nhưng xuất phát từ tâm lý tham tiện nghi nhỏ nên bà lập tức bỏ tiền ra. Nhận lấy tiền, Diệp Hiểu Mạn mới lại gần nhỏ giọng nói với bà: "Tỷ tỷ, hai văn tám tiền kia coi như là tiểu cô nương ta cảm ơn tỷ giúp nhà chúng ta mở hàng, lần sau tỷ đến ta lại ưu đãi tiếp cho tỷ, nhưng tỷ không được nói với người khác nha."Bà nương sửng sốt, hóa ra không phải là tính nhầm tiền: "Được, tiểu cô nương nhà ngươi thật sự biết làm ăn nha.""Ta sao lại biết làm ăn, ta chỉ là theo chân gia gia và phụ thân ra ngoài chơi thôi, lần sau tỷ tỷ còn muốn ghé thăm sạp hàng của nhà ta thì đó mới là làm ăn.""Nếu lần sau ngươi tiếp tục ưu đãi cho ta, ta khẳng định sẽ đến, bất quá điều kiện tiên quyết là cá này phải thật sự tốt như ngươi nói." Truyện được edit by Phương Phương."Đương nhiên rồi, lần sau lại đến nha." Diệp Hiểu Mạn phất tay tiễn vị khách thứ nhất, ánh mắt lại không ngừng tìm kiếm vị khách thứ hai thứ ba từ đám người. Cách làm của diệp Hiểu Mạn làm cho các bà nương động tâm, nếu như cá thật sự tốt như vậy, mình lại còn có thể thu hồi khấu trừ thì đó là chuyện tốt biết bao."Mã chưởng quầy, ông đi mua hết cá của cô nương kia đi." Ở phía ngoài một vị công tử tầm hai mươi mấy tuổi đang lặng lẽ nói với nam trung niên bên cạnh. Tiểu cô nương này rất có ý tứ, rất có chủ ý kinh thương, đợi thêm một thời gian nữa nhất định sẽ trở thành cao thủ hiếm có."Vâng, công tử" Diệp Hiểu Mạn vừa tiễn xong vị khách thứ hai thì lập tức nghênh đón vị khách thứ ba, hơn nữa đây còn là một khách hàng lớn."Vị đại thúc này, thúc xác định là mua hết toàn bộ sao?" Diệp Hiểu Mạn hoài nghi là mình nghe nhầm."Đúng vậy, làm phiền cô nương giúp ta cân giúp ta." Mã chưởng quầy khẳng định, hắn phi thường rõ ràng ánh mắt của công tử, xem ra vị cô nương này đã lọt vào pháp nhãn của công tử."Đại thúc, tuy rằng ta cũng muốn nhanh chóng bán hết, nhưng chúng ta vẫn là dựa vào lương tâm để làm ăn, nếu như mua toàn bộ những con cá này thì nhất định phải ăn hết trong vòng một hai ngày, cá rời khỏi nước rồi thì không sống được lâu đâu." Lời nói của Diệp Hiểu Mạn khiến cho Mã chưởng quẩy cũng không nhịn được mà gật gật đầu, ánh mắt của công tử đúng là tốt thật. Cô nương làm ăn không lo thiếu sinh ý."Cô nương, ngươi yên tâm đi, vị này là chưởng quầy Phiêu Hương lâu trên trấn đấy, mấy con cá này cũng không đủ cho hắn dùng trong một ngày đâu." Người khác nhận ra thân phận của Mã chưởng quầy liền ồn ào nói. Diệp Hiểu Mạn nghe xong trong lòng liền không còn bình tĩnh, cái này ở trong tiểu thuyết không phải thường được nói là nhà giàu tốt giúp qua năm sao? Nàng còn không nghĩ tới, người ta đã tự đưa tới cửa."Đại thúc, nếu thực sự như vậy thì ta yên tâm rồi, thúc đã muốn hết vậy ta lấy rẻ hơn cho thúc một văn, bán cho thúc mười bảy văn tiền một cân. Nơi này có mười một con cá mười chín cân, tổng cộng là ba trăm hai mươi ba văn, liền lấy của thúc ba trăm hai mươi văn đi." Vì tạo quan hệ với người nhà giàu, nàng cắn răng nhịn."Như vậy đi ta đưa đủ tiền cho ngươi, chỗ cá này có thể giúp ta đưa đến Phiêu Hương lâu được không?" Mã chưởng quầy đưa tiền."Có thể nha, không thành vấn đề, lát nữa sẽ đưa đến cho thúc." Lúc này Diệp Vĩnh Hâm liền sảng khoái trả lời. Mã trưởng quầy nhìn công tử của mình một chút, thấy hắn không có ý đi tới thì cũng gật gật đầu đi qua. Chẳng lẽ lần này là hắn đoán sai ý của công tử."Công tử""Di thôi, trở về." Nam tử cũng không nói nhiều mà đi trước, hành động này của hắn lại càng làm cho Mã chưởng quầy không đoán ra được gì.Diệp Hiểu Mạn thấy tình huống này cũng bỏ ý định kêu to gọi người, xem ra vì kia mới là đại gia chân chính, hơn nữa xem ra chuyện làm ăn lần này có hy vọng rồi."Phụ thân, chúng ta đưa cá đến Phiêu Hương lâu đi, đưa xong thì chúng ta liền có thể đi dạo chợ phiên." Truyện được edit by Phương Phương."Được" Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm đồng thanh đáp lại. Bọn họ không nghĩ tới cá này có thể bán được giá tiền tốt như vậy, giá tiền cao thì thôi đi, còn có thể bán hết nhanh như vậy. Phiêu Hương lâu người tới trấn đều biết ở đâu, Diệp Vĩnh Hâm gánh theo đồ quen thuộc mà đi tới, theo phía sau là một già một trẻ."Tám mươi văn cộng ba mươi lăm văn cộng ba trăm hai mươi ba văn, tổng cộng là bốn trăm ba mươi tám văn, xem ra thu hoạch hôm nay của chúng ta không tệ." Diệp Hiểu Mạn thì thào nói nhỏ. Phải biết là thu nhập một năm của những gia đình bình thường cũng chỉ có một hai lượng, bọn họ chỉ trong một ngày thôi liền kiếm được gần nửa lượng.