Diệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay…
Chương 27
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Trước kia xem qua tiểu thuyết xuyên không không phải thường xuyên xuất hiện việc nữ chính dựa vào núi mà phát tài sao? Nàng cũng muốn đi xem một chút, đều là xuyên qua nàng cũng sẽ không xui xẻo đến mức không phát hiện ra được gì đi. Thật ra khi vừa xuyên đến đây, biết được hoàn cảnh của gia đình, nàng đã muốn lên núi tìm kiếm thử, chỉ là có hai nguyên nhân khiến nàng chỉ có thể nghĩ nhưng không thể hành động. Nguyên nhân thứ nhất là nàng bị bệnh nặng nên người trong nhà cũng không cho nàng đi lung tung. Nguyên nhân thứ hai là do có một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau nàng suốt ngày, lúc thì nhắc mẹ nói nơi này nguy hiểm không thế đi, nơi đó không tốt không thể đến. Vì vậy nàng phải ở nhà cả ngày, bây giờ có cơ hội thì phải đi xem mới được."Gia gia, cháu cũng muốn đi, cháu sẽ giúp mọi người thu thập củi khô" Diệp Hiểu Mạn khẩn cầu mà nhìn Diệp Trung Căn."Không được, vậy đệ đệ con thì phải làm sao? Hơn nữa ở trên núi rất dễ bị lạc" Trương Giai Giai là người đầu tiên không đồng ý."Mang theo đệ đệ đi cùng ạ, con sẽ trông coi đệ ấy, với lại con sẽ luôn đi theo sau mọi người, có mọi người thì sao có thể gặp nguy hiểm""Không được" Trương Giai Giai vẫn kiên định với chuyện này."Nương, người để cho con đi cùng đi" Diệp Hiểu Mạn kéo tay Trương Giai Giai lắc qua lắc lại làm nũng. Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Vĩnh Hâm mềm lòng: "Nương bọn trẻ à, cứ để cho bọn trẻ đi đi, để chúng đi theo chúng ta là được rồi. Nàng không cho chúng đi cùng chỉ sợ một chút nữa chúng lén lút đi theo thì càng nguy hiểm hơn"Diệp Hiểu nghe vậy thì liên tục gật đầu. Lời này của phụ thân quá đúng, dù sao nàng chắc chắn sẽ lên núi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.Trương Giai Giai thật sự không muốn để Diệp Hiểu Mạn đi, nhưng lại sợ nàng sẽ giống như phụ thân nàng nói sẽ vì hiếu kỳ mà vụng trộm đi, như vậy thì càng nguy hiểm, nghĩ tới đây nàng không thể không gật đầu."Nương thật là tốt" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ bổ nhào vào Trương Giai Giai ôm một cái thật chặt, làm cho Trương Giai Giai muốn tức giận cũng không tức giận nổi, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ: "Đứa nhỏ này đều đã là đại cô nương rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, y như tiểu hài tử vậy""Con vốn là tiểu hài tử mà, dù là con hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay là chín mươi tuổi thì cũng đều là tiểu hài tử của cha nương" Diệp Hiểu Mạn mặc kệ mọi người cười nhạo nghiêm túc nói. Không phải đều nói nuôi con một trăm năm thì lo lắng chín mươi chín năm sao?"Không thể không nói, miệng Mạn Mạn nhà chúng ta ngày càng ngọt, đạo lý cũng có một đống lớn" Lý Minh Hà lắc đầu cười.Mọi người cũng cười ha hả, tiểu bánh bao thấy mọi người cười cũng cười theo. Toàn bộ ngôi nhà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, làm cho người khác cảm thấy ghen tỵ.Bữa sáng kết thúc rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu tìm đao bổ củi cùng đòn gánh, còn Diệp Vĩnh Hâm thì lấy ra một cái giỏ trúc. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, người một nhà mênh mông cuồn cuộn hướng trên núi đi.Trên đường đi, tâm tình của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt tốt còn lôi kéo theo tiểu bánh bao vừa hát vừa nhảy. Truyện được edit by Phương Phương.Nghe tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, tâm trạng của mấy người lớn cũng tốt theo, cứ như đây không phải là đi làm mà đi chơi vậy đó.Vào mùa thu, trên mặt đất trải đầy cỏ khô vàng, tạo nên một mảng màu vàng kim. Mặt trời cũng không còn nóng giống như ở mùa hè, thỉnh thoảng còn có một làn gió mát mẻ thổi qua. Đúng là, cuối thu chính là thời điểm tốt để đi du lịch mà, có thể ra ngoài đi dạo một chút thật là tốt."Mạn Mạn, ngươi cũng lên núi à" Một thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu lại liền thấy hóa ra Mỹ Mỹ tính cách tùy tiện, nhìn bộ dạng của nàng thì cũng tựa hồ là cùng người nhà đi lên núi."Đúng vậy. Ta muốn giúp nhà ta nhặt củi" Diệp Hiểu Mạn gật đầu, chọc cho Mỹ Mỹ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nhớ Diệp Hiểu Mạn lúc trước chưa bao giờ giúp người trong nhà làm việc."Chúng ta phải đi bên này, bao giờ gặp lại thì nói chuyện tiếp" Mỹ Mỹ cáo biệt Diệp Hiểu Mạn rồi đuổi theo bước chân người nhà.Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, ngày mai còn muốn đi thăm người thân nữa.Editor: Chương trước tg bảo ngày mai sẽ xuất hiện nam chính mà chương này chưa thấy, chắc một ngày bả đăng mấy chương, từ từ nam chính sẽ xuất hiện hehe
Trước kia xem qua tiểu thuyết xuyên không không phải thường xuyên xuất hiện việc nữ chính dựa vào núi mà phát tài sao? Nàng cũng muốn đi xem một chút, đều là xuyên qua nàng cũng sẽ không xui xẻo đến mức không phát hiện ra được gì đi. Thật ra khi vừa xuyên đến đây, biết được hoàn cảnh của gia đình, nàng đã muốn lên núi tìm kiếm thử, chỉ là có hai nguyên nhân khiến nàng chỉ có thể nghĩ nhưng không thể hành động. Nguyên nhân thứ nhất là nàng bị bệnh nặng nên người trong nhà cũng không cho nàng đi lung tung. Nguyên nhân thứ hai là do có một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau nàng suốt ngày, lúc thì nhắc mẹ nói nơi này nguy hiểm không thế đi, nơi đó không tốt không thể đến. Vì vậy nàng phải ở nhà cả ngày, bây giờ có cơ hội thì phải đi xem mới được.
"Gia gia, cháu cũng muốn đi, cháu sẽ giúp mọi người thu thập củi khô" Diệp Hiểu Mạn khẩn cầu mà nhìn Diệp Trung Căn.
"Không được, vậy đệ đệ con thì phải làm sao? Hơn nữa ở trên núi rất dễ bị lạc" Trương Giai Giai là người đầu tiên không đồng ý.
"Mang theo đệ đệ đi cùng ạ, con sẽ trông coi đệ ấy, với lại con sẽ luôn đi theo sau mọi người, có mọi người thì sao có thể gặp nguy hiểm"
"Không được" Trương Giai Giai vẫn kiên định với chuyện này.
"Nương, người để cho con đi cùng đi" Diệp Hiểu Mạn kéo tay Trương Giai Giai lắc qua lắc lại làm nũng. Truyện được edit by Phương Phương.
Diệp Vĩnh Hâm mềm lòng: "Nương bọn trẻ à, cứ để cho bọn trẻ đi đi, để chúng đi theo chúng ta là được rồi. Nàng không cho chúng đi cùng chỉ sợ một chút nữa chúng lén lút đi theo thì càng nguy hiểm hơn"
Diệp Hiểu nghe vậy thì liên tục gật đầu. Lời này của phụ thân quá đúng, dù sao nàng chắc chắn sẽ lên núi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.
Trương Giai Giai thật sự không muốn để Diệp Hiểu Mạn đi, nhưng lại sợ nàng sẽ giống như phụ thân nàng nói sẽ vì hiếu kỳ mà vụng trộm đi, như vậy thì càng nguy hiểm, nghĩ tới đây nàng không thể không gật đầu.
"Nương thật là tốt" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ bổ nhào vào Trương Giai Giai ôm một cái thật chặt, làm cho Trương Giai Giai muốn tức giận cũng không tức giận nổi, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ: "Đứa nhỏ này đều đã là đại cô nương rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, y như tiểu hài tử vậy"
"Con vốn là tiểu hài tử mà, dù là con hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay là chín mươi tuổi thì cũng đều là tiểu hài tử của cha nương" Diệp Hiểu Mạn mặc kệ mọi người cười nhạo nghiêm túc nói. Không phải đều nói nuôi con một trăm năm thì lo lắng chín mươi chín năm sao?
"Không thể không nói, miệng Mạn Mạn nhà chúng ta ngày càng ngọt, đạo lý cũng có một đống lớn" Lý Minh Hà lắc đầu cười.
Mọi người cũng cười ha hả, tiểu bánh bao thấy mọi người cười cũng cười theo. Toàn bộ ngôi nhà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, làm cho người khác cảm thấy ghen tỵ.
Bữa sáng kết thúc rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu tìm đao bổ củi cùng đòn gánh, còn Diệp Vĩnh Hâm thì lấy ra một cái giỏ trúc. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, người một nhà mênh mông cuồn cuộn hướng trên núi đi.
Trên đường đi, tâm tình của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt tốt còn lôi kéo theo tiểu bánh bao vừa hát vừa nhảy. Truyện được edit by Phương Phương.
Nghe tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, tâm trạng của mấy người lớn cũng tốt theo, cứ như đây không phải là đi làm mà đi chơi vậy đó.
Vào mùa thu, trên mặt đất trải đầy cỏ khô vàng, tạo nên một mảng màu vàng kim. Mặt trời cũng không còn nóng giống như ở mùa hè, thỉnh thoảng còn có một làn gió mát mẻ thổi qua. Đúng là, cuối thu chính là thời điểm tốt để đi du lịch mà, có thể ra ngoài đi dạo một chút thật là tốt.
"Mạn Mạn, ngươi cũng lên núi à" Một thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu lại liền thấy hóa ra Mỹ Mỹ tính cách tùy tiện, nhìn bộ dạng của nàng thì cũng tựa hồ là cùng người nhà đi lên núi.
"Đúng vậy. Ta muốn giúp nhà ta nhặt củi" Diệp Hiểu Mạn gật đầu, chọc cho Mỹ Mỹ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nhớ Diệp Hiểu Mạn lúc trước chưa bao giờ giúp người trong nhà làm việc.
"Chúng ta phải đi bên này, bao giờ gặp lại thì nói chuyện tiếp" Mỹ Mỹ cáo biệt Diệp Hiểu Mạn rồi đuổi theo bước chân người nhà.
Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, ngày mai còn muốn đi thăm người thân nữa.
Editor: Chương trước tg bảo ngày mai sẽ xuất hiện nam chính mà chương này chưa thấy, chắc một ngày bả đăng mấy chương, từ từ nam chính sẽ xuất hiện hehe
Nông Gia Tiểu Nương TửTác giả: Thoại Mai ĐườngTruyện Dị Giới, Truyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngDiệp Hiểu Mạn mờ mịt nhìn cảnh hoang vắng trước mắt, thân cây trụi lủi, đồng ruộng khô cằn không sức sống; một làn gió lạnh thổi đến nàng nhịn không được mà run lên một cái, chợt tỉnh lại mà kéo chiếc áo vải bố không ấm áp, khom lưng tiếp tục hái.Hái gì? Trong vùng đất hoang mạc - bên cạnh dòng suối đang chảy róc rách có rau xà lách đang mọc rất tốt. Trong vùng thôn sơn nghèo nàn ăn không no mặc không ấm thì nó là thứ tốt nhất, ngoài việc phải đi đường núi xa, gần đây có ngọn núi nào mà không có trẻ con hái rau dại đâu.Một bàn tay thiếu chất dinh dưỡng rõ rang đang hoạt động trong bụi rau, ngón cái và ngón trỏ linh hoạt nhặt những rau xà lách tốt nhất, một lúc sau trên tay đã đầy một bó."Tỷ tỷ, mau đi lên đi, thứ này thật sự không thể ăn được, nương nói chúng ta không thể động,..." một đứa trẻ hai ba tuổi đang sợ hãi nhìn Diệp Hiểu Mạn trong dòng suối, dường như nàng đang hái rắn độc mãnh thú vậy."Đệ đệ yên tâm đi, tỷ tỷ nói có thể ăn là có thể ăn, hơn nữa so với rau dại chúng ta hay… Trước kia xem qua tiểu thuyết xuyên không không phải thường xuyên xuất hiện việc nữ chính dựa vào núi mà phát tài sao? Nàng cũng muốn đi xem một chút, đều là xuyên qua nàng cũng sẽ không xui xẻo đến mức không phát hiện ra được gì đi. Thật ra khi vừa xuyên đến đây, biết được hoàn cảnh của gia đình, nàng đã muốn lên núi tìm kiếm thử, chỉ là có hai nguyên nhân khiến nàng chỉ có thể nghĩ nhưng không thể hành động. Nguyên nhân thứ nhất là nàng bị bệnh nặng nên người trong nhà cũng không cho nàng đi lung tung. Nguyên nhân thứ hai là do có một cái đuôi nhỏ luôn đi theo phía sau nàng suốt ngày, lúc thì nhắc mẹ nói nơi này nguy hiểm không thế đi, nơi đó không tốt không thể đến. Vì vậy nàng phải ở nhà cả ngày, bây giờ có cơ hội thì phải đi xem mới được."Gia gia, cháu cũng muốn đi, cháu sẽ giúp mọi người thu thập củi khô" Diệp Hiểu Mạn khẩn cầu mà nhìn Diệp Trung Căn."Không được, vậy đệ đệ con thì phải làm sao? Hơn nữa ở trên núi rất dễ bị lạc" Trương Giai Giai là người đầu tiên không đồng ý."Mang theo đệ đệ đi cùng ạ, con sẽ trông coi đệ ấy, với lại con sẽ luôn đi theo sau mọi người, có mọi người thì sao có thể gặp nguy hiểm""Không được" Trương Giai Giai vẫn kiên định với chuyện này."Nương, người để cho con đi cùng đi" Diệp Hiểu Mạn kéo tay Trương Giai Giai lắc qua lắc lại làm nũng. Truyện được edit by Phương Phương.Diệp Vĩnh Hâm mềm lòng: "Nương bọn trẻ à, cứ để cho bọn trẻ đi đi, để chúng đi theo chúng ta là được rồi. Nàng không cho chúng đi cùng chỉ sợ một chút nữa chúng lén lút đi theo thì càng nguy hiểm hơn"Diệp Hiểu nghe vậy thì liên tục gật đầu. Lời này của phụ thân quá đúng, dù sao nàng chắc chắn sẽ lên núi, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi.Trương Giai Giai thật sự không muốn để Diệp Hiểu Mạn đi, nhưng lại sợ nàng sẽ giống như phụ thân nàng nói sẽ vì hiếu kỳ mà vụng trộm đi, như vậy thì càng nguy hiểm, nghĩ tới đây nàng không thể không gật đầu."Nương thật là tốt" Diệp Hiểu Mạn vui vẻ bổ nhào vào Trương Giai Giai ôm một cái thật chặt, làm cho Trương Giai Giai muốn tức giận cũng không tức giận nổi, trên mặt nở một nụ cười vui vẻ: "Đứa nhỏ này đều đã là đại cô nương rồi mà còn không hiểu chuyện như vậy, y như tiểu hài tử vậy""Con vốn là tiểu hài tử mà, dù là con hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi hay là chín mươi tuổi thì cũng đều là tiểu hài tử của cha nương" Diệp Hiểu Mạn mặc kệ mọi người cười nhạo nghiêm túc nói. Không phải đều nói nuôi con một trăm năm thì lo lắng chín mươi chín năm sao?"Không thể không nói, miệng Mạn Mạn nhà chúng ta ngày càng ngọt, đạo lý cũng có một đống lớn" Lý Minh Hà lắc đầu cười.Mọi người cũng cười ha hả, tiểu bánh bao thấy mọi người cười cũng cười theo. Toàn bộ ngôi nhà tràn ngập tiếng cười hạnh phúc, làm cho người khác cảm thấy ghen tỵ.Bữa sáng kết thúc rất nhanh sau đó, mọi người bắt đầu tìm đao bổ củi cùng đòn gánh, còn Diệp Vĩnh Hâm thì lấy ra một cái giỏ trúc. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, người một nhà mênh mông cuồn cuộn hướng trên núi đi.Trên đường đi, tâm tình của Diệp Hiểu Mạn đặc biệt tốt còn lôi kéo theo tiểu bánh bao vừa hát vừa nhảy. Truyện được edit by Phương Phương.Nghe tiếng cười đùa vui vẻ của bọn trẻ, tâm trạng của mấy người lớn cũng tốt theo, cứ như đây không phải là đi làm mà đi chơi vậy đó.Vào mùa thu, trên mặt đất trải đầy cỏ khô vàng, tạo nên một mảng màu vàng kim. Mặt trời cũng không còn nóng giống như ở mùa hè, thỉnh thoảng còn có một làn gió mát mẻ thổi qua. Đúng là, cuối thu chính là thời điểm tốt để đi du lịch mà, có thể ra ngoài đi dạo một chút thật là tốt."Mạn Mạn, ngươi cũng lên núi à" Một thanh âm quen thuộc truyền đến, quay đầu lại liền thấy hóa ra Mỹ Mỹ tính cách tùy tiện, nhìn bộ dạng của nàng thì cũng tựa hồ là cùng người nhà đi lên núi."Đúng vậy. Ta muốn giúp nhà ta nhặt củi" Diệp Hiểu Mạn gật đầu, chọc cho Mỹ Mỹ nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, nhớ Diệp Hiểu Mạn lúc trước chưa bao giờ giúp người trong nhà làm việc."Chúng ta phải đi bên này, bao giờ gặp lại thì nói chuyện tiếp" Mỹ Mỹ cáo biệt Diệp Hiểu Mạn rồi đuổi theo bước chân người nhà.Lời của tác giả: Đường Đường tới rồi đây, ngày mai còn muốn đi thăm người thân nữa.Editor: Chương trước tg bảo ngày mai sẽ xuất hiện nam chính mà chương này chưa thấy, chắc một ngày bả đăng mấy chương, từ từ nam chính sẽ xuất hiện hehe