Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…

Chương 17

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Mạn Mạn" Diệp Trung Căn trách cứ mà trừng mắt nhìn Diệp Mạn Mạn một cái: "Mã chưởng quầy tuyệt đối là không thể, làm sao lại có thể để cho ngươi trả tiền được, chúng tôi ngồi chờ thôi là được rồi."Mã chưởng quỹ cười cười, đem họ nghênh đón đến trước một cái bàn rồi mời họ ngồi xuống: "Diệp đại thúc, ông không cần khách khí như vậy đâu, dù sao cũng là do chúng ta làm chậm trễ thời gian của các ông."Diệp Trung Căn còn muốn nói cái gì đó, Mã chưởng quầy đã lắc lắc tay: "Đây đều là mấy món điểm tâm đơn giản, không tốn bao nhiêu tiền. Diệp đại thúc không ăn nhưng cũng không thể mặc kệ tiểu hài tử chứ."Diệp Trung Căn do dự nhìn Diệp Hiểu Mạn: "Vậy đa tạ Mã chưởng quầy" Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Hiểu Mạn vui sướng trong lòng, cái bánh cứng nhắc buổi sáng kia bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt trong cổ họng nàng đấy, nói chuyện làm ăn thì mời ăn cơm là chuyện bình thường, nhớ lúc trước khi cửa hàng trà sữa của nàng khai trương cũng tốn không ít tiền nhân tình đâu."Phụ thân!" Diệp Vĩnh Hâm đưa cá xong thấy bọn họ liền gọi."Diệp đại ca cũng ngồi xuống đi, ăn điểm tâm xong rồi đi cũng không muộn. Tiểu nhị, mau mang điểm tâm lên cho ba vị này.""Vâng" chỉ chốc lát sau, điểm tâm đã được bưng lên. Chỉ thấy có cháo và bánh ngọt. Diệp Hiểu Mạn không chút dấu vết mà đánh giá thực khách xung quanh, phát hiện ra Mã chưởng quầy thật tận tâm chiêu đãi bọn họ, bởi vì mọi người xung quanh cũng ăn những thứ này, đây giống như là điểm tâm bình thường mọi người hay ăn."Ba vị cứ chậm rãi dùng, ta đem cá tới cho công tử nhà chúng ta, đợi chút nữa lại xuống bồi ba vị." Mã chưởng quầy nói xong cũng không đợi bọn họ đáp lại liền vội vàng tiếp nhận cái khay trên tay tiểu nhị rồi đi lên lầu"Tiến vào đi""Công tử, món cá ngài muốn đã làm xong rồi ạ" Mã chưởng quầy nhẹ nhàng đặt cá lên trên bàn."Bọn họ đâu?" Công tử ca dạo bước đi tới chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, ngón tay thon dài dùng đũa tại chỗ thịt non mềm mà gắp lấy một miếng bỏ vào miệng tinh tế thưởng thức."Tiểu nhân để bọn họ vừa chờ vừa dùng điểm tâm ở bên dưới rồi ạ""Ừm, cá này thực sự không tồi chờ bọn họ ăn no rồi thì mời họ lên đây""Vâng, công tử cứ thưởng thức từ từ" Mã chưởng quầy rồi khỏi phòng xoay người đi xuống dưới lầu."Thật ngại quá, tiếp đón chậm trễ rồi""Mã chưởng quầy không cần khách khí như vậy, chúng ta làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy được." Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm vội vàng đứng lên. Vì không muốn để hai người họ tiếp tục như vậy nữa, bạn học Diệp Hiểu Mạn nhà chúng ta không thể không bán manh một lần nữa: "Mã thúc thúc, Mạn Mạn đã ăn no rồi, chúng ta có thể đến gặp công tử nhà thúc có được hay không ạ, trong nhà cháu còn có rất nhiều việc chờ gia gia và phụ thân trở về làm, lát nữa chúng ta cũng còn phải mua rất nhiều thứ nữa."Ý tứ chính là chúng ta cũng rất bận rộn, công tử nhà các ngươi đừng làm giá nữa, nhanh gặp người đi, cũng không phải là tiểu thư khuê các không thể tùy ý gặp người thì bày đặt cái gì."Thật sự là ăn no rồi?" Mã chưởng quầy trông thấy Diệp Hiểu Mạn gật đầu thì nói: "Vậy được rồi, ta mang các ngươi lên gặp công tử của chúng ta" Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Hiểu Mạn nhìn Mã chưởng quầy đang đi ở phía trước, rồi lại nhìn chỗ bánh ngọt còn thừa lại trên bàn: "Mã thúc thúc, cháu có thể hay không đem chỗ bánh ngọt còn lại về nhà cho đệ đệ ăn." Dù sao các ngươi cũng không thể lấy cho khách nhân khác ăn, chi bằng làm chuyện tốt."Mạn Mạn, cháu sao có thể không lễ phép như vậy" Diệp Trung Căn hận không thể giấu mặt đi, cái mặt già này coi như đều ném đi rồi. Đều tại hắn không tốt, không có bản lĩnh nên mới để cho hài tử chịu khổ như vậy."Diệp thúc, không sao đâu. Nếu Mạn Mạn thích ăn bánh ngọt thì lát nữa Mã thúc thúc sẽ sai người mang đến cho cháu một ít bánh vừa làm để đem về nhà, những thức ăn thừa này cũng không cần phải đem về cho đệ đệ." Tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người ta đau lòng mà, sợ là nàng cố ý không ăn mà để giữ lại cho đệ đệ đi.Mã chưởng quầy thật đúng là đoán không sai, nhưng Diệp Mạn Mạn là cố ý muốn để gia gia và phụ thân ăn nhiều hơn một chút, nào ngờ hai người họ cùng vì để nàng ăn nhiều hơn một chút nên cũng không ăn, cho nên còn thừa lại rất nhiều: "Mã thúc thúc, cho cháu những thứ này là được rồi. Không thể lãng phí lương thực như vậy được, sẽ bị trời phạt đó."Lời nói của Diệp Mạn Mạn khiến cho Mã chưởng quầy sửng sốt một chút, lần nữa vì chính mình mà xấu hổ: "Được được. Mã thúc thúc sẽ phân phó, chúng ta đi gặp công tử trước đã."+"Được" Một đoàn người được Mã chưởng quầy dẫn lên trên lầu.

"Mạn Mạn" Diệp Trung Căn trách cứ mà trừng mắt nhìn Diệp Mạn Mạn một cái: "Mã chưởng quầy tuyệt đối là không thể, làm sao lại có thể để cho ngươi trả tiền được, chúng tôi ngồi chờ thôi là được rồi."

Mã chưởng quỹ cười cười, đem họ nghênh đón đến trước một cái bàn rồi mời họ ngồi xuống: "Diệp đại thúc, ông không cần khách khí như vậy đâu, dù sao cũng là do chúng ta làm chậm trễ thời gian của các ông."

Diệp Trung Căn còn muốn nói cái gì đó, Mã chưởng quầy đã lắc lắc tay: "Đây đều là mấy món điểm tâm đơn giản, không tốn bao nhiêu tiền. Diệp đại thúc không ăn nhưng cũng không thể mặc kệ tiểu hài tử chứ."

Diệp Trung Căn do dự nhìn Diệp Hiểu Mạn: "Vậy đa tạ Mã chưởng quầy" Truyện được edit by Phương Phương.

Diệp Hiểu Mạn vui sướng trong lòng, cái bánh cứng nhắc buổi sáng kia bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt trong cổ họng nàng đấy, nói chuyện làm ăn thì mời ăn cơm là chuyện bình thường, nhớ lúc trước khi cửa hàng trà sữa của nàng khai trương cũng tốn không ít tiền nhân tình đâu.

"Phụ thân!" Diệp Vĩnh Hâm đưa cá xong thấy bọn họ liền gọi.

"Diệp đại ca cũng ngồi xuống đi, ăn điểm tâm xong rồi đi cũng không muộn. Tiểu nhị, mau mang điểm tâm lên cho ba vị này."

"Vâng" chỉ chốc lát sau, điểm tâm đã được bưng lên. Chỉ thấy có cháo và bánh ngọt. Diệp Hiểu Mạn không chút dấu vết mà đánh giá thực khách xung quanh, phát hiện ra Mã chưởng quầy thật tận tâm chiêu đãi bọn họ, bởi vì mọi người xung quanh cũng ăn những thứ này, đây giống như là điểm tâm bình thường mọi người hay ăn.

"Ba vị cứ chậm rãi dùng, ta đem cá tới cho công tử nhà chúng ta, đợi chút nữa lại xuống bồi ba vị." Mã chưởng quầy nói xong cũng không đợi bọn họ đáp lại liền vội vàng tiếp nhận cái khay trên tay tiểu nhị rồi đi lên lầu

"Tiến vào đi"

"Công tử, món cá ngài muốn đã làm xong rồi ạ" Mã chưởng quầy nhẹ nhàng đặt cá lên trên bàn.

"Bọn họ đâu?" Công tử ca dạo bước đi tới chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, ngón tay thon dài dùng đũa tại chỗ thịt non mềm mà gắp lấy một miếng bỏ vào miệng tinh tế thưởng thức.

"Tiểu nhân để bọn họ vừa chờ vừa dùng điểm tâm ở bên dưới rồi ạ"

"Ừm, cá này thực sự không tồi chờ bọn họ ăn no rồi thì mời họ lên đây"

"Vâng, công tử cứ thưởng thức từ từ" Mã chưởng quầy rồi khỏi phòng xoay người đi xuống dưới lầu.

"Thật ngại quá, tiếp đón chậm trễ rồi"

"Mã chưởng quầy không cần khách khí như vậy, chúng ta làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy được." Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm vội vàng đứng lên. Vì không muốn để hai người họ tiếp tục như vậy nữa, bạn học Diệp Hiểu Mạn nhà chúng ta không thể không bán manh một lần nữa: "Mã thúc thúc, Mạn Mạn đã ăn no rồi, chúng ta có thể đến gặp công tử nhà thúc có được hay không ạ, trong nhà cháu còn có rất nhiều việc chờ gia gia và phụ thân trở về làm, lát nữa chúng ta cũng còn phải mua rất nhiều thứ nữa."

Ý tứ chính là chúng ta cũng rất bận rộn, công tử nhà các ngươi đừng làm giá nữa, nhanh gặp người đi, cũng không phải là tiểu thư khuê các không thể tùy ý gặp người thì bày đặt cái gì.

"Thật sự là ăn no rồi?" Mã chưởng quầy trông thấy Diệp Hiểu Mạn gật đầu thì nói: "Vậy được rồi, ta mang các ngươi lên gặp công tử của chúng ta" Truyện được edit by Phương Phương.

Diệp Hiểu Mạn nhìn Mã chưởng quầy đang đi ở phía trước, rồi lại nhìn chỗ bánh ngọt còn thừa lại trên bàn: "Mã thúc thúc, cháu có thể hay không đem chỗ bánh ngọt còn lại về nhà cho đệ đệ ăn." Dù sao các ngươi cũng không thể lấy cho khách nhân khác ăn, chi bằng làm chuyện tốt.

"Mạn Mạn, cháu sao có thể không lễ phép như vậy" Diệp Trung Căn hận không thể giấu mặt đi, cái mặt già này coi như đều ném đi rồi. Đều tại hắn không tốt, không có bản lĩnh nên mới để cho hài tử chịu khổ như vậy.

"Diệp thúc, không sao đâu. Nếu Mạn Mạn thích ăn bánh ngọt thì lát nữa Mã thúc thúc sẽ sai người mang đến cho cháu một ít bánh vừa làm để đem về nhà, những thức ăn thừa này cũng không cần phải đem về cho đệ đệ." Tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người ta đau lòng mà, sợ là nàng cố ý không ăn mà để giữ lại cho đệ đệ đi.

Mã chưởng quầy thật đúng là đoán không sai, nhưng Diệp Mạn Mạn là cố ý muốn để gia gia và phụ thân ăn nhiều hơn một chút, nào ngờ hai người họ cùng vì để nàng ăn nhiều hơn một chút nên cũng không ăn, cho nên còn thừa lại rất nhiều: "Mã thúc thúc, cho cháu những thứ này là được rồi. Không thể lãng phí lương thực như vậy được, sẽ bị trời phạt đó."

Lời nói của Diệp Mạn Mạn khiến cho Mã chưởng quầy sửng sốt một chút, lần nữa vì chính mình mà xấu hổ: "Được được. Mã thúc thúc sẽ phân phó, chúng ta đi gặp công tử trước đã."

+

"Được" Một đoàn người được Mã chưởng quầy dẫn lên trên lầu.

Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… "Mạn Mạn" Diệp Trung Căn trách cứ mà trừng mắt nhìn Diệp Mạn Mạn một cái: "Mã chưởng quầy tuyệt đối là không thể, làm sao lại có thể để cho ngươi trả tiền được, chúng tôi ngồi chờ thôi là được rồi."Mã chưởng quỹ cười cười, đem họ nghênh đón đến trước một cái bàn rồi mời họ ngồi xuống: "Diệp đại thúc, ông không cần khách khí như vậy đâu, dù sao cũng là do chúng ta làm chậm trễ thời gian của các ông."Diệp Trung Căn còn muốn nói cái gì đó, Mã chưởng quầy đã lắc lắc tay: "Đây đều là mấy món điểm tâm đơn giản, không tốn bao nhiêu tiền. Diệp đại thúc không ăn nhưng cũng không thể mặc kệ tiểu hài tử chứ."Diệp Trung Căn do dự nhìn Diệp Hiểu Mạn: "Vậy đa tạ Mã chưởng quầy" Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Hiểu Mạn vui sướng trong lòng, cái bánh cứng nhắc buổi sáng kia bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt trong cổ họng nàng đấy, nói chuyện làm ăn thì mời ăn cơm là chuyện bình thường, nhớ lúc trước khi cửa hàng trà sữa của nàng khai trương cũng tốn không ít tiền nhân tình đâu."Phụ thân!" Diệp Vĩnh Hâm đưa cá xong thấy bọn họ liền gọi."Diệp đại ca cũng ngồi xuống đi, ăn điểm tâm xong rồi đi cũng không muộn. Tiểu nhị, mau mang điểm tâm lên cho ba vị này.""Vâng" chỉ chốc lát sau, điểm tâm đã được bưng lên. Chỉ thấy có cháo và bánh ngọt. Diệp Hiểu Mạn không chút dấu vết mà đánh giá thực khách xung quanh, phát hiện ra Mã chưởng quầy thật tận tâm chiêu đãi bọn họ, bởi vì mọi người xung quanh cũng ăn những thứ này, đây giống như là điểm tâm bình thường mọi người hay ăn."Ba vị cứ chậm rãi dùng, ta đem cá tới cho công tử nhà chúng ta, đợi chút nữa lại xuống bồi ba vị." Mã chưởng quầy nói xong cũng không đợi bọn họ đáp lại liền vội vàng tiếp nhận cái khay trên tay tiểu nhị rồi đi lên lầu"Tiến vào đi""Công tử, món cá ngài muốn đã làm xong rồi ạ" Mã chưởng quầy nhẹ nhàng đặt cá lên trên bàn."Bọn họ đâu?" Công tử ca dạo bước đi tới chỗ cái bàn rồi ngồi xuống, ngón tay thon dài dùng đũa tại chỗ thịt non mềm mà gắp lấy một miếng bỏ vào miệng tinh tế thưởng thức."Tiểu nhân để bọn họ vừa chờ vừa dùng điểm tâm ở bên dưới rồi ạ""Ừm, cá này thực sự không tồi chờ bọn họ ăn no rồi thì mời họ lên đây""Vâng, công tử cứ thưởng thức từ từ" Mã chưởng quầy rồi khỏi phòng xoay người đi xuống dưới lầu."Thật ngại quá, tiếp đón chậm trễ rồi""Mã chưởng quầy không cần khách khí như vậy, chúng ta làm sao có thể không biết xấu hổ như vậy được." Diệp Trung Căn và Diệp Vĩnh Hâm vội vàng đứng lên. Vì không muốn để hai người họ tiếp tục như vậy nữa, bạn học Diệp Hiểu Mạn nhà chúng ta không thể không bán manh một lần nữa: "Mã thúc thúc, Mạn Mạn đã ăn no rồi, chúng ta có thể đến gặp công tử nhà thúc có được hay không ạ, trong nhà cháu còn có rất nhiều việc chờ gia gia và phụ thân trở về làm, lát nữa chúng ta cũng còn phải mua rất nhiều thứ nữa."Ý tứ chính là chúng ta cũng rất bận rộn, công tử nhà các ngươi đừng làm giá nữa, nhanh gặp người đi, cũng không phải là tiểu thư khuê các không thể tùy ý gặp người thì bày đặt cái gì."Thật sự là ăn no rồi?" Mã chưởng quầy trông thấy Diệp Hiểu Mạn gật đầu thì nói: "Vậy được rồi, ta mang các ngươi lên gặp công tử của chúng ta" Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Hiểu Mạn nhìn Mã chưởng quầy đang đi ở phía trước, rồi lại nhìn chỗ bánh ngọt còn thừa lại trên bàn: "Mã thúc thúc, cháu có thể hay không đem chỗ bánh ngọt còn lại về nhà cho đệ đệ ăn." Dù sao các ngươi cũng không thể lấy cho khách nhân khác ăn, chi bằng làm chuyện tốt."Mạn Mạn, cháu sao có thể không lễ phép như vậy" Diệp Trung Căn hận không thể giấu mặt đi, cái mặt già này coi như đều ném đi rồi. Đều tại hắn không tốt, không có bản lĩnh nên mới để cho hài tử chịu khổ như vậy."Diệp thúc, không sao đâu. Nếu Mạn Mạn thích ăn bánh ngọt thì lát nữa Mã thúc thúc sẽ sai người mang đến cho cháu một ít bánh vừa làm để đem về nhà, những thức ăn thừa này cũng không cần phải đem về cho đệ đệ." Tiểu hài tử hiểu chuyện như vậy thật khiến cho người ta đau lòng mà, sợ là nàng cố ý không ăn mà để giữ lại cho đệ đệ đi.Mã chưởng quầy thật đúng là đoán không sai, nhưng Diệp Mạn Mạn là cố ý muốn để gia gia và phụ thân ăn nhiều hơn một chút, nào ngờ hai người họ cùng vì để nàng ăn nhiều hơn một chút nên cũng không ăn, cho nên còn thừa lại rất nhiều: "Mã thúc thúc, cho cháu những thứ này là được rồi. Không thể lãng phí lương thực như vậy được, sẽ bị trời phạt đó."Lời nói của Diệp Mạn Mạn khiến cho Mã chưởng quầy sửng sốt một chút, lần nữa vì chính mình mà xấu hổ: "Được được. Mã thúc thúc sẽ phân phó, chúng ta đi gặp công tử trước đã."+"Được" Một đoàn người được Mã chưởng quầy dẫn lên trên lầu.

Chương 17